Chương 1237: Thị thiếp

Phàm Nhân Tu Tiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Hóa ra Hàn đạo hữu có quen biết với Linh Lung yêu phi, cũng góp phần không nhỏ trong diệt ma chi chiến tại Côn Ngô Sơn. Chậc chậc, chuyện xảy ra của Âm La Tông gần đây cũng sợ rằng là do đạo hữu làm ra. Thật kiến Hô mỗ có chút bất ngờ. Ta còn tưởng rằng vị tu sĩ Hóa Thần kỳ nào ra tay. Hàn đạo hữu có thần thông như thế thì đúng là có tư cách để vào nhóm chúng ta, ngang hàng tương giao.” Chờ Hướng Chi Lễ truyền âm xong, ánh mắt Hồ Khánh Lôi nhìn Hàn Lập đã dịu đi rất nhiều.

“Tại hạ cũng ngưỡng mộ đại danh của Hô huynh đã lâu. Lần này mạo muội mà đến, mong đạo hữu không phiền lòng.” Hàn Lập mỉm cười, rất khách khí trả lời.

“Hàn đạo hữu thân là kỳ tài như vậy, Hô mỗ tất nhiên là nguyện ý kết giao. Đúng rồi, lần này lão phu nạp thiếp, hai lão gia này cũng có quà chúc mừng chứ?” Hồ Khánh Lôi tươi cười, lập tức nhìn về phía hai người Hướng Chi Lễ mà nói.

Các tu sĩ Nguyên Anh đứng sau mộc quan lão giả vừa nghe nói Hàn Lập có liên quan đến việc của Âm La Tông thì đều ngẩn ngơ. Sau đó lại thấy mộc quan lão giả xác nhận cùng Hàn Lập ngang hàng tương giao thì rốt cục không giấu được vẻ kinh ngạc.

Hô Khánh Lôi nói xong, những người đằng sau mới được phép lên tiếng, lúc này họ bắt đầu tiến đến kiến lễ với Hướng Chi Lễ và Phong lão quái.

Hai vị này lại khoát tay ra hiệu không cần, chỉ là một người trong số đó mới bái kiến hai lão quái tiếp tục quay sang ôm quyền hướng về phía Hàn Lập, vẻ mặt hâm mộ: “Chúc mừng Hàn huynh, thời gian dài không gặp, đạo hữu rốt cục đã tiến giai lên hậu kỳ.” Người này vận lục bào, tóc trắng bay bay, khuôn mặt như của thiếu nên – đây chính là người Hàn Lập nhận ra lúc trước, bởi vì cây ô phượng chi linh mà đã từng giao thủ – Khổ Trúc lão nhân. Xem ra hắn vẫn ở lại Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, một thời gian dài như vậy vẫn chưa phá tan bình cảnh đột phá lên hậu kỳ. Tu tiên lộ của người này xem ra chỉ dừng lại tại đây. “Hàn mỗ cũng không ngờ rằng sẽ tái kiến Khổ Trúc đạo hữu tại đây. Tại hạ tiến giai thành công cũng là may mắn mà thôi.” Hàn Lập tuy chỉ có ấn tượng bình thường về Khổ Trúc lão nhân, nhưng ô phượng chi linh của hắn đối với việc luyện chế Tam Diễm Phiến có công dụng không nhỏ, cho nên khẽ cười đáp lại. Khổ Trúc lão nhân nghe vậy thì ho khan hai tiếng, còn định nói gì nhưng Hô Khánh Lôi đã cắt lời: “Được rồi, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chư vị đạo hữu nếu không ngại thì cùng ta vào trong điện.” Nghe thấy mộc quan lão giả nói vậy, lời Khổ Trúc lão nhân vừa định nói đã nuốt xuống, chỉ hướng về phía Hàn Lập khẽ cười.

Đoàn người lập tức bay xuống, mục tiêu chính là tòa đại điện mà Hô Khánh Lôi và mọi người bay ra lúc trước.

Vừa tiến vào đại điện, lần nữa phân chủ khách ngồi xuống.

Hô Khánh Lôi phân phó một tiếng, nhất thời một đám thị nữ đã thay một lần yến tiệc mới. Ba người Hàn Lập cùng Hướng Chi Lễ, Phong lão quái ngồi bên cạnh Hô Khánh Lôi, rõ ràng thân phận rất khác so với những người kia.

Đối với đãi ngộ của Hô Khánh Lôi đối với Hướng Chi Lễ và Phong lão quái thì mọi người còn có thể hiểu được vì đây đều là tu sĩ Hóa Thần, nhưng điều khiến chúng nhất bất ngờ là một tu sĩ Nguyên Anh như Hàn Lập cũng nhận được đãi ngộ độc nhất vô nhị này, khiến những tu sĩ bên dưới không khỏi âm thầm đánh giá Hàn Lập cũng như phán đoán lai lịch của hắn.

Chúng tu sĩ ngồi dưới, ai không phải là nhân vật đình đám ở tu chân giới Đại Tấn, trong lòng không phục nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn không biểu lộ. Mọi người lần lượt hướng Khổ Trúc lão nhân hỏi về lai lịch của Hàn Lập, âm thanh rất nhỏ, nhưng lấy tu vi của mọi người trong điện thì đương nhiên nghe rất rõ ràng.

Nhưng Khổ Trúc lão nhân năm đó chỉ gặp mặt Hàn Lập một lần, thì sao biết được nhiều. Cho nên các tu sĩ Nguyên Anh khác rất thất vọng với câu trả lời của lão nhân.

Hàn Lập vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, thần sắc không đổi, giống như không hề nghe thấy mọi người đang xì xầm về hắn.

Bên canh, mộc quan lão giả cùng hai người Hướng Chi Lễ đang nói chuyện với nhau.

Nếu ba vị tu sĩ Hóa Thần đều không có ý định giới thiệu lai lịch của Hàn Lập thì những người khác cũng không dám mạo muội mà hỏi, chỉ có thể ra vẻ không biết.

Cứ thế mà dùng tiệc xong, lam bào nho sinh nhìn Hàn Lập một cái thật sâu, bỗng dưng đứng dậy ôm quyền nói:

“Hàn đạo hữu, vừa nãy nghe Hô tiền bối nói, chuyện gần đây xảy ra ở Âm La Tông tựa hồ có liên quan đến các hạ, không biết có thật hay không?” Hàn Lập nghe thấy đối phương hỏi câu này thì cũng không bất ngờ, chỉ bình tĩnh gật đầu: “Chuyện của Âm La Tông đúng là có quan hệ với Hàn mỗ. Chẳng lẽ đạo hữu cùng Âm La Tông có quan hệ gì sao?”. “Tại hạ chỉ là một tán tu, cũng không có quan hệ gì với Âm La Tông, chẳng qua Phòng đạo hữu của Âm La Tông cùng tại hạ có duyên gặp mặt. Tại hạ cũng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, chuyện Phòng đạo hữu không có liên quan gì tới đạo hữu chứ?” Lam bào nho sinh chớp mắt liên tiếp, thần sắc ngưng trọng.

Tất cả các tu sĩ Nguyên Anh trong điện nghe thấy vậy thì đều ngưng lại tất cả các hành động, muốn xem vị tu sĩ thần bí Hàn Lập này trả lời thế nào.

Mộc quan lão giả và hai người Hướng Chi Lễ đang nói chuyện với nhau nhìn sang bên này cười mà không phải cười. “Nếu các vị đạo hữu muốn biết việc này thì tịa hạ cũng không có gì giấu diếm. Tông chủ Âm La Tông đích thực là bị ta giết.” Hai mắt Hàn Lập híp lại nhìn nho sinh trong chốc lát rồi mới nhàn nhạt trả lời.

Vừa nghe thấy lời này, nhóm tu sĩ Nguyên Anh hai bên xôn xao không ngừng. “Ra là vậy, đa tạ Hàn huynh đã gỡ mối nghi vấn trong lòng tại hạ.” Lam bào nho sinh trong lòng cảm thấy đau buồn một chút, rồi gật đầu không nói đến việc này nữa.

Điều này cũng làm Hàn Lập không ngờ tới, nhưng hắn cũng chỉ cười mà không nói.

Hô Khánh Lôi nhìn thấy cảnh này thì cười hắc hắc định nói gì nhưng phía ngoài điện, một thị nữ mặc cung trang đã bước nhẹ đến, thấp giọng nói với hắn vài câu.

Vị thái thượng trưởng lão Thiên Ma Tông ngày nghe xong thì ánh mắt sáng lên, khẽ vuốt râu, mở miệng nói: “Trước khi ba người Hướng huynh đến, vài vị đạo hữu ở đây muốn gặp mặt ba thị thiếp. Lão phu cũng đã đáp ứng, các nàng hiện đang ở ngoài điện, ta sẽ lập tức gọi các nàng vào mời các vị đạo hữu một ly rượu nhạt. Ha ha, đến lúc đó lễ mừng của các vị cũng lấy ra được rồi, đừng để mất mất trước ba nàng. Đặc biệt là hai người Phong huynh, đừng keo kiệt, vạn nhất mà kém hơn so với đám vãn bối này thì sẽ rất mất thể diện.” Hồ Khánh Lôi cười vang. “Hừ! lão phu từ khi biết người thì mỗi lần ngươi nạp thiếp thực đã không biết đã đưa vào Ma Cung của ngươi bao nhiêu bảo vật. Thật là tiện nghi cho lão gia hỏa này.” Phong lão quái lẩm nhẩm nói vài tiếng, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng vẫn lật tay lấy ra một chiếc mộc hạp nhỏ, để lên trên bàn.

Hướng Chi Lễ cũng cười hì hì lấy ra một chiếc ngọc hạp, nhưng không nói gì. “ha ha, các ngươi tặng bảo vật nhưng lão phu cũng đâu để riêng cho mình dùng, mà tặng cho mỹ nữ. Bảo vật tặng mỹ nữ vốn là một chuyện tốt đẹp, hai vị đâu cần keo kiệt như vậy. Lấy gia tài của các ngươi thì mấy thứ này chỉ như lông trâu mà thôi, không đáng để tâm, còn không thì cũng tự mình đi kiếm giai nhân đi.” Hô Khánh Lôi chẳng những không tức giận mà lại còn cười to, giương giương tự đắc.

Mấy tu sĩ phía dưới đều lần lượt dâng lễ, trong đó cũng có tài liệu quý hiếm, cũng có cổ bảo quang hoa lập lòe.

Tới lượt Hàn Lập, hắn đã cân nhắc lễ vật để tặng từ lâu, nên lấy từ trong túi trữ vật ra hai bình đan dược.

Loại đan dược này có tác dụng tăng tu vị của Nguyên Anh tu sĩ, nên tặng thứ này cũng không tính là keo kiệt.

Ngay lúc Hàn Lập đưa ra lễ vật thì tiếng bước chân đã vang lên phía ngoài cửa điện, một nhóm thị nữ mặc cung trang đang đi quanh ba nữ tu tuyệt sắc, tất cả đều thong thả bước tới.

Ánh mắt của chúng tu sĩ trong điện đều cùng tập chung trên người ba nữ tu này, không biết đã có ai thầm than lên thán phục.

Ba nữ tu này quả nhiên mỗi người đều phong hoa tuyết nguyệt, xinh đẹp hơn người!

Một nàng thân hình nhỏ xinh, da thịt trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú, dường như mang theo tính khí trẻ con, một nàng khác thì thân thể gập ghềnh, ánh mắt phong tình, hấp dẫn mê người.

Một nàng cuối cùng tóc đen suông dài, khuôn mặt thanh nhã, thần sắc lạnh lùng.

Về sắc đẹp, cả ba người đều khó phân cao thấp. Nữ tu cao dáo thì ngũ quan diễm lệ tuyệt vời, hàm chứa một sự quyến rũ không thể nói lên lời, nhưng thần thái lãnh đạm, ánh mắt băng lãnh. Quyến rũ cùng lạnh lùng – cả hai kết họp với nhau tạo lên một loại mị lực độc đáo, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên nàng.

Chỉ là Hàn Lập vẫn luôn mỉm cười, vừa thấy người này thì chấn động toàn thân, thần sắc đại biến. “Đến đây, ba người các nàng hãy mời các đạo hữu ở đây vài ly rượu nhạt coi như cảm ơn các đạo hữu từ ngàn dặm mà tới đây chung vui. Tử Linh, nàng đến đây, tự mình mời rượu ba người Hướng huynh đi.” Vừa thấy tam nữ, mộc quan lão giả liền tươi cười, vẫy tay về phía nữ tử cao ráo tuyệt sắc.

Hai nàng kia vừa nghe lão giả phân phó thì mỉm cười tươi như hoa, như nắng. Thị nữ bên cạnh lập tức dâng lên ba chiếc ngọc bàn, ở trên đã có sẵn bình rượu và một chiếc chén. Hai nàng phân biệt mỗi người cầm một bình rượu bắt đầu đi mời rượu các tu sĩ ở đây, không hề chậm trễ, trong miệng liên tục nói cảm ơn.”

Nhưng nữ tử tuyệt sắc có tên Tử Linh kia lại không lập tức đi tới, mà khẽ nhíu mày liễu nhìn qua ba người Hướng Chi Lễ.

Nhưng khi nàng nhìn tới Hàn Lập thì thân thể mềm mại run lên, đôi mắt đờ đẫn bỗng tỏa ra ánh sáng nhìn chằm chằm vào Hàn Lập không rời.

Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng lúc này trở lên vô cùng kích động, biến ảo ra hàng nghìn hàng vạn cảm xúc, có lúc thì mừng như điên, có lúc lại bối rối không thôi… Phản ứng kỳ quặc này khiến ai cũng có thể nhận ra là nàng có quen biêt với Hàn Lập, hơn nữa quan hệ giữa hai người không tồi.

Mộc quan lão giả sắc mặt trầm xuống, trong đại điện bỗng trở lên im lặng dị thường, đại bộ phận người đều nhìn về phía nàng và Hàn Lập, ánh mắt đều lộ ra biểu tình kỳ quái.