Chương 2187: Người quen Thần Bí

Phàm Nhân Tu Tiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngân Nguyệt vừa thấy Hàn Lập đã vội nhìn ngắm thật kỹ, vẻ mặt không dấu nổi nét tươi cười nói lời chúc mừng:

“Chúc mừng Hàn huynh tiến cấp Đại Thừa thành công. Từ nay về sau huynh chính là lão tổ Đại Thừa Kỳ thứ ba của hai tộc Nhân và Yêu chúng ta. Xem ra sau này tiểu muội phải lễ phép với huynh như một vị tiền bối rồi.”

“Ngân Nguyệt, nàng đang giễu cợt huynh sao. Với giao tình của ta và nàng, mặc dù Hàn mỗ tiến cấp Đại Thừa nhưng chúng ta vẫn là bạn bè thôi.” Hàn Lập mỉm cười trả lời không chút lưỡng lự.

Ngân Nguyệt nghe thấy vậy liền tỏ vẻ rất đỗi vui mừng.

“Hàn tiền bối, đúng là ngươi ư! Người đã thực sự đã tiến cấp thành tu sĩ Đại Thừa kỳ rồi sao?” Hứa Thiên Vũ đứng phía sau Ngân Nguyệt cẩn thận đánh giá Hàn Lập một hồi, nhưng cuối cùng nàng vẫn không dám khẳng định đành phải cất tiếng hỏi.

Hàn Lập nghe vậy khẽ giật mình, lúc này mới nhìn tới phía người mới đến. Hắn liền nhận ra đây chính là những người quen cũ của mình. Khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ giống như cười mà không phải cười.

Còn về phần thiếu phụ mặc váy đen và tên to con râu rậm cũng đang dùng anh mắt kinh ngạc nhìn vẻ tu sĩ mới tiếp cấp Đại Thừa Kì trước mặt, trong lòng không khỏi giật mình.

Có điều so với Động Thiên Thử Vương thì trong lòng người thiếu phụ do Hắc Phượng Vương biến thành còn kinh hãi gấp mấy lần.

Năm đó nàng đã từng gặp mặt Hàn Lập một lần, nhưng ngày đó Hàn Lập mới chỉ là tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ. Nghĩ tới điều đó khiến nàng càng thêm choáng váng.

“Thật chẳng ngờ chỉ mới tiến cấp Đại Thừa lại có thể nhìn thấy nhiều người quen cũ ngày xưa như vậy, đúng là một điều rất đáng mừng. Hứa đạo hữu, hóa thân Huyết Hồn của Băng Phách đạo hữu bây giờ có được khỏe không?” Cuối cùng Hàn Lập quay qua Hứa Thiên Vũ nhẹ nhàng hỏi.

“Đúng là Hàn tiền bối rồi! Thưa tiền bối, từ nhiều năm trước tổ tiên Huyết Linh đã rời khỏi Hứa gia, lại một lần nữa không có tung tích rồi.” Mãi cho đến lúc này Hứa Thiên Vũ mới đè nén được sự khó tin trong lòng, nàng vội vàng nghiêm chỉnh trả lời.

“Lại mất tích? Như thế có chút ngoài ý muốn a! Mặc dù nàng chỉ là một cỗ phân thân huyết hồn nhưng với kinh nghiệm từng trải của một tu sĩ Hợp Thể Kỳ thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Hàn Lập cũng hơi bất ngờ nhưng mau chóng đưa ra phán đoán.

“Mong rằng sẽ không sảy ra chuyện gì đúng như lời chúc của tiền bối. Tổ tiên Huyết Linh là hi vọng duy nhất để chân thân của tổ tiên có thể trở về với Hứa Gia chúng ta. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ tổ tiên Băng Phách không còn cách nào trở về gia tộc rồi.” Hứa Thiên Vũ cười khổ đáp lại.

Hàn Lập gật gật đầu cũng không nói gì thêm, ánh mắt khẽ chuyển rồi dừng lại trên mình của thiếu phụ mặc váy đen, tiếp đó hắn cười khẽ:

“Không ngờ Tiêu đạo hữu cũng xuất hiện ở chỗ này. Nhiều năm rồi không gặp vậy mà dung nhan của tiên tử vẫn như trước, không thay đổi chút nào.”

“Hắc Phượng đạo hữu, ngươi có quen với vị tiền bối này?” Tên râu quai nón to cao ở bên cạnh nghe vậy liền tò mò nhìn về phía người mặc váy đen với ánh mắt hơi khác thường. Hắn nhỏ giọng hỏi một câu.

“Hàn đạo hữu… Không, hiện tại phải là Hàn tiền bối mới đúng. Thiếp thân cũng thật không ngờ sau lần từ biệt trước, giờ gặp lại thì tiền bối vậy đã trở thành tu sĩ Đại Thừa rồi. Cái này thực là rất may mắn cho hai tộc chúng ta! Động Thiên đạo hữu, Hàn tiền bối kỳ thật cũng đã nổi tiếng từ lâu. Chính là tu sĩ tiến cấp nhanh nhất trong Nhân tộc.” Thiếu phụ váy đen thở dài một hơi, tiến lên thi lễ với Hàn Lập rồi hướng sang Đại hán bên cạnh nói đầy thâm ý.

“Cái gì, hắn chính là Hàn Lập của nhân tộc! Không… Là người trong truyền thuyết… Hàn tiền bối!” Tên có râu quai nón tỏ vẻ không tin nổi, hắn lắp bắp nói.

“Động Thiên? Ngươi chính là Động Thiên Thử Vương!”

Trong lòng của Hàn Lập khẽ động, hắn liền liếc mắt quét qua gã to con. Tuy tu vi của tên này sovới Hắc Phượng Vương còn thấp hơn một cảnh giới, nhưng khí tức trên người lại âm trầm khó hiểu. Rõ ràng kẻ này đã tu luyện một loại công pháp nào đó vô cùng lợi hại, không thể coi thường được. Lúc này hai mắt của hắn không khỏi nhíu lại.

“Tiền bối có ánh mắt sáng như đuốc, vãn bối chính là người chấp chưởng dòng họ Quỳnh Thử. Hôm nay được nhìn thấy Hàn tiền bối tiến cấp Đại Thừa thực là phúc ba đời của vãn bối.” Sắc mặt của Động Thiên Thử Vương thay đổi cực nhanh. Ban đầu thì hắn nhăn nhó, nhưng ngay lập tức lại chuyển qua tươi cười.

Hàn Lập vừa nghe tên râu quai nón nói xong liền chăm chú quan sát hắn cả buổi. Tiếp đó hắn bất ngờ nói một câu làm cho gã to con hoảng sợ.

“Hình như trước kia ta đã từng gặp Động Thiên đạo hữu ở đâu đó? Khí tức trên người đạo hữu cho ta một cảm giác rất quen, rất giống với một người mà ta đã từng quen biết.”

“Hàn tiền bối nói đùa, đây là lần đầu tiên vãn bối được nhìn thấy tiền bối. Có thể là ở Vạn Bảo Đại Hội năm đó, tiền bối đã từng tiếp xúc qua một cái hóa thân của vãn bối a. Cái hóa thân kia của vãn bối cực kỳ am hiểu thuật biến hóa, khả năng là trong lúc vô tình trông thấy tiền bối, nhưng tiền bối lại không nhớ rõ đấy thôi.” Tên râu quai nón chợt tái mắt nhưng trong miệng lập tức vội vàng giải thích.

“Có lẽ là như thế. Nhưng hai người các ngươi vốn là Yêu Vương, tại sao lại đột ngột xuất hiện ở chỗ này. Đừng nói là trước đó các ngươi đã biết rõ Hàn mỗ đột phá vào chướng ngại Đại Thừa ở đây cho nên mới cố ý chạy đến quan sát đấy nhé.” Hàn Lập thu lại vẻ cười cợt rồi nghiêm mặt chuyển chủ đề.

“Thật ra thiếp thân cùng Động Thiên đạo hữu tới đây là có một việc quan trọng muốn làm…”

“Được rồi. Ta đối với chuyện của các ngươi không có hứng thú, cũng không muốn biết nhiều hơn làm gì. Thế nhưng ta vừa mới tiến cấp, còn cần phải ở lại chỗ này một thời gian ngắn để ổn định lại cảnh giới. Ta không muốn bị quá nhiều người biết đến tin tức ta đã tiến cấp nên tạm thời các ngươi hãy ở lại động phủ của ta làm khách một thời gian ngắn. Đến lúc ta xong việc ta sẽ để cho các ngươi rời đi.” Hàn Lập không chờ phu nhân mặc váy đen nói hết, hắn chợt nhớ ra cái gì đó liền khoát tay chặn lại, rồi nói với giọng như ra lệnh.

“Nếu tiền bối đã phân phó như thế, thiếp thân tất nhiên tuyệt không không dám trái lời.” Hắc Phượng Vương âm thầm thở ngắn thở dài nhưng ngoài mặt không lộ ra chút khác thường nào.

Trên mặt gã to cao có râu quai nón thoáng hiện một tia chần chờ, nhưng lập tức phản ứng kịp thời, cũng liên tục gật đầu tỏ vẻ nhu thuận.

Về phần Hứa Thiên Vũ đang dẫn dắt một đám Hứa gia tu sĩ, tất nhiên lại càng không dám có chút phản đối nào.

Hàn Lập thấy vậy gật đầu một cái rồi bỗng nhiên nhấc tay đưa vào không trung.

Lập tức trên trời phát ra một tiếng nổ lớn. Ba vòng tròn lớn màu vàng từ trên trời giáng xuống rồi dừng lại phía trên đầu Hàn Lập quay vù vù.

Mọi người xung quanh đều giật mình. Phải cố gắng nín thở nhìn lên mới phát hiện ra đó là ba con bọ cánh cứng màu vàng. Phía bên ngoài thân của chúng phủ đầy những sọc vằn màu tím. Ngoại hình chúng trông vô cùng dữ tợn, tỏa ra hơi thở cực kỳ khủng bố.

Hàn Lập không cho mọi người có cơ hội tiếp tục nhìn nữa, tay áo khẽ run lên. Lập tức một dải sáng màu xanh quét qua, trong nháy mắt ba con bọ cánh cứng đã biến mất không thấy đâu.

Ngay sau đó, dưới sự dẫn đường của Hàn Lập, những người liên quan cùng nhau bay thẳng tới động phủ của Hàn Lập.

Hai canh giờ sau, tại phòng khách trong hang động. Hứa Thiên Vũ thấp thỏm ngồi trên một chiếc ghế đang cẩn thận trình bày điều gì đó.

Mà lúc này Hàn Lập lại đang ngồi ở vị trí chủ tỏa của gian phòng, song song với hắn chính là Ngân Nguyệt.

Cả hai người đang chú ý lắng nghe nội dung lời nói của Hứa Thiên Vũ, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc.

Về phần những đệ tử của nhà họ Hứa khác cùng với hai người nhóm Hắc Phượng Vương thì không thấy bóng dáng ở đâu. Có lẽ họ đã được sắp xếp đến ở một nơi khác rồi.

Không biết bao lâu sau, tiếng nói của Hứa Thiên Vũ đã ngừng lại.

Hàn Lập cùng Ngân Nguyệt không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, Ngân Nguyệt nhướng mày chậm rãi hỏi Hứa Thiên Vũ:

“Dựa theo lời của Hứa đạo hữu, ba mươi năm trước Ma giới đã tách rời Linh giới của chúng ta. Hơn nữa đại quân Ma tộc cũng đã theo đó mà mãi mãi rời xa Linh giới. Nhưng vừa rồi ta còn nhìn thấy một đám Ma tộc, trong đó thậm chí còn có một con Cổ Ma mang tu vi Hợp Thể Kỳ. Chuyện này là sao vậy?”

“Tiền bối không biết rồi. Tuy rằng quân chủ lực của Ma tộc đã rút lui ra khỏi Linh giới, nhưng có một bộ phận Ma tộc không muốn cứ đơn giản như vậy mà rời đi. Chúng liền ở lại Linh giới mà không bỏ chạy. Tuy nhiên, mấy tộc chúng ta hợp sức với nhau đã nhanh chóng đã đem bộ phận Ma tộc còn ở lại này đánh tan. Chỉ là số lượng Ma tộc còn ở lại vẫn rất kinh người. Trong đó còn không ít Ma Tôn đẳng cấp cao của Ma tộc. Cho nên muốn tiêu diệt tất cả bọn chúng cũng không phải chuyện trong thời gian ngắn có thể làm được. Lúc trước vãn bối nghe lệnh mang theo một vài người trong nhà đến đây để làm một việc. Thực ra là đi tiêu diệt một nhóm Ma tộc ẩn núp ở đó. Nhưng không ngờ rằng lại bị rơi vào bẫy của bọn chúng. Nếu không phải Linh Lung tiền bối ra tay cứu giúp thì e là đám vãn bối đã bỏ mạng rồi.” Hứa Thiên Vũ vội vàng giải thích, đồng thời trên mặt chợt hiện lên một tia cảm kích.

“Thì ra là thế! Nhưng trong thời điểm ta bế quan, rõ ràng là Ma tộc đã chiếm được lãnh địa của Mộc tộc cơ mà, sao lại có thể buông tha tất cả dễ dàng như vậy. Việc này không giống với tác phong trước đây của Ma tộc. Không biết cuối cùng là các tộc đã đạt được hiệp nghị gì với Ma tộc để chúng có thể dễ dàng nhượng bộ như thế?” Ngân Nguyệt gật gật đầu, nhưng vẫn tỏ vẻ lạ lẫm.

“Điểm này thì cũng không phải là chuyện mà một tên Hóa Thần tu sĩ như vãn bối có thể biết được. Nhưng vãn bối từng nghe tộc trưởng có nói qua rằng vài vị tu sĩ Đại Thừa thay mặt cho các tộc đã cùng ba tên Thủy Tổ của Ma tộc ký kết một thệ ước bí mật. Sau đó Ma tộc mới cam tâm tình nguyện rút lui khỏi Linh giới của chúng ta đấy.” Hứa Thiên Vũ suy nghĩ một hồi mới trả lời.

“Thệ ước cái gì? Cái gì có thể làm cho ba tên Thủy Tổ buông hết mọi cố gắng lúc trước?” Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài lần, hai hàm răng cũng lẩm bẩm như đang suy tính gì đó.

“Hàn huynh không cần lo lắng! Với tu vi của ngươi lúc này thì chỉ cần tìm gia tổ nhà ta hoặc Mạc tiền bối là biết rõ thôi. Cho dù nói như thế nào thì việc Ma tộc buông tha cho Linh giới của chúng ta đã là một chuyện tốt hết sức hiếm có rồi.” Ngân Nguyệt lại cười nhẹ.

“Điều này cũng đúng! Ngân Nguyệt, ngươi an bài chỗ ở cho Hứa tiên tử đi. Ta còn phải đi thăm một người bạn cũ đây.” Hàn Lập gật đầu rồi mỉm cười đứng dậy.

“Bạn cũ! Hàn huynh muốn đi tìm Tiêu đạo hữu sao?” Ngân Nguyệt khẽ giật mình tỏ vẻ bất ngờ.

“Không! Chính là vị Động Thiên Thử Vương kia cơ.”

Bàn chân khẽ bước, hào quang vàng óng chợt lóe lên. Lúc này gian phòng chỉ còn lại Ngân Nguyệt và Thiên Vũ đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

“Động Thiên Thử Vương! Họ đã trở thành bạn cũ từ lúc nào, không phải mới gặp nhau lần đầu sao?”

Ngân Nguyệt thoáng kinh ngạc.

Trong lúc đó ở một gian phòng khá yên tĩnh, Động Thiên Thử Vương mang tâm lý hồi hộp ngồi trên một cái bồ đoàn.

Bất chợt không gian trước mặt hắn khẽ động, tiếp đó thân hình của Hàn Lập từ từ hiện ra.

“Quả nhiên, ngươi đã tự mình tìm tới.” Cảnh tượng này làm vẻ lo lắng trên khuôn mắt Động Thiên Thử Vương bớt đi, mà thay vào đó là điệu cười gượng gạo.

“Ngươi chờ Hàn mỗ lâu rồi sao? Xem ra ngươi cũng thông minh, đã sớm biết vài lời ba hoa lúc trước không thể nào dấu nổi ta.” Hàn Lập cười cười rồi ngồi xuống ngay trước mắt gã cao lớn mặt đầy râu quai nón.