Chương 1263: Huyết chú văn thư cùng linh cụ

Phàm Nhân Tu Tiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Từ trung tâm vòng tròn bắn ra một trụ sáng màu xanh. Chiếu lên thân thể Hàn Lập.

Hàn Lập thần sắc bình tĩnh, mặc cho linh quang này ở trên người chớp động.

Tất nhiên là bởi vì hắn không có năng lực tránh né, còn phương diện khác, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra linh quang này không có tính công kích. Chính là dùng để dò xét gì đó.

Hào quang chợt tắt, cột sáng biến mất không thấy, ngược lại vòng tròn quanh thân mình lại sáng rực lên.

Thanh niên kia cúi đầu nhìn thoáng qua vòng tròn, đột nhiên hoảng sợ hướng phía sau quát to một tiếng.

Tu sĩ phía sau nghe được tiếng quát, cũng một trận xôn xao.

Lập tức thấy hán tử trên mặt mang vết sẹo lớn tiếng hỏi thanh niên kia vài câu, nghe được câu trả lời, liếc mắt một cái nhìn Hàn Lập trên mặt đất có chút giật mình. Ngay sau đó, hắn khu động cự lang dưới thân đi tới, đến bên cạnh người thanh niên.

Hắn mở miệng hỏi Hàn Lập mấy câu, nhưng Hàn Lập đảo mắt vài cái, căn bản nghe không hiểu gì.

. Trung niên hán tử sờ sờ cằm, thanh âm trong miệng bỗng biến đổi, tựa hồ thay đổi một loại ngôn ngữ khác.

Vừa nghe được loại ngôn ngữ này, thần sắc Hàn Lập chợt động. Tuy rằng vẫn không thể hiểu, nhưng có chút quen tai, dường như có chút quan hệ với ngôn ngữ cổ nào đó của nhân giới.

Đại hán thấy biểu tình Hàn Lập, trên mặt vui vẻ, vội mở miệng nói thêm vài câu, nhưng Hàn Lập vẫn chầm chậm lắc đầu.

Đại hán có chút đau đầu, treo vũ khí lên người cự lang, sau đó lấy ra từ trong lòng một vật. Một hộp gỗ màu vàng nhạt, từ hé mở ra.

Bên trong lộ ra một viên châu màu nhũ vàng, bằng ngón tay cái linh quang chớp động.

Trung niên hán tử trên mặt lộ ra vài phần nghiêm nghị, cúi đầu nhìn Hàn Lập. Lại nhìn viên châu, trên mặt âm tình bất định trong chốc lát, sau đó cắn răng một cái, lấy viên châu vào trong tay. Cổ tay vừa lật, lộ ra một chiếc nhẫn kiểu dáng kì lạ, mặt ngoài có khắc vài phù văn, trên mặt khảm một viên tinh thạch màu xanh biếc như hạt đậu.

Đại hán đem viên châu lại gần chiếc nhẫn, bỗng nhiên không gian hào quang rực rỡ, viên châu sáng chói cực kì.

Mà đại hán không do dự đem viên châu ném về phía Hàn Lập, vật ấy vừa tiếp xúc với thân thể Hàn Lập, liền thoáng chốc chui vào trong, không thấy bóng dáng.

Hàn Lập nao nao. Nhất thời cảm thấy một cỗ lương khí từ chỗ viên châu đi vào thoát ra, xông thẳng lên não, trong lòng thầm rùng mình.

Nếu là một thân pháp lực trước kia, hắn chỉ cần một ý niệm là có thể đem vật kia bức ra ngoài cơ thể. Nhưng hiện tại pháp lực đã mất, thân thể còn không thể nhúc nhích. Chỉ có thể giương mặt nhìn, vô kế khả thi.

Cũng may mấy hành động của mấy người này không giống có ác ý, Hàn Lập cũng không lộ ra biểu tình kinh hoảng.

Cỗ lương khí kia ở trong đầu dạo một vòng, liền biến mất không thấy nữa. Nhưng đầu đột nhiên đau đớn, tiếp đó bên trong thần thức hiện ra rất nhiều thứ, mạnh mẽ xâm nhập vào trong đầu.

Thần niệm Hàn Lập tuy rằng không thể tỏa ra ngoài, nhưng thần thức cường đại của hắn là hàng thật giá thật.

. Sắc mặt hắn hơi đổi, thần thức liền hấp thu sạch mấy thứ này, trong nháy mắt nắm được một loại ngôn ngữ xa lạ. Đúng là cùng loại với ngôn ngữ lúc trước đại hán kia nói.

Đại hán mặt sẹo nhìn Hàn Lập hút viên châu vào cơ thể xong, ban đầu không có biểu hiện gì, sau đó lại lộ ra biểu tình giật mình, nhưng lập tức trầm giọng hỏi:

– Hiện tại ngươi có thể nghe hiểu lời ta. Ngươi là ai, sao lại ở chỗ này? Nơi này chính là nơi sâu nhất trong Thanh La sa mạc. Người thường căn bản không thể xuất hiện ở đây.

– Thanh La sa mạc? Không nghe nói qua. Nói thật, tại hạ trong lúc vô ý đến được đây, phương thức đi vào có chút đặc thù, căn bản không biết là sẽ đến chỗ nào. Về phần thân phận. Tại hạ chỉ là một người thường mà thôi, không có gì để nói. Các hạ có thể gọi ta là Hàn Lập.

Hàn Lập cười khổ một tiếng, nói.

– Phương thức đặc thù? Ngươi là từ khe hở không gian mà tới. Không cần giật mình, nơi đây vốn là khu vực hay bạo phát khe hở không gian, thường xuyên có người xa lạ từ ngoài ngàn vạn dặm bị cuốn tới đây.

Đại hán không lộ chút kì quái, ngược lại như thấy nhiều đã thành thói quen.

Hàn Lập nghe xong, thật hết chỗ nói. Một bụng suy nghĩ câu trả lời từ trước, có lẽ không cần phải nói ra.

– Hắc hắc! Xem bộ dáng các hạ cũng không phải người thường, nhưng chỉ cần không phải ngoại tộc biến hóa. Lai lịch không rõ cũng chẳng sao. Bất quá tình hình hiện tại cũng thật khéo, không ai cứu được ngươi nữa, mấy ngày nữa chính là hạt triều kì ở Thanh La sa mạc. Đến lúc đó ngươi cho dù là đại bổn sự, cũng chỉ có một đường, tử lộ. Thế nào. Có đồng ý cùng Thiên Đông thương hào chúng ta kí khế ước không? Chúng ta có thể mang ngươi đi, nhưng phải trả phí. Ngươi phải vì thương hào chúng ta mà làm việc hai mươi năm. Sau hai mươi năm, mới có thể đi.

Đại hán trên mặt vết sẹo run rẩy một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười.

– Hai mươi năm! Không vấn đề. Ta đồng ý.

Hàn Lập ánh mắt chợt lóe, không chút do dự, liền một câu đáp ứng luôn.

– Tốt, ngươi đã đồng ý, vậy viết một phần huyết chú đi.

Đại hán cười ha ha, vẫy tay với một gã kỵ sĩ.

Vị kỵ sĩ lấy ra một tập giấy dày, tùy ý rút ra một cái, cắn ngón tay viết lên vài chữ, ngay sau đó đại hán nhảy xuống cự lang, đem trang giấy tới.

Đưa đến trước mặt Hàn Lập, để hắn xem qua một chút.

Hàn Lập nhướng mày. Nhìn trang giấy, cả nửa ngày không có trả lời.

– Sao thế, ngươi không phải ngay cả huyết chú văn thư cũng chưa thấy qua chứ.

Đại hán ngẩn ngơ như nhớ tới cái gì, liền nói.

– Không sai. Tại hạ thật là lần đầu nhìn thấy. Có thể nói vật ấy có tác dụng gì không?

Hàn Lập nhìn chằm chằm đống phù văn phía trước, thành thật trả lời.

Cái này là trang giấy gì, rõ ràng là một đạo phù sách mà thôi.

Loại phù triện trên mặt phù văn này hắn cũng nhận ra được. Là một loại phù văn vô cùng cổ xưa. Nhưng loại tổ hợp sắp xếp này là lần đầu nhìn thấy, bên trong ẩn ẩn một cỗ huyết tinh, có chút quỷ dị.

– Ngay cả huyết chú văn thư cũng không biết, chẳng lẽ là từ hướng đông tới đây? Quên đi, ta nói cho ngươi vậy. Vật này rất đơn giản, chỉ cần ngươi xem những gì viết trên đó không có vấn đề gì, vậy thì cam tâm tình nguyện nhỏ một giọt máu lên, khế ước liền có hiệu lực. Nếu một bên thay đổi ý định. Huyết chú sẽ lập tức đoạt đi một bộ phận linh hồn của ngươi, cho ngươi sống không bằng chết. Hắc hắc, đây chính là Huyết Chú môn chế tác đó, trừ phi ngươi thực sự là thần tiên. Nếu không sẽ phải chịu hạn chế này.

Đại hán không còn kiên nhẫn, thuận miệng giải thích vài câu.

Hàn Lập lộ vẻ trầm ngâm!

Từ nãy đến giờ, hắn tuy rằng không có hiểu được huyết chú này thi hành thế nào, nhưng phù văn trên mặt lại hiểu biết vài phần.

Phù triện này không tính là phức tạp! Tuy rằng không thể lập tức hiểu thấu đáo. Nhưng lấy tạo nghệ trên phương diện phù triện của hắn, chỉ cần thêm chút thời gian, giải thích thứ này không thành vấn đề. Hơn nữa thông qua trình độ phức tạp của phù văn bên trên, loại phù này đại khái chỉ có thể ước thúc Trúc Cơ tu sĩ, chỉ cần ngoài Kết Đan căn bản không chịu trói buộc gì.

Hắn cho dù trong cơ thể một chút pháp lực cũng không có, nhưng còn Nguyên Anh hư hóa ra tinh nguyên đã quán trú vào thân thể. Lại càng không sợ huyết chú này.

Chỉ sợ loại nguyền rủa cấm chế này vừa vào người hắn, sẽ tự động bị hóa giải sạch sẽ.

Lại nói. Thứ này cùng với nhân giới lão già họ Phú của Cửu U tông kia xuất ra ” Minh hà chi hiệt ” có chút tương tự. Nhưng tự nhiên không thể đánh đồng hai cái.

Minh hà chi hiệt ngay cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ đều phải chịu ước thúc, mà huyết chú văn thư này, hơn phân nửa là dùng cho phàm nhân sử dụng. Hơn nữa nghe khẩu khí đại hán, tựa hồ đây là vật thường dùng.

Hàn Lập tâm niệm xoay chuyển, ánh mắt xem một vòng phù văn trên văn thư, đích thật là sau khi cứu giúp mình. Bản thân phải làm việc cho đối phương hai mươi năm.

– ó thể, không vấn đề. Nhưng hiện tại ta không thể nhúc nhích. Về sau kí có được không.

Hàn Lập trong miệng đáp ứng một tiếng, nhưng hiện ra vẻ không tình nguyện. Bộ dạng như muốn lấy cớ.

Đại hán mặt sẹo cười lạnh, đưa huyết chú văn thư về phía kỵ sĩ nói:

– Tiểu Thất. Ngươi qua giúp một chút.

Tên gọi là “Tiểu Thất” kia lập tức đem trang giấy đưa tới trước ngực Hàn Lập, một tay bắt lấy tay Hàn Lập, tay kia hàn mang chợt lóe, cầm một thanh chủy thủ dài vài tấc sắc bén dị thường. Không chút khách khí hướng cổ tay Hàn Lập chém tới.

“Đương” Một tiếng va chạm kim loại vang lên, cổ tay Hàn Lập cũng không chảy máu, chỗ chủy thủ xẹt qua, ngay cả một vết xước cũng không có.

Lần này. Chính đại hán trong đám người cả kinh. Kỵ sĩ kia cầm chủy thủ, trực tiếp ngây ngốc tại chỗ.

-Ngươi tu luyện là Huyền Giáp công, là Kim Cương quyết? Có phải đã luyện tới tầng hai.

Đại hán mặt sẹo sau khi tỉnh lại, mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị hỏi.

– Là Kim Cương quyết? Tầng thứ ba!

Nghe đối phương hỏi vậy, Hàn Lập trầm mặc trong chốc lát mới chậm rãi đáp, nhưng trong lòng kì thật mừng như điên.

Hiện tại hắn cuối cùng cũng có thể xác định, nơi này là Linh giới theo lời Thiên Lan thú phân thân nói. Nếu không Kim Cương quyết tên công pháp bực này, sao lại được nói ra từ miệng phàm nhân.

– Tầng ba Kim Cương quyết. Đã có thể trực tiếp cùng đê giai yêu thú chiến đấu. Xem ra tại hạ nhặt được bảo vật. Trách không được phàm khí của Tiểu Thất lại không thương tổn đến ngươi. Dùng ‘ Kim Oánh kiếm’ đi, Tuy rằng chỉ là một kiện đề giai linh cụ. Nhưng các hạ chỉ cần không thúc dục pháp quyết cản trở. Vậy tạo ra một vết thương nhỏ vẫn có thể làm được.

Đại hán mặt sẹo đầu tiên là thở ra một hơi, thần sắc khôi phục như thường, tiếp đó lật tay, ném ra một thanh đoản kiếm.

– Linh cụ?

Hàn Lập vừa nghe tên gọi cổ quái này, trong lòng chợt động.

Mà tên ”Tiểu Thất” kia tiếp nhân đoản kiếm, cũng ” roẹt ” một tiếng rút kiếm ra, một dải kim mang bắn ra bốn phía. Hàn Lập híp mắt đánh giá. Trong lòng bỗng rất kì quái.

Cái thứ gọi là “Linh cụ” này, tựa hồ không khác pháp khí là mấy. Chẳng lẽ linh giới phàm nhân cũng có thể khu động pháp khí?

Bất quá lập tức ánh mắt Hàn Lập lại cẩn thận đảo qua, rút cuộc phát hiện điểm bất đồng, chính tại khoảng giữa chuôi và lưỡi kiếm, được khảm một viên linh thạch màu vàng sáng lấp lánh. Linh thạch này cấp bậc không thấp, đúng là một khối trung phẩm linh thạch kim chúc thuộc tính, nhưng thể tích chỉ bằng một phần năm của nhân giới.

Trong lòng hắn đang kinh ngạc, chỉ thấy “Tiểu Thất” lấy từ trên người ra một cái bao tay, đeo lên, sau đó mới cầm đoản kiếm.

Bao tay này mặt ngoài phù văn chớp động, thế nhưng bên trên cũng được khảm linh thạch lớn nhỏ, màu sắc khác nhau.