Chương 2118: Vô Ưu

Phàm Nhân Tu Tiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Tại hạ Vô Ưu, mấy ngày trước đã muốn cho người mời đạo hữu tới đây rồi, nhưng do vướng bận chuyện khác nên trì hoãn mãi, đến hôm nay mới gặp mặt đạo hữu được.” Chính giữa đám nam nữ Ma tộc, một gã thanh niên trên trán khắc ma văn đỏ tươi bộ dáng như người cầm đầu hướng về Hàn Lập hơi ôm quyền, tươi cười nói.

“Luyện Hư hậu kỳ đỉnh phong!”

Ánh mắt Hàn Lập đảo qua đám người một lượt, ngay cả tên thanh niên dường như có bảo vật che dấu đi hơn phân nửa khí tức cũng không tránh khỏi bại lộ tu vi.

Ngoại trừ tên nam tử tu vi không kém này ra thì những kẻ còn lại đều có tu vi Hoá Thần kỳ, phần lớn là sơ kỳ mà thôi.

“Nghe nói trên tay các hạ có lượng lớn Dị Ma Kim, điều này thật không?” Hàn Lập không chút khách khí, sau khi ngồi xuống trước mặt thanh niên Ma tộc liền đi thẳng vào vấn đề.

“Việc này đương nhiên là thật, bằng không tại hạ sao dám mời đạo hữu gặp mặt.” Thanh niên Ma tộc vừa ngồi xuống, nghe Hàn Lập hỏi vậy cũng chỉ khẽ cười đáp lời.

“Nếu đã vậy không biết trong tay Vô Ưu đạo hữu có nhiều ít bao nhiêu Dị Ma kim, các hạ muốn bán như thế nào?” Hàn Lập gật đầu hỏi lại.

“Việc này không vội, Vô Ưu có một chuyện cần phải nhắc nhở trước. Nếu đạo hữu cảm thấy không có vấn đề thì ta tiếp tục bàn thêm, còn không chỉ có thể để đạo hữu ra về tay không thôi.” Khẩu khí gã thanh niên gọi là Vô Ưu bỗng chốc biến đổi, thần sắc ngưng trọng hơn vài phần nói ra.

“Có chuyện gì đạo hữu cứ nói, tại hạ cũng không phải là người chưa từng trải qua sóng to gió lớn.” Hàn Lập nghe xong chỉ mỉm cười đáp.

“Tốt, xem ra đạo hữu cũng là người thẳng thắn. Mấy người các ngươi lui ra bên ngoài hết đi, đợi ta cùng khách quý trò chuyện một hồi, xong thì sẽ gọi các ngươi vào.” Vô Ưu vỗ tay cười ha hả, nhưng sắc mặt tức khắc trầm xuống hướng về đám thủ hạ phân phó.

Những nam nữ Ma tộc nghe vậy liền kính cẩn đáp ứng một tiếng, tất cả đều lục tục chen nhau lui ra khỏi cửa.

Mà tên nam tử có bộ râu cá trê kia, từ khi đi vào nơi này cũng không dám lộn xộn, sau khi rối rít thi lễ cũng đồng dạng lui ra ngoài.

Lúc này Vô Ưu lại vung tay áo lên, ném ra một kiện ma khí đen kịt bộ dáng giống tấm lệnh bài, sau khi xoay tròn giữa không trung vài vòng liền biến ảo thành một tầng quang tráo đen kịt, đem hai người tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Hàn Lập thấy cảnh này ánh mắt hơi lóe lên, trên mặt không biểu lộ gì khác thường nhưng trong lòng lại cảm thấy thêm vài phần hứng thú.

Thanh niên Ma tộc trước mắt này làm ra chuyện cẩn trọng như vậy hiển nhiên chuyện hắn sắp nói tuyệt đối không phải chuyện bình thường.

“Khiến các hạ chê cười rồi, nhưng sự tình trọng đại nên tại hạ phải cẩn thận một chút.” Vô Ưu ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ áy náy, giải thích hai câu.

“Không việc gì, hiện tại đạo hữu có thể nói được rồi.” Hàn Lập cười như không cười nói.

“Điều này là tất nhiên. Sở dĩ phải cẩn thận như vậy bởi vì nguồn gốc số Dị Ma Kim này không mấy trong sạch. Tại hạ có thể ra một cái giá cực thấp bán cho đạo hữu, nhưng đạo hữu cũng phải dùng tâm ma phát thệ, vô luận có phát sinh điều gì sau giao dịch thì cũng không được để lộ người liên can.” Thanh niên Ma tộc nhìn chằm chằm Hàn Lập, nói từng chữ rõ ràng.

“Ý của đạo hữu là lấy đồ giao cho ta, sau đó có hậu quả gì thì một mình ta gánh chịu, không liên quan đến chư vị.” Thần sắc Hàn Lập không đổi, thản nhiên hỏi ngược một câu.

“Ha hả, đã biết đạo hữu là người có lai lịch không nhỏ mà, thoáng cái đã thông thấu hết thảy. Tuy tại hạ nói thế, nhưng khi chúng ta hoàn thành giao dịch, chỉ cần không dừng lại quá lâu nơi đâu tất nhiên không có khả năng xảy ra chuyện gì. Lúc trước tại hạ nói như vậy, chỉ là phòng ngừa vạn nhất mà thôi.” Thần sắc Vô Ưu thoáng buông lỏng, khẽ cười nói.

“Nga, xem ra Vô Ưu đạo hữu không muốn ta bị người khác tra ra quá nhanh, rồi đem những việc liên quan nói ra nhỉ.” Hàn Lập nghe xong, cười hắc hắc một hồi.

“Đạo hữu có suy nghĩ thế nào thì tại hạ cũng không quản. Vô Ưu chỉ nghĩ nguồn gốc số Dị Ma Kim này có dính dáng rất nhiều nên muốn nói cho rõ ràng một chút. Về phần có nguyện ý giao dịch hay không là do đạo hữu lựa chọn.” Vẻ tươi cười của Vô Ưu vừa thu lại, thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc.

“Nếu tại hạ không thu lấy đống hàng này, sợ rằng Vô Ưu đạo hữu cũng không dự định để tại hạ rời đi đơn giản ha.” Sau khi Hàn Lập trầm mặc một hồi, trong mắt chớp động tinh quang nói.

“Đạo hữu lo xa quá rồi. Tại hạ tuyệt không làm ra chuyện gì bất lợi với đạo hữu, chỉ dùng một loại bí thuật nho nhỏ xóa đi ký ức cuộc nói chuyện vừa rồi mà thôi.” Lúc này đây, thanh niên Ma tộc thản nhiên nói.

“Xóa bỏ ký ức, biện pháp này quả thực không tệ. Thế nhưng có liên quan đến vấn đề thần niệm, cho dù bí thuật huyền diệu đến mấy thì vẫn tồn tại khả năng thất bại. Tại hạ cũng không nguyện ý để người khác tuỳ tiện hạ cấm chế lên người.” Hàn Lập cười lạnh một tiếng, không chút khách khí trả lời.

“Nói như vậy, đạo hữu thực sự không muốn giao dịch với tại hạ rồi.” Khẩu khí thanh niên Ma tộc bắt đầu lạnh lẽo hơn vài phần.

“Đã là chuyện có lời như thế vì sao ta lại không làm. Nói đi, có bao nhiêu Dị Ma Kim, ta muốn thu hết toàn bộ.” Thần sắc Hàn Lập hòa hoãn không ít, cười hắc hắc nói.

“Tốt, chỉ cần các hạ nguyện ý giao dịch tất nhiên không cần phải xóa bỏ ký ức. Chẳng qua dùng tâm ma phát thệ vẫn cần phải thực hiện.” Vô Ưu nghe vậy trong lòng thoáng buông lỏng, tiếp đó liền hưng phấn nói.

“Phát thệ là chuyện nhỏ, song trước tiên cần thảo luận giao dịch một chút. Nếu số lượng Dị Ma kim trong tay ngươi không khiến ta hài lòng, cuộc giao dịch này thành hay không thì chưa biết.” Thanh âm Hàn Lập biến đổi nói.

“Chẳng hay con số hai ngàn có vừa mắt đạo hữu.” Tới lúc này, Vô Ưu rốt cục cũng nói ra đáp án.

“Hai ngàn khối.”

Cho dù Hàn Lập sớm có chuẩn bị, nhưng nghe được con số lớn đến thế cũng nhịn không được, sắc mặt phải biến đổi vài lần.

Số lượng nhiều như vậy, cơ hồ ngang ngửa với tổng số Dị Ma Kim hắn vơ vét nơi cửa hàng mấy ngày qua, lại nằm trong tay một gã Luyện Hư, thật sự có phần kỳ lạ.

“Giá cả thế nào đây? Cho dù tất cả đều là Dị Ma Kim, nhưng nếu phẩm chất không đạt yêu cầu, ta nhất định không lấy toàn bộ.” Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng đảo chuyển vài lần, nhưng miệng không chút chần chứ nói ra.

“Việc này xin cứ an tâm! Tất cả Dị Ma Kim đều là cực phẩm, tuyệt đối không lấy thứ phẩm cho đủ số lượng. Về phần giá cả thì thấp hơn một phần ba so với bên ngoài.” Thanh niên Ma tộc cam đoan, vỗ vỗ ngực rồi xòe ba ngón tay ra trước mặt Hàn Lập.

“Tại hạ đứng mũi chịu sào mà chỉ được bớt một phần ba. Cái giá này cũng còn quá cao đi.” Hàn Lập khẽ nhíu mày chậm rãi lắc đầu.

“Vậy đạo hữu muốn giá bao nhiêu?” Vô Ưu không hề tức giận, ngược lại còn tươi cười hỏi.

“Chỉ có khả năng trả phân nửa, với giá như vậy tại hạ tình nguyện không chấp nhận.” Hàn Lập không chút do dự trả lời, tựa hồ như đã cân nhắc hết thảy.

“Tốt, phân nửa thì phân nửa, chỉ cần các bằng lòng dùng tâm ma phát thệ thì không có vấn đề gì. Hơn nữa, giao dịch lần này cũng nên mau chóng tiến hành, không cần trì hoãn thêm. Không bằng như vậy, tại đây vào giờ này ngày mai, chúng ta sẽ tiến hành giao dịch, đạo hữu thấy thế nào? Đương nhiên, nếu đạo hữu vẫn còn điều gì bận tâm thì có thể dẫn thêm vài người tương trợ cũng được.” Ngoài dự liệu của Hàn Lập, thanh niên Ma tộc kia chỉ suy tính lại một chút rồi nhanh chóng đáp ứng, hơn nữa còn đưa ra thời gian và địa điểm giao dịch.

Với bộ dáng cấp bách của đối phương, Hàn Lập hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu, sau đó liền ngáp một cái nói: “Không vấn đề. Cứ y lời Vô Ưu đạo hữu đi, ngày mai chúng ta tiến hành giao dịch. Còn người giúp đỡ, hắc hắc, đến lúc đó tính sau.”

“Đạo hữu quả nhiên thẳng thắn! Giờ này ngày mai, Vô Ưu kính cẩn chờ đạo hữu đại giá quang lâm.” Thanh niên Ma tộc hướng Hàn Lập ôm quyền, không chút che dấu vẻ hưng phấn nói.

“Bàn bạc đã xong, trên người tại hạ còn chút chuyện nên không ở lại đây nữa.” Hàn Lập đứng dậy, thản nhiên nói.

Vô Ưu tất nhiên không ngăn trở, sau khi đem tầng quang tráo rút đi liền khách khí tự mình tiễn Hàn Lập ra tới cửa ngoài, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng Hàn Lập nữa mới hướng đám nam nữ Ma tộc phụ cận vẫy tay, lần nữa cùng đám người quay trở lại gian phòng lúc trước.

“Đại ca, chuyện lần này liệu có thành hay không?” Vừa tiến vào đại sảnh, một gã nam tử có gương mặt hơi tương tự Vô Ưu nhịn không được hỏi lớn một câu.

“Tam đệ yên tâm, tất nhiên là thành. Hơn nữa, ngày mai sẽ tiến hành giao dịch.” Vô Ưu mỉm cười, nói.

“Thật tốt quá. Cuối cùng cũng đem được củ khoai nóng bỏng tay kia tống đi. Đại ca, giao dịch xong chúng ta có lập tức rời khỏi Lam Bộc thành hay không?” Tên nam tử Ma tộc kia mừng rỡ quá đỗi, vội vàng hỏi lại một câu.

“Đương nhiên ly khai ngay lập tức. Thiết Hổ, những thợ mỏ kia ngươi xử lý sạch sẽ chưa, không lưu lại chút hậu hoạn nào chứ?” Vô Ưu khẽ đáp lời rồi bỗng nhiên lại hướng một gã trung niên trong đám người hỏi một câu.

“Lão đại yên tâm, những người biết nội tình đều đã được diệt khẩu, không lưu một ai. Thậm chí vì phòng ngừa vạn nhất, ta còn đem cả toà mỏ quặng phong bế hoàn toàn, cho dù thực sự có người còn sống sót thì cũng không có cách thoát ra trong thời gian ngắn được.” Trung niên Ma tộc vội vàng cung kính trả lời.

“Tốt lắm. Chúng ta tự mình khai thác mỏ quặng ở phụ cận Lam Bộc thành nên kiêng kị không ít thế lực trong thành, lúc này đây lại phát hiện nhiều khoáng mạch quý hiếm kinh người như vậy, một ngày nết lộ tin tức tuyệt đối gặp họa sát thân. Chỉ có thể chia ra các hướng, lập tức ly khai mới mong giữ mạng được.” Vô Ưu thở ra một hơi, nhưng dường như trong lòng vẫn còn hơi lo lắng.

“Thế nhưng lão đại, hà tất gì chúng ta phải mạo hiểm bán ở trong thành, sao không mang theo chúng cao chạy xa bay rồi sau đó đem tới thành thị khác bán? Nếu vậy giá cả cũng không bị ép thấp đến mức này.” Một nữ tử Ma tộc có gương mặt thanh tú lẫn trong đám người dường như có vẻ không cam lòng.

“Hừ, ngươi thực không biết đạo lý ‘chim chết vì mồi, người chết vì lợi’! Làm như vậy mới chính là tự tìm đường chết. Nếu chúng ta thành công, mang theo lượng lớn tài phú trên người mà ly khai, những thế lực kia dù có biết thì cũng không cố sức truy sát chúng ta. Nhưng nếu mang theo khoáng thạch, sợ rằng chúng ta có chạy tới chân trời góc biển nào thì bọn chúng tuyệt không buông tha dễ dàng. Huống hồ, gần đây chúng ta nghiên cứu vì sao mỏ quặng kia xuất hiện nhiều khoáng thạch quý hiếm như vậy thì lại phát hiện ra một tin tức không hay!” Thần sắc Vô Ưu âm trầm nói.

“Tin tức không hay? Đại ca, có chuyện gì xảy ra sao? Chẳng lẽ so với tình cảnh chúng ta bây giờ lại còn nguy hiểm hơn?” Tên thanh niên Ma tộc ngẩn ra, không khỏi hỏi lại một câu.

Đám nam nữ Ma tộc còn lại cũng đều biểu lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.