Chương 1828: Tỷ thí (thượng)

Phàm Nhân Tu Tiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người này chính là Đại trưởng lão của thế gia xếp hạng thứ ba trong Ngũ đại thế gia – Lâm gia, có vẻ như có chút bất mãn với vị Thái thượng trưởng lão kia của Diệp gia.

“Hắc hắc, nếu Lâm đạo hữu đã muốn tỷ thí cùng bổn tiên tử như vậy thì tiểu nữ đương nhiên sẽ phụng bồi đôi chút. ” Thiếu nữ mặc Vũ Y nọ của Diệp gia che miệng cười khẽ, trả lời.

Thanh niên tóc dài nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng không thèm tiếp lời.

Hiểu Phong tiên tử đại biểu của Cốc gia cùng với hai nam tử Hợp Thể kỳ của Phong gia tự nhiên cũng không có ý kiến gì khác.

Lũng gia lão tổ thấy vậy thì gật đầu, hai tay vỗ nhẹ.

Tức thì sau tiếng vỗ tay, có một gã vệ sĩ mặc kim giáp hai tay bưng một cái khay tiến tới Vạn Linh Đài.

Trên khay này có bày một ống trúc màu vàng nhạt, bên trong có năm cái thăm nhỏ bằng trúc đỏ tươi màu máu, ống trúc kia cũng che tới hơn phân nửa thân các thăm này.

Đồng thời cả ống trúc cũng có một tầng linh quang bao phủ, có vẻ như ngay cả thần niệm cũng không thể xuyên thủng qua ống trúc này được.

“Các đạo hữu chuẩn bị tỷ thí hãy đến rút thăm đi! Vẫn theo quy củ cũ, trận đấu giữa chúng ta cũng chỉ cần tỷ thí giữa các tu sĩ Hợp Thể kỳ, không cần phải để lũ tiểu bối kia lên đài cho xấu mặt. Số một tỷ thí với số ba, số hai sẽ tỷ thí với số bốn. Số năm không phải gặp đối thủ, lát nữa sẽ lập thành một tổ với những người thắng tiếp tục rút thăm. ” Lũng gia lão tổ thản nhiên nói.

“Xem ra Lũng huynh sẽ không rút trước rồi, vậy tại hạ xin phép chọn trước một cây đi. ” Nam tử mặc hoa phục của Phong gia cười hắc hắc, cũng không bước lên đài mà trực tiếp quơ tay hướng về phía Vạn Linh Đài từ xa, tức thì một cây huyết thăm lập tức bắn ra, chớp mắt một cái đã đến tay người này.

“Số ba! “, nam tử mặc hoa phục chỉ nhìn lướt qua vật trong tay rồi thản nhiên nói.

Thiếu nữ mặc Vũ Y nọ của Diệp gia thấy vậy thì cũng bĩu môi khẽ cười một tiếng rồi nhấc cánh tay hướng ống trúc phía xa quơ nhẹ.

“Phốc xuy” một tiếng, một cây ngân ti bắn từ đầu ngón tay ra, lóe lên một cái rồi kéo dài tới vài chục trượng hướng về phía ống trúc ở phía xa.

“Sưu” một tiếng, lại một cây huyết thăm khác bị ngân ti này quấn lấy một vòng rồi bắn ra hóa thành một đạo huyết mang bay về trong tay thiếu nữ này.

“Số năm “

Ánh mắt thiếu nữ mặc Vũ Y quét qua huyết thăm một chút, bỗng vẻ mặt lại như cười như không, nói.

Vị Thái thượng trưởng lão này của Diệp gia hóa ra lại rút được đúng mã thăm không phải gặp đối thủ.

“Hàn tiền bối, có cần vãn bối làm giúp một chút không? ” Hiểu Phong tiên tử ngồi bên cạnh Hàn Lập quay về phía hắn cung kính hỏi.

“Vậy thì làm phiền tiên tử rồi. ” Hàn Lập tỏ vẻ “thế nào cũng được”.

Hiểu Phong tiên tử gật đầu, tức thì tay áo run lên, một đạo bạch sắc như rắn từ trong tay áo bắn ra, cũng quấn lấy một cây huyết thăm rồi lại được hút trở lại trong tay nàng.

“Số bốn “

Hiểu Phong tiên tử nhìn một cái, hướng Hàn Lập khẽ báo ra cái mã số không biết là tốt hay xấu này.

Hàn Lập gật đầu, cũng không mở miệng nói gì.

Lúc này, tên Nam tử tóc dài của Lâm gia sau khi quơ một trảo về phía trên đài xong cũng đem một trong hai cây huyết thăm cuối cùng thu vào trong tay, lạnh lùng báo ra một tiếng “Một”.

Vừa có kết quả này một cái, cả đám tu sĩ Cốc gia tức thì biến sắc mặt.

Bởi như vậy, một cây huyết thăm cuối cùng chưa bị rút ra chẳng phải là thăm số hai mà bọn họ phải đấu với ư?

Ánh mắt Lũng gia lão tổ đảo qua cây huyết thăm duy nhất còn sót lại kia rồi cũng thu vào tay sau đó nhìn về phía Hàn Lập ánh mắt đầy ẩn ý rồi mới hướng những người khác tuyên bố:

“Rút thăm đã xong, bắt đầu tỷ thí. Về cụ thể phương thức tỷ thí cùng với xác định thắng bại cụ thể thì tùy hai bên tỷ thí quy định với nhau là đủ rồi. Hiện giờ xin mời các đạo hữu của Lâm gia và Phong gia bắt đầu trận tỷ thí đi. “

“Không cần phải như vậy, hai huynh đệ chúng ta tự nhận không thể nào phá được Mộc Thận đại pháp của Lâm huynh, Phong gia chúng ta chủ động nhận thua. ” Nam tử mặc hoa phục của Phong gia không chút lưỡng lự nói.

Nam tử tóc dài kia nghe thấy vậy, con mắt khẽ chớp, cũng không tỏ ra quá kinh ngạc.

“Ừm, nếu đã như vậy. Phong gia được xếp vào trong tổ chiến bại, tiếp đó sẽ quay lại tỷ thí cùng với một gia tộc chiến bại khác, người thắng có tư cách khiếu chiến một người trong ba gia tộc bất kỳ khác. Nếu bỏ qua cơ hội đó thì sẽ trực tiếp được xếp hạng thứ tư và thứ năm. Tiếp theo đây là hai nhà Lũng gia và Cốc gia chúng ta tỷ thí. Phía bên Cốc gia có phải là Hàn đạo hữu ra tay không? Lũng gia chúng ta có hai người là lão phu cùng với Huy trưởng lão. Chỉ có lần lượt đánh bại hai người chúng ta mới có thể coi là vượt qua Diệp gia”. Lũng gia lão tổ nhàn nhạt tuyên bố, tinh quang trong mắt lóe lên nhìn thẳng vào Hàn Lập.

“Hàn tiền bối, Cốc gia chúng ta buông tay thôi. ” Hiểu Phong tiên tử nghe vậy, sắc mặt trở nên khẩn trương, không chút lưỡng lự quay về phía Hàn Lập nói.

Trong lòng nàng này rất rõ ràng, cho dù Thái thượng trưởng lão của Cốc gia nàng có tự mình đến chỗ này cũng tuyệt đối không có cơ hội nào để Cốc gia chiến thắng, nên đương nhiên muốn Hàn Lập giữ vững thực lực để ứng phó đại chiến tiếp sau đó.

“Hậu kỳ tu sĩ sao! Chẳng qua nếu chỉ là tỷ thí thì kiến thức thêm một chút cũng không tệ. Kể từ khi tại hạ tiến giai Hợp thể kỳ đến giờ cũng chưa được đấu pháp với tu sĩ cao giai cùng bậc. ” Hàn Lập sờ sờ cằm, tự nhiên lại cười nhạt rồi nói khiến Hiểu Phong tiên tử cùng với Tiêu trưởng lão trợn mắt hốc mồm không nói nên lời.

Đối với Hàn Lập mà nói, nếu không phải là cuộc chiến sinh tử, lại có thể hiểu biết thêm về thực lực chân chính của Hợp Thể hậu kỳ của Nhân tộc, rồi xem xem sau khi mình lên cấp có thật chống chọi được không thì đương nhiên đây là một cơ hội hiếm khi có được. Nếu không khi vừa mới bắt đầu hắn cũng sẽ không cố ý dùng thần niệm dọa cho Lũng Đông một phen, chọc lão tổ Lũng gia kia một chút trước.

Huống chi nếu mà có thể thì hắn cũng không ngại mượn miệng lưỡi các tu sĩ của các Chân Linh thế gia lần này để lập uy trong Nhân tộc một chút.

Dù sao hiện giờ so với tình huống khi hắn ở dị tộc đã khác nhau rất lớn.

Khi còn ở trong dị tộc cho dù tu vi hắn cao đến đâu cũng làm mọi việc hết sức cẩn trọng và khiêm nhường, để tránh cho dị tộc nổi sát tâm. Nhưng một khi đã quay về trong tộc của mình thì lại cần phải tạo cho mình một uy danh hiển hách, chứ không cần phải kiêng kỵ nhiều thứ như khi còn ở trong dị tộc nữa. Hơn nữa bất kể là chỗ tốt hữu hình hay vô hình như thế nào thì chắc chắn cũng là không thể đong đếm được.

Mà những Hợp Thể kỳ của Chân Linh thế gia khác cao nhất chẳng qua cũng chỉ là tu vi trung kỳ, không cần thử nghiệm hắn cũng biết tuyệt đối không thể nào thua những người này.

“A, Hàn tiền bối không được đâu, Lũng gia là… “

“Nếu tại hạ nhớ không lầm thì ban đầu trong các điều kiện để ta đồng ý tương trợ cũng không có cái nào là ta phải nghe theo yêu cầu của Cốc gia là cùng với người ở bên nào đối chiến đâu nhỉ. ” Sắc mặt Hàn Lập bỗng trầm xuống, lam mang trong mắt lóe lên quét qua Hiểu Phong tiên tử một cái rồi nói.

Đôi mắt vị nữ chủ này của Cốc gia vừa mới tiếp xúc với lam mang đó thì trong lòng bỗng run rẩy, lời mới đến bên miệng đã ngay lập tức ngừng lại.

Mà trong khi đó, bên ngoài thân Hàn Lập thanh quang lóe sáng, hắn vừa bước chân một cái đã biến mất tại chỗ không thấy đâu.

Sau một khắc, ở trên Vạn Linh Đài thoáng hiện một bóng người, Hàn Lập liền xuất hiện ở các Lũng gia lão tổ chừng hơn mười trượng, cũng vừa khẽ chắp tay vừa nói:

“Hàn mỗ mới vừa tiến giai Hợp Thể không lâu, nhưng nghe đại danh Lũng đạo hữu đã từ rất lâu rồi, mong Lũng huynh không ngại chỉ giáo một chút. “

“Thì ra quả đúng là Hàn đạo hữu thay mặt cho Cốc gia xuất chiến, không biết tên đệ tử tên là Khí Linh Tử kia của đạo hữu hiện giờ có mạnh khỏe không? ” Lũng gia lão tổ cười híp đôi mắt, đột nhiên vừa mở miệng đã nhắc tới Khí Linh Tử.

Hàn Lập nghe vậy thì ngẩn ra, nhưng bề ngoài vẫn không có vẻ gì khác thường, cũng thản nhiên trả lời.

“Đã phiền đạo hữu bận tâm rồi. Tên đệ tử kia của ta tương đối thích gây họa nên Hàn mỗ đã cho nó tìm một nơi bí ẩn để bế quan tu luyện rồi. Có lẽ trong vòng mấy chục năm cũng sẽ không trở ra. “

“Như vậy cũng tốt, vị đệ tử này của ngươi cũng không phải người bình thường, tốt nhất là nên cẩn thận một chút. Bất quá, nếu giờ Hàn huynh muốn khiêu chiến lão phu thì đã tìm nhầm người rồi. Tu sĩ thứ nhất của Lũng gia ra sân đương nhiên không thể nào là lão đại được. ” Lũng gia lão tổ có hơi ngẩn ra, nói.

Mà cơ hồ gần như cùng lúc, bên cạnh Lũng gia lão tổ không gian có chút vặn vẹo, sau đó một đạo hắc ảnh quỷ dị lóe lên rồi hiện ra, lạnh lùng hướng về phía Hàn Lập, nói:

“Trận đầu này sẽ là để tại hạ chào hỏi đạo hữu một chút. Nếu quả thật các hạ có thể đánh bại Huy mỗ thì Lũng đạo hữu sẽ đích thân tỷ thí với đạo hữu. “

Người vừa xuất hiện này đương nhiên là một gã Thái thượng khách khanh trưởng lão của Lũng gia, là tên nam tử mặc hắc bào có tu vi Hợp Thể Trung kỳ.

Hàn Lập vừa thấy người này, lập tức lại nhớ lại ánh mắt vô cùng bất thiện lúc ban đầu của đối phương với mình, liền bất động thanh sắc gật đầu:

“Tốt, Hàn mỗ trước hết xin được lãnh giáo thần thông của Huy huynh đi. “

Lũng gia lão tổ nghe vậy, dường như trong mắt thoáng hiện một nét cười âm hiểm, cũng không nói gì mà ngoài thân kim quang lóe lên rồi biến thành một đạo kim quang bay ra ngoài Vạn Linh Thai, đồng thời quát lớn một câu phân phó:

“Lập tức gia tăng cấm chế lực, tránh để tranh đấu của nhị vị đạo hữu đến gần môn hạ đệ tử của chúng ta. “

Vừa nghe thấy lời này, những tu sĩ chịu trách nhiệm điều khiển cả tòa đại trận phòng hộ trong cốc tức thì luống cuống tay chân một phen rồi hành động.

Các trận kỳ đủ màu bao quanh Vạn Linh Đài vốn chỉ thưa thớt không có mấy, tức thì đồng loạt tỏa ánh hào quang.

Hào quang bao phủ cả tòa thạch đài khổng lồ, sau một khắc khẽ đung đưa rồi lại dày hơn mấy lần, đồng thời ở mặt ngoài lại hiện lên các ký hiệu đủ màu, bay lượn không ngừng trên không trung.

Mà bất kể là đệ tử của Ngũ đại thế gia hay là tiểu thế gia thấy vậy cũng xôn xao một trận, trên mặt người người không kìm được vẻ hưng phấn.

Có thể được tận mắt nhìn thấy tu sĩ Hợp Thể kỳ đấu pháp tự nhiên không phải bất kỳ ai cũng có thể gặp được, bất kể là mở rộng tầm mắt hay là nhân cơ hội tham quan học hỏi được gì cũng đều là cơ hội khó mà có được.

Khó trách các đệ tử tinh anh này của các gia tộc kích động như vậy.

Bên trong hào quang, nam tử mặc hắc bào sau khi nhìn lên quang tráo đã được gia cố uy năng tăng nhiều thì cười lạnh hắc hắc một tiếng, tay áo rộng và dài khẽ rung lên, có âm thanh lảnh lót từ trong đó phát ra, đồng thời có hai đạo ô quang ba ra, hiện hình là hai cái Ngô Câu đen thui như mực.

Ngô Câu này dài không quá ba thước, hắc u âm sâm, nhưng mơ hồ có những đóa ngân hoa trên bề mặt không ngừng quay cuồng, thoạt nhìn vô cùng thần bí.

Bất quá hai cái Ngô Câu quỷ dị này cũng không trực tiếp tấn công Hàn Lập mà cùng với âm thanh vang vọng kia hóa thành hai đạo kinh hồng bay múa quẩn quanh trên dưới nam tử mặc hắc bào, có vẻ như chỉ cầu không có lỗi, chẳng cầu có công thôi vậy.

Điều này khiến cho Hàn Lập ở phía đối diện nhướn mày, trên mặt tỏ ra rất lấy làm lạ.

Nhưng một khắc sau đó, từ trong hai tay áo nam tử mặc hắc bào lại lóe lên linh quang, đồng thời có hai luồng bạch quang bắn ra, lần này là một đôi đoản kiếm trắng nõn dài chừng hơn một xích, bề mặt lóng lánh, mang theo một hàn khí lạnh lẽo vô bì.

Âm thanh kia vẫn tiếp tục không ngừng, hai tay áo nam tử mặc hắc bào cũng vung vẩy không ngừng, lại tiếp tục có một đôi phi đao màu bạc theo sát đó bắn ra…

Hàn Lập thấy các pháp bảo quỷ dị hết đôi này đến đôi khác từ trên người đối phương bay ra phảng phất như vô cùng vô tận như vậy, khóe mắt không khỏi nhảy lên vài cái.