Chương 1235: Ma Đà Sơn

Phàm Nhân Tu Tiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Xa lão yêu định đi vào không gian tiết điểm đó?” Phong lão quái hiển nhiên là lần đầu nghe được việc này, không khỏi kinh hô.

“Đúng vậy, Nhưng nhanh nhất phỏng chừng cũng phải mất một đến hai trăm năm nữa. Dù sao tiến vào không gian tiết điểm thì nguy hiểm rất nhiều, chỉ có trời mới biết sẽ gặp những gì.” Hướng Chi Lễ nghiêm nghị nói.

“Nói như vậy, thọ nguyên của Xa lão yêu cũng sẽ sắp cạn rồi. Nếu không sẽ không đến mức không thể nhẫn lại như thế để tìm kiếm một không gian tiết điểm khác thích hợp hơn.”

“Xa lão yêu không chịu nói tỉ mỉ, nhưng có lẽ là như vậy. Nếu không với sự thông minh và tính cẩn thận của lão ấy sao lại làm ra hành động gấp gáp như vậy. Kỳ thực không chỉ Xa lão yêu mà đại nạn của mấy người chúng ta cũng sắp tới, thọ nguyên chỉ còn mấy trăm năm.” Thần sắc Hướng Chi Lễ âm trầm.

“Hàn đạo hữu, ngươi tính thế nào?” Sắc mặt Phong lão quái cũng không được tốt lắm, nhìn về phía Hàn Lập đột nhiên hỏi.

Lời của Hướng sư huynh xác thực rất có đạo lý, Hàn mỗ cũng không có nhiều thời gian để tự mình đi tìm không gian tiết điểm. Tư liệu ta có sẽ giao cho hai vị đạo hữu, nhưng có một điều kiện. Nếu tìm được không gian tiết điểm phù hợp thì hy vọng các vị đạo hữu cũng báo một tiếng cho ta biết, để ta có thể tới nơi xem xét, để có thể chuẩn bị một chút. Tại hạ không hi vọng mấy đạo hữu giấu diếm điều gì.” Sắc mặt Hàn Lập như thường, chỉ bâng quơ trả lời.

“Về việc này cho dù Hàn sư đệ không yêu cầu thì ta cũng sẽ làm như vậy. Nói không chừng chúng ta sẽ cùng nhau tiến vào không gian tiết điểm. Khi vào đó mọi người còn có thể viện thủ giúp đỡ nhau.” Hướng Chi Lễ nghe vậy thì cao hứng, Hàn Lập cũng không có đòi hỏi gì quá đáng nên rất vừa lòng.

Hàn Lập gật đầu, khẽ khoát tay một cái, một đạo bạch quang bắn về phía Hướng Chi Lễ, đây là một ngọc giản màu trắng.

Hai mắt Hướng Chi Lễ sáng lên, nhanh chóng bắt lấy ngọc giản, khẽ dùng thần thức đảo qua một chút, nét mặt lập tức trở lên vui mừng.

“Tốt quá, tốt quá rồi. bên trong chẳng những có không ít tư liệu về không gian tiết điểm, mà còn có cả phương pháp bố trí pháp trận nghịch hành thông đạo. Nếu có thể tìm hiểu phương pháp này thì không chừng chúng ta còn có thu hoạch khác. Hàn sư đệ công lao rất lớn, ta cũng sẽ không nuốt lời. Ở đây có hai khối Vạn Lý phù, một khi tìm được không gian tiết điểm thì ta sẽ lập tức truyền tin đến.” Hướng Chi Lễ rất cao hứng, lấy ra hai ngối ngọc phù đưa cho Hàn Lập.

Hàn Lập đưa tay bắt lấy, rồi cất vào trong túi trữ vật.

Phong lão quái vẫn chăm chú quan sát hành động của Hàn Lập từ nãy giờ, thấy Hàn Lập đưa ra ngọc giản thì cũng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Đúng rồi, Hàn sư đệ, còn có một chuyện cần nói với ngươi. Với thần thông hiện tại của ngươi thì đã vượt xa lớp tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, cho nên cấm điều của nhóm tu sĩ Hóa Thần chúng ta cũng phải áp dụng với Hàn sư đệ. Hàn sư đệ về sau nên chú ý hơn một chút, chuyện tình giống như Âm La Tông, không xảy ra là tốt nhất.” Hướng Chi Lễ sau khi cất kỹ ngọc giản thì lại nghĩ đến chuyện khác, vội vàng dặn dò vài câu.

“Cấm điều?” Thần sắc Hàn lập khẽ động.

Kỳ thực cũng không có gì, là do thần thông của tu sĩ Hóa Thần quá lớn nếu có vị nào đó tùy ý làm bậy thì sẽ làm nhiễu loạn trật tự Nhân giới cho nên từ rất lâu về trước, tất cả các tu sĩ Hóa Thân ở Nhân giới đã cộng đồng ký kết một quy tắc: phàm là tu vị đạt đến cảnh giới Hóa Thần thì chẳng những phải hạn chế tranh đấu lẫn nhau, đồng thời nghiêm cấm tham dự vào hết thảy các việc trong tu chân giới. Ngươi một hơi giết nhiều tu sĩ Nguyên Anh của Âm La Tông như vậy đã khiến cho Đại Tấn nổi nên hỗn loạn không cần thiết. Nhưng một phần là ngươi không biết cấm điều này, hai là vẫn chưa đạt tới cảnh giới Hóa Thần nên không tính. Nhưng hiện tại ta cùng Phong huynh đều đã xác nhận tuy ngươi còn chưa đến cấp bậc Hóa Thần nhưng lực lượng cũng không kém. Nói như vậy, lão phu cũng sẽ đưa tin báo cho các đạo hữu khác một tin, ngươi về sau không được tùy tiện ra tay. Tối thiếu không thể một lần giết nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy, làm ảnh hưởng đến sự hưng suy của một tông môn. Đương nhiên cấm điều này cũng khiến cho các tu sĩ Hóa Thần khác cũng không được tùy ý ra tay với ngươi.” Hướng Chi Lễ mỉm cười nói.

Hàn Lập nghe xong lời này, đầu tiên là sửng sốt trong chốc lát, nhưng lập tức mỉm cười.

Kỳ thật nếu không phải có chuyện, ta cũng luôn luôn không quản đến việc của tông môn. Còn về phần chuyện tình của Âm La Tông, là do tu sĩ của Tông này đã từng tới Thiên Nam đối phó Hàn mỗ, nên đây chỉ là phản kích mà thôi. Về sau sẽ không xuất hiện chuyện này.” Hàn Lập giải thích.

Chuyện tình của Âm La Tông cũng đã rồi, Hàn sư đệ đã nghĩ được như vậy thì không còn gì tốt hơn. Đúng rồi, gần đây có chuyện gì quan trọng không? Nếu không có thì không bằng theo ta cùng Phong huynh tới Ma Đà Sơn. Ta thuận tiện sẽ giới thiệu ngươi với Hô đạo hữu luôn. Hô đạo hữu vừa thu được vài người thiếp có tu vi Nguyên Anh kỳ, nên lại phát thiệp mời cho lão phu. Phong đạo hữu, ngươi cũng nhận được rồi chứ.?” Hướng Chi Lễ chuyển đề tài, đột nhiên nói ra như vậy.

“Tất nhiên là nhận được. Nếu không lão phu sao lại xuất hiện ở đây. Nghe nói lần này hắn thu nạp ba thị thiếp, mỗi người đều có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, ai cũng là giai nhân tuyệt sắc. Lần nạp thị thiếp này của Hô lão ma đã là lần thứ sáu, lão ma này thật biết hưởng thụ.” Phong lão quái nhướng mày, bất đắc dĩ nói.

“Ha ha, Phong huynh cũng không phải không biết, bởi vì công pháp của Hô lão ma tu luyện nếu không có nữ tử không xong. Nhưng lão lại rất coi trọng các nữ tử còn trinh, cũng không dễ dàng phá bỏ ‘nguyên trinh chi thân’ của người ta mà trịnh trọng mọi một số bạn bè đến cử hành nghi thức nạp thiếp, cho đối phương một danh phận chính thức. Lão ma này không hề có song tu đạo lữ nhưng lại có rất nhiều thị thiếp, mỗi người đều được lão ma hết mực sủng ái.” Hướng Chi Lễ lại tiếp tục cười.

“Hừ, ai quản chuyện hắn nạp hay không nạp thiếp.”

“Chỉ là mỗi lần mời lại khiến Phong mỗ cảm thấy tốn kém. Với mặt mũi của lão ma nếu không đi thì quả là đắc tội với hắn, mà con mắt của lão ma này lại rất cao, bảo vật bình thường đều không hợp nhãn.” Phong lão quái buồn bực vô cùng.

“Đó là tại ta và ngươi đều ham mấy vị linh dược trong Ma Đà Sơn của hắn. Phong huynh nếu có thể giống Bạch đạo hữu không quan tâm thì tất nhiên không cần quan tâm đến chuyện này.” Hướng Chi Lễ vẫn cười, tựa hồ không hề để ý đến việc này.

“Hai vị nói đến là vị đạo hữu Thiên Ma Tông đó. Tại hạ không hề quen biết, nếu mạo muối đến có chút không ổn lắm. Huống hồ tại hạ cũng chưa chuẩn bị lễ vật gì.” Hàn Lập chần chờ.

“Hàn sư đệ không cần để ý. Hướng mỗi dẫn khách tới Ma Đà Sơn, Hô lão ma kia còn có thể nói gì. Huống hồ dựa theo tư liệu trong ngọc giản này để tìm kiếm không gian tiết điểm thích hợp, hắn là Hô lão ma sẽ rất cảm kích. Còn về phần lễ vật, thì thuận thiệt xuất ra một hai kiện cổ bảo là được. Ngươi vốn không quen biết lão ma nên lễ vật cũng không cần quá nặng, nặng quá lại không hay. Lần này đi Ma Đà Sơn đối với sư đệ cũng là một cơ hội, Linh dược độc môn của Ma Đà Sơn là Ma Luyện Thiên Nguyên Đan – thứ này rất có lợi cho việc đột phá Hóa Thần. Thứ này chỉ có thể dùng linh được tại Ma Đà Sơn để luyện chế, bên ngoài căn bản là không thể tìm được. Hàn sư đệ, nếu có cơ hội tốt nhất là nên đòi một hai khỏa; tới khi đột phá Hóa Thần, việc cảm ứng thiên địa nguyên khí cũng dễ dàng hơn nhiều.” Hướng Chi Lễ nói đầy thâm ý.

“Ma Luyện Thiên Nguyên Đan! Là Ma Nguyên Đan đã sớm thất truyền từ thời thượng cổ?” Hàn Lập nghe thấy tên linh đan, vô cùng bất ngờ, thất thanh kêu lên.

“Đúng vậy, chính là đan này. Không ngờ rằng Hàn sư đệ cũng biết linh đan này. Như vậy ta cũng không cần nói nhiều, Hàn sư đệ có định đi một chuyến không?” Thấy Hàn Lập cũng biết lai lịch của linh đan, Hướng Chi Lễ cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng lại tủm tỉm cười hỏi thăm.

Thần sắc Hàn Lập bất đinh, có chút do dự.

Vụ Nguyệt sơn mạch ở phía Tây Bắc Đại Tấn, là chỗ giao nhau của hai châu, ước chừng hơn mười ngàn dặm, sơn mạch ở đây hiểm trở vô cùng. Trong đó có một ngọn núi lớn nhất, ước chừng vao hơn vạn trượng, luôn có mây trắng bao phủ, tuyết đọng quanh năm.

Lúc này trên đỉnh núi có một khu đất bằng phẳng rộng hơn mười dặm có một cung điện thật lớn tu kiến ở đó. Đình đài lầu các nhiều vô kể, mỗi tòa đều hoa mỹ tinh xảo dị thường, chất liệu toàn là các cây gỗ quý và mỹ ngọc hiếm thấy trên thế gian chế thành.

Hơn nữa tại đỉnh núi lại có một đại hình cấm chế bảo hộ, bên ngoài cấm chế hàn phong gào thét, cả trời băng tuyết nhưng ở trong cấm chế lại bốn mùa như xuân, kỳ hoa linh mộc nhiều không đếm xuể. Mà lúc này ở ban công của cung điện đang có mấy nữ tử xinh đẹp dáng người thướt tha đang chơi đùa. Chốc chốc lại cười lên khanh khách như tiếng khánh ngân khiến người ta cảm thấy say mê trong lòng.

Nơi này chẳng khác nhạc thổ nhân gian!

Đây chính là Ma Đà Sơn mà ở Đại Tấn cũng rất ít người biết. Trong tòa kiến trúc trên núi này có một cung điện bên ngoài có hai chữ: Ma Cung.

Chủ nhân của Ma Cung chính là một tu sĩ Hóa Thần, cũng là thái thượng trưởng lão của Thiên Ma Tông – Hô Khánh Lôi ẩn cư.

Người này từ hơn một ngàn năm trước đã vang danh khắp Đại Tấn, một tay lập lên Thiên Ma Tông mà ngày nay là một trong mười môn phái lớn nhất Đại Tấn. Trong Ma Cung đang mở đại tiệc chiêu đãi khách quý.

Khách nhân ngồi ở đây không nhiều lắm, chỉ tầm bảy tám người ngồi ở hai bên.

Phía giữa đại điện có mấy nữ tử vận cung trang đang đứng đó, dáng người mềm mại, ánh mắt long lanh.

Cả tòa đại điện dào dạt xuân sắc!

Ở ghế chủ tọa trong đại điện, một lão giả đang ngồi thần sắc như có bệnh, đầu đội mộc quan. Lão đang tựa lưng vào thành ghế, hai mắt nhắm lại, bộ dạng vô cùng nhàn định.