Chương 104: Tình báo

Phàm Nhân Tu Tiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Kinh Giao hội mà ta sáng lập, bang chúng phổ thông có sáu vạn bốn nghìn người, hạch tâm bang chúng có hơn bảy nghìn, là một trong số ba vị bá chủ ở Lam Châu, tổng đà đặt tại Gia Nguyên thành, phân đà có …“

“Cả đời cưới năm bà vợ, sinh được hai nữ, thu đồ đệ…“

“Đại phu nhân Kim thị, tính cách dịu dàng, con duy nhất của Kim sư tiêu cục Tổng tiêu đầu Kim Xán, đã bị hại mà chết, để lại một con gái tên là Mặc Ngọc Châu“.

“Nhị phu nhân Lý thị, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, con gái một nhà đại hộ, chưa có con cái“.

“Tam phu nhân Lưu thị, tính cách mạnh mẽ, nhưng có phần dã tâm, là thân muội của Khúc Lăng thành Trường Phong môn Môn chủ, chưa có con cái, cần chú ý nhiều“.

“Tứ phu nhân Nghiêm thị, biểu muội của ta, tính cách trầm ổn, tâm kế hơn người, có phong phạm đại gia, sinh dưỡng một con gái Mặc Thải Hoàn, lúc ta sắp đi đại bộ phận quyền lợi của Kinh Giao hội đã chuyển giao cho Nghiêm thị, có thể tín nhiệm“.

“Ngũ phu nhân Vương thị, trầm mặc ít nói, đối với ta một mảnh si tâm, vốn là nha hoàn của đại phu nhân Kim thị, chưa có con cái, âm thầm có lực lượng bí mật, nhưng tuyệt đối tín nhiệm“.

“Nghĩa nữ Mặc Phượng Vũ, nguyên là con gái của thủ hạ tâm phúc, vì cha mẹ đã chết, thu nhận làm nghĩa nữ, lúc ta vừa đi đã được bảy tuổi, sáng sủa thông minh“.

“Yến Ca, đại đồ đệ, tư chất bình thường, đã truyền cho tuyệt học Ma Ngân thủ, lúc sắp đi, mười hai tuổi, tâm tính chưa ổn định”.

“Triệu Khôn, nhị đồ đệ, tư chất hơn người, đã truyền cho tuyệt học Khốn Long công, lúc sắp đi, mười tuổi, tâm tính chưa ổn định“.

“Mã Không Thiên, huynh đệ kết bái, đảm nhiệm chức vụ tổng hộ pháp Kinh Giao hội, tính tình… “

Trong tay Hàn Lập là di thư chứa đầy bút tích của Mặc đại phu, đang ở trong một căn phòng tại một khách sạn có tên là Hối Nguyên, không ngừng đi đi lại lại, đang suy nghĩ cái gì đó.

Di thư viết rất tỉ mỉ, không những đem cơ nghiệp mà Mặc đại phu sáng lập – Kinh Giao hội, tả lại rõ ràng, mà còn đem tính tình thê thất của hắn ra kể qua một lần, khiến cho Hàn Lập có chút trầm ngâm.

Bất quá những thứ viết trong di thư, đều là những việc gần mười năm trước, hiện tại chắc chắn có những biến hoá long trời lở đất.

Cụ thể là phải làm những gì đây? Phải chăng là phải tiếp cận thê thất của Mặc đại phu, hay là ăn trộm bảo ngọc rồi chạy trốn? Những việc này đều cần Hàn Lập phải hiểu rõ kỹ càng tình hình xong, rồi mới có thể đưa ra quyết định.

Cứ như vậy đi, hôm qua thu phục được địa đầu xà Tôn Nhị Cẩu, hẳn có nhiều tác dụng, chắc hẳn từ miệng hắn lôi ra được nhiều tin tức hữu dụng.

Hàn Lập đọc kĩ di thư một lần nữa, rồi đem bỏ vào trong ngực, gã ngẩng đầu suy nghĩ, liền đi tới bên cạnh giường, ngồi xuống.

Gã xếp hai chân, hai lòng bàn tay hướng lên trời, đặt lên trên hai đầu gối, sau đó nhắm hai mắt, bắt đầu xem xét tình hình bên trong cơ thể.

Âm hàn chi độc trong đan điền, từ một tháng trước đã có xu thể khuếch tán ra ngoài, ban đầu nó chỉ là một tia như có như không, nhưng hiện tại đã ngưng kết thành một hạt đậu màu đen, hơn nữa còn không ngừng to thêm.

Theo dự đoán của Hàn Lập, nhiều lắm là hai tháng nữa, cỗ âm độc này sẽ hoàn toàn bộc phát ra ngoài. Đến lúc đó, gã sợ là khó mà qua khỏi.

Hàn Lập đang lo lắng trong lòng, thầm quyết tâm đoạt “Noãn dương bảo ngọc“ về tay, thì bên ngoài có người gõ cửa.

“Vào đi!“ Hàn Lập mở mắt, lạnh lùng nói.

Cửa phòng khe khẽ được đẩy ra, Tôn Nhị Cẩu cúi đầu bước vào, vừa nhìn thấy Hàn Lập liền thi lễ, sau đó cung kính nói:

“Công tử khỏe chứ! Tôn Nhị Cẩu đến xin nghe theo sự điều khiển của lão nhân gia ngài“.

“Không tồi, nhanh như vậy đã tìm được ta, thật là có chút bản lĩnh!“ Hàn Lập hài lòng nói, tiếp theo gã đứng dậy, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Tôn Nhị Cẩu.

“Công tử gia quá khen, nếu việc nhỏ như thế này mà không làm được, thì công tử gia lưu lại tính mệnh của tiểu nhân có tác dụng gì?“ Trên mặt Tôn Nhị Cẩu hiện lên vẻ trung thành tuyệt đối.

Hôm đó lúc đi về, Tôn Nhị Cẩu không phải không nghĩ qua sẽ đem sự việc của Hàn Lập báo lên cấp trên, sau đó dẫn theo cao thủ đến báo thù. Nhưng nghĩ đến việc mình đã nuốt “Hủ Tâm hoàn“, toàn bộ dũng khí liền biến mất không còn một tẹo.

Trải qua cả một đêm suy nghĩ thấu đáo, hắn vẫn không có cách nào, chỉ còn cách ngoan ngoãn đến gặp Hàn Lập, hy vọng sau khi giúp đỡ đối phương, đối phương sẽ thật sự cấp cho giải dược, giải trừ được “Hủ Tâm hoàn“.

“Hãy nói về thân phận của ngươi trước! Nhìn bộ dáng hôm đó của ngươi, tựa hồ như là một tiểu đầu mục“ Hàn Lập thản nhiên nói.

“Tại hạ là quản sự ở bến đò của Tây thành Tứ Bình bang, thủ hạ có khoảng bốn năm mươi tên, cũng có thể coi là một đầu mục“ Tôn Nhị Cẩu cung kính trả lời.

“Tứ Bình bang? “ Hàn Lập nhàn nhạt hỏi.

“Đúng vậy, Tứ Bình bang là một trong ba mươi ba tiểu bang ở phía Tây Gia Nguyên thành, có gần một nghìn bang chúng, quá nửa là kiệu phu cửu vạn ở bến đò, bang chủ là Viên Tí Thẩm Trọng Sơn, thủ hạ có ba vị đại hộ pháp“ Tôn Nhị Cẩu lập tức nói hết những gì mình biết, mặc dù khai báo với người ngoài về tình hình của bang phái, nhưng trên mặt hắn không có chút gì là xấu hổ cả.

“Gã đen đen cùng ta động thủ ngày hôm qua, cũng là người của Tứ Bình bang sao? “

“Không phải, tên đó gọi Hắc Hùng, là đầu mục của Thiết Quyền hội – một trong ba mươi ba bang phái, là đối thủ của ta“ Tôn Nhị Cẩu cười nịnh trả lời.

“Chỉ mỗi Tây thành mà đã có nhiều bang phái đến thế, vậy toàn bộ Gia Nguyên thành, số lượng bang phái khẳng định là không ít? “ Hàn Lập chắp tay ra sau lưng, từ từ quay về bên giường.

“Đúng vậy, toàn Gia Nguyên thành, tiểu bang phái có từ hơn một nghìn người trở xuống đã bốn mươi mấy cái, trung đẳng bang phái hai ba nghìn người có bảy tám cái, còn đại bang từ vạn người trở lên có ba cái thôi“ Tôn Nhị Cẩu đứng tại chỗ, thật thà nói.

“Vậy ngươi nói cho ta nghe về tình hình của đại bang, trung đẳng bang phái, tiểu bang thì không cần!“ Hàn Lập vén vạt áo, ngồi xuống mép giường, sau đó yên lặng đợi Tôn Nhị Cẩu giảng giải.