Chương 2196: Bại trong một chiêu

Phàm Nhân Tu Tiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Liều mạng! Hạo Nhiên Thánh Tượng.”

Mặc dù trong trong lòng sợ hãi tới cực điểm, nhưng thấy bàn tay lớn màu vàng trên không trung không kia chẳng hề có ý định lưu tình thì Đỗ Vũ cũng chỉ có thể cắn răng hét lớn.

Hai tay bắt pháp quyết, ngay lập tức trên đỉnh đầu hắn khai mở, một nguyên anh màu trắng cao nửa thước bay ra.

Nguyên anh này có gương mặt giống hệt như Đỗ Vũ. Vừa mới hiện ra, nó còn mang thêm vẻ mặt lo lắng, há miệng phun ra một ngụm máu có ánh vàng rực rỡ. Máu vừa mới phun ra lập tức khiến cho gương mặt tuấn tú trẻ trung của Đỗ Vũ ở phía dưới lập tức bị khô quắt lại ba phần, già đi cả chục tuổi so với lúc trước, mà ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn hơn nhiều.

Lúc này, đầu vai của nguyên anh Đỗ Vũ lay động, vầng sáng màu trắng bên ngoài thân đại phóng, biến thành một bóng người màu trắng mờ mờ cao sừng sững trên không trung.

Bóng người khổng lồ này giống hệt với thân thể của hắn. Có điều khuôn mặt vẫn rất mờ ảo, chỉ có thể thấy dưới hàm có ba sợi râu dài mà thôi. Trên thân của bóng người mặc một bộ nho bào màu trắng, đầu đội mũ nho sinh. Tất cả đều là hư ảnh nhưng lại tản mát ra một cỗ khí thuần dương khó diễn tả.

Hư ảnh nho sinh này lẳng lặng đứng trong hư không, không hề nhúc nhích, giống như một người đã chết vậy.

“Phốc”, Đỗ Vũ ở phía dưới đột nhiên điểm vào hư không một cái.

Đoàn máu huyết màu vàng kia nổ tung lên, sau đó hóa thành một ký hiệu màu vàng, lóe lên một cái rồi chui vào bên trong bóng người nho sinh cao lớn.

Một màn quỷ dị lập tức xuất hiện.

Trên bề mặt ảo ảnh nho sinh lập tức lưu chuyển từng vệt sáng nhấp nháy, cuối cùng huyễn hóa ra một gương mặt nho sinh có hai mắt đang nhắm nghiền, thần sắc vô cùng uy nghiêm.

Linh áp khủng bố trong không trung nhộn nhạo một hồi.

Bàn tay tím vàng khổng lồ lúc này đã tới cách ảo ảnh tên nho sinh chừng bảy tám trượng. Măm ngón tay liền chụp xuống.

Dưới áp lực khủng bố đang phủ xuống, thân ảnh nho sinh khẽ run lên, tuy nó trở nên mờ ảo hơn rất nhiều nhưng rốt cuộc vẫn chưa bị tan rã.

Mà sau đó, hai mắt đang nhắm nghiền của ảo ảnh tên nho sinh chợt mở ra, chỉ thấy bên trong là một đôi con ngươi trong suốt lấp lánh. Tiếp đó nó hừ nhẹ, tay áo phất lên đánh một chưởng về không trung phía trước.

Ngay tức khắc, cánh tay tuôn ra một cỗ sương mù màu trắng cuồn cuộn, đón gió ngưng tụ lại biến thành một bàn tay khổng lồ, rồi ập đến chạm vào bàn tay màu tím vàng đang ép đến.

Bàn tay còn lại của ảo ảnh cũng tiếp tục vung lên khiến thiên địa nguyên gần đó khí lập tức trở nên quay cuồng. Liền đó một đoàn sáng chói mắt chợt xuất hiện, thế rồi trong lòng bàn tay lại hiện ra thêm một cây bút lông năm màu khác.

“Oanh”, một âm thanh kinh thiên động địa vang lên.

Bàn tay màu trắng và bàn tay nửa tím nửa vàng va chạm khiến cho không gian kịch liệt chấn động, thậm chí toàn bộ màn sáng cũng trở nên run rẩy.

Bàn tay tím vàng không hề có ý dừng lại, lấy một uy năng không thể nào ngăn cản, nó lập tức đẩy lùi bàn tay màu trắng kia rồi lại tiếp tục chụp xuống.

Nhưng chỉ cần một chút thời gian ngăn cản ngắn ngủi này, hai pháp bảo đang quay tròn trên đỉnh đầu Đỗ Vũ “vèo” một tiếng, lập tức bay ra phía trước người hắn, sau đó lại tiếp tục quay tít thêm một vòng, tỏa ra hào quang mờ mịt.

Cánh tay của Thánh tượng khẽ động, cây bút năm màu run lên, điểm vào nghiên mực một cái. Trên ngọn bút lập tức dính một thứ nước lỏng không rõ tên, sau khi ngòi bút co lại một chút thì lập tức điểm tới quyển sách bằng ngọc đã mở ra.

Sau một tràng tiếng Phạn vang lên, trên sách ngọc, một vầng sáng năm màu phát ra rực rỡ. Từng đám ký tự bàng bạc tuôn ra bay lên trên bầu trời, sau đó hội tụ thành một chữ “nho” màu bạc sáng lập lòe.

Bàn tay tím vàng lại lóe lên lần nữa, năm ngón tay chụm lại, bắt lấy chữ “nho” cực lớn đó.

Từ chữ “nho” khổng lồ phát ra một hồi âm thanh ông ông, toàn bộ thiên địa nguyên khí bên trong màn sáng lập tức điên cuồng hướng về phía chữ “nho” cực lớn đó mà tụ lại.

Hai vầng sáng màu vàng và bạc chạm nhau, bàn tay tím vàng khổng lồ lập tức bị cản lại, không thể tiếp tục ép xuống.

“Có ý tứ! Nhưng bằng với thần thông như vậy mà cho rằng có thể tiếp được chiêu này của ta sao, chưa đủ đâu.” Hàn Lập thấy một màn này thì không khỏi cười rộ.

Dứt lời, một ngón tay của hắn nhẹ nhàng điểm về phía xa một điểm.

Một đạo pháp quyết gần như trong suốt bắn ra. Năm ngón tay tím vàng run lên, linh văn màu bạc ngưng tụ lại trên đầu ngón tay, theo đó trên các ngón tay lập tức xuất hiện các pháp trận huyền ảo, rồi tỏa ra ánh sáng màu vàng đến chói mắt.

Năm khối cầu chói mắt màu vàng vừa hiện ra đã lập tức điên cuồng lớn lên, chỉ sau mấy hơi thở đã có đường kính hơn một trượng, sau đó cùng nhau hợp lại thành một thể.

Hào quang chói lóa, một vòng xoáy khổng lồ màu vàng lập tức xuất hiện rồi tự động xoay tròng trong lòng bàn tay kia.

Trong một tiếng nổ vang, áp lực khổng lồ gấp hơn bội lần so với ban đầu lập tức ầm ầm hạ xuống.

Chữ “nho” màu bạc dù có huyền điệu đến đâu đi nữa, thậm chí có hấp thu thêm bao nhiêu thiên địa nguyên khí đi nữa, nhưng dưới một chiêu này cũng không thể chống đỡ nổi.

“Phanh”, chữ “nho” liền bị vỡ thành từng mảnh, tán loạn trong không trung.

Với thế không gì có thể ngăn cản, bàn tay lập tức hung hăng đánh xuống ảo ảnh.

Hư không vặn vẹo một hồi, ảo ảnh của nho sinh màu trắng liền lay động một hồi rồi vỡ tan.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên!

Một cái nguyên anh nhỏ xíu được bao bọc trong làn sáng trắng bay thẳng về phía đầu của Đỗ Vũ, sau khi chớp lên nó liền biến mất hút vào thân thể bên dưới đó.

Thân thể bất động của Đỗ Vũ trong nháy mắt khôi phục lại như cũ.

Nhưng vừa mới tỉnh táo trở lại, hắn lập tức há miệng phun ra mấy ngụm máu, khí tức trên người trở nên vô cùng suy yếu.

Hiển nhiên là vừa rồi khi ảo ảnh bị diệt thì nguyên anh của hắn cũng bị thương không nhẹ!

Bàn tay tím vàng vẫn tiếp tục hạ xuống, năm ngón tay như muốn tóm gọn lấy thân thể của Đỗ Vũ.

Ngay lập tức, Đỗ Vũ chỉ cảm thấy hư không bốn phía bị xiết chặt lại, một ngón tay cũng hông thể động, khuôn mặt hắn xám như tro, một tia máu huyết cũng không nặn ra được.

Đúng lúc này, bàn tay Tử kim vốn đang hạ xuống lại ngưng lại giữa không trung, không tiếp tục đi tới nữa.

Vòng xoáy màu vàng đã tiêu tán nhưng lòng bàn tay vẫn không ngừng tỏa ra uy áp, đem Đỗ Vũ giam cầm tại chỗ.

Như vậy là thắng bại hiển nhiên quá rõ ràng rồi.

Ở bên ngoài tấm màn. Vì có màn sáng bảo hộ ngăn cản nên đám người Cốc trưởng lão không thể cảm ứng được một chiêu vừa rồi của Hàn Lập chứa bao nhiêu uy năng, nhưng thấy Đỗ Vũ gọi ra cả Thánh tượng và một đống bảo vật cũng không thể tiếp nhận được một chiêu có phần hời hợt của Hàn Lập, dường như thực lực hai bên là một trời một vực thì ai nấy đều cảm thấy hoảng sợ.

“Đại Thừa kỳ!”

Lúc này, đám trưởng lão của Thiên Uyên thành vô cùng khiếp sợ, trong lòng đều xuất hiện cái ý niệm này.

Mà gã to con tóc vàng cùng ả trung niên xấu xí chứng kiến một màn này ở bên ngoài màn sáng cũng cứng họng, đầu óc trở nên trống rỗng hoàn toàn.

Cả hai biết rõ được thực lực chân chính của Đỗ Vũ cho nên khó lòng có thể tin tưởng kết quả trước mắt được. Về phần đám người Giải Đạo Nhân và Ngân Nguyệt thì vẫn thong dong như thường.

Với thần thông của Hàn Lập sau khi tiến cấp Đại Thừa Kỳ, nếu một chiêu cũng không đánh được một tên tu sĩ Hợp Thể thì mới là điều không bình thường.

Lúc này, trong màn sáng, ánh mắt Hàn Lập khẽ chuyển động, cũng không nhìn Đỗ Vũ đang bị giam cầm nữa mà lập tức chuyển sự chú ý sang hai bảo vật bên cạnh hắn.

Sách ngọc và nghiên mực! Bởi vì mất đi sự thao túng của chủ nhân nên giờ phút này hào quang do chúng tỏa ra vô cùng ảm đạm. Vậy mà chúng vẫn không ngừng xoay quanh thân hình của Đỗ Vũ, dường như cũng rất có linh tính.

Hàn Lập cũng không nói lời nào, một tay phất lên hướng tới hai bảo vật đó.

Không có hiện tượng kì lạ nào xảy ra, nhưng một cỗ lực lượng vô hình cực lớn lập tức đánh lên hai pháp bảo.

“Phốc, phốc”, hai kiện bảo vật hóa thành hai luồng hào quang bắn tới, lập tức bị Hàn Lập thu vào trong tay.

Bàn tay nắm lại.

Trong lòng bàn tay, hào quang của hai vật này không ngừng co rút, vặn vẹo liên tục. Dường như chúng muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của hắn.

Hàn Lập thấy vậy nhưng không tức giận, ngược lại còn tỏ vẻ vui mừng. Hai tay hợp lại, lập tức đem hai bảo vật chà xát.

Tức khắc, hai vật này kêu lên một tiếng chói tai, sau đó ánh sáng trên mỗi kiện lập tức bị tán đi. Cuối cùng chúng mới chịu nằm yên trong lòng bàn tay của Hàn Lập.

“Không ngờ lại dám ra tay với ta, hai vật này cứ để lại chỗ của ta đi. Chừng nào ngươi có thể tiến lên Đại Thừa Kỳ hãy tới chỗ ta mà đòi.” Hàn Lập hướng Đỗ Vũ ở đối diện nhàn nhạt nói một câu rồi nghênh ngang thu hai bảo vật vào trong tay áo. Hắn khẽ cất bước, toàn bộ thân hình liền biến mất hút.

Sau một khắc, ở bên ngoài màn hào quang, không gian gần kề đám người Cốc trưởng lão đang đứng khẽ chấn động, thân hình Hàn Lập liền lặng lẽ hiện ra.

“Hàn đạo hữu, ngươi hẳn là đã tiến cấp lên Đại Thừa Kỳ rồi ư?” Ông lão tóc trắng gắt gao nhìn Hàn Lập.

Những người xung quanh nghe thấy lời ấy thì hai mắt cũng nhìn về bên này không chớp.

“Ha ha, là Hàn mỗ may mắn thôi. Mấy tháng trước quả thực đã đột phá chướng ngại thành công, tiến cấp lên Đại thừa kỳ rồi.” Hàn Lập mỉm cười trả lời không chút hoang mang, sau đó khí tức Đại Thừa kỳ vốn được thu liễm lập tức bùng phát.

”Oanh”!

Một cỗ linh áp dường như có thể nghiền nát hết thảy tràn ngập trong đại điện.

Đám tu sĩ Hợp Thể đang đứng trong tòa điện lập tức cảm thấy trước mắt có một cỗ áp lực cực lớn đang xông thẳng tới, thân hình không thể đứng vững mà phải lui về sau mấy bước.

“Cái gì, Hàn huynh thật sự đã là tu sĩ Đại Thừa rồi? Không… cần phải… Phải gọi là Hàn tiền bối mới đúng. Cốc mỗ khi trước có gì thất lễ, mong Hàn tiền bối rộng lòng bỏ qua, đừng nên trách phạt.”

Mặc dù trước đó ông lão tóc trắng đã thầm suy đoán, nhưng lúc này nghe Hàn Lập thừa nhận, lại tận mắt chứng kiến hắn thả ra khí tức khủng bố thì vẻ mặt trở nên tái nhợt, thân hình vừa đứng vững đã lập tức cuống quít thi lễ, giọng nói còn có chút run rẩy.

Sau đó, Kim Việt thiền sư, còn có đám Ngân Quang tiên tử và những trưởng lão của Thiên Uyên đều không còn ý hoài nghi nào nữa, thân thể sau khi đững vững thì lập tức nhao nhao vui mừng thi lễ.

Chỉ có gã tóc vàng và ả xấu xí vừa cố gắng đứng vững xong, nhưng lúc này trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt, tay chân cứng nhắc, nhất thời không biết phải làm như thế nào cho đúng.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hàn Lập quét tới, cả hai lập tức giật mình tỉnh táo lại, đồng thời sợ hãi khom người vái chào, không còn một chút kiêu căng nào nữa.