Chương 2154: Mắt trận số hai

Phàm Nhân Tu Tiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Những con quái vật này to như những hòn núi, có con lại ngang với tòa cung điện, có con thì lỗ rỗ như tổ ong, khi nhìn vào lại không khác gì một hòn đảo nhỏ. Nhưng cũng có loại chỉ là một bóng ảnh màu xanh rồi cuộn mình lại biến thành một đám mây thật lớn.

Trên lưng những quái vật khổng lồ này chở đầy vệ sĩ của liên quân các tộc. Chúng dừng lại trên không trung một chút rồi ngay tại đó đợi các loại phi xa, chiến thuyền bao bọc lại xung quanh thành một vòng bảo vệ. Sau đó cả đám chi chít nối đuôi nhau rời khỏi bầu trời thành Mộc Miên, ùn ùn hướng nơi xa bay đi.

Liên quân rời đi chuyến này ước chừng khoảng gần nửa lực lượng tinh nhuệ của thành Mộc Miên. Ba vị Đại Thừa kỳ cũng cùng ở trong đó. Hơn nữa còn có thể ở chỗ biên giới với Ma tộc cùng với mấy đơn vị khác, lại thêm các đơn vị trợ giúp ở các thành trì khác hội hợp cùng nhau. Cuối cùng cũng hình thành một lực lượng thực sự có thể chống đỡ ngang bằng với đại quân của ma tộc.

Hàn Lập vẫn chưa đi theo đội này, chỉ là đám người Mạc Giản Ly đi trước mà thôi. Hắn đứng ở trên lầu nhìn ra bầu trời xa xa một lúc rồi giữ vẻ mặt bình tĩnh quay về chỗ ở tiếp tục tu luyện.

Năm ngày sau, vốn không khí của thành Mộc Miên đã yên tĩnh lại một lần nữa dao động. Một đơn vị lấy lực lượng của Mộc tộc làm chủ cung liên quân các tộc khác vừa rối rít tụ tập cùng nhau, cũng chuẩn bị rời thành Mộc Miên.

Ở trên tầng chót vót của căn lầu, Hàn Lập đang nhắm mắt nhập định. Sau đó khuôn mặt khẽ động, hắn liền ngưng vận công, hai mắt mở ra.

Một lát sau, ở cầu thang có tiếng bước chân truyền đến. Chu Quả Nhi đi lên, hướng Hàn Lập kính cẩn nói:

“Hàn tiền bối! Mộc tộc phái người tới mời tiền bối đi qua đó một chuyến.”

“Ta biết rồi. Ngươi tu vi còn quá thấp, trong trận đại chiến lần này ngươi cứ ở lại thành Mộc Miên đi. Chờ sau khi đại chiến kết thúc, ta đưa ngươi trở về trong tộc.” Hàn Lập ôn tồn dặn dò.

“Vâng! Quả Nhi xin vâng theo lời tiền bối.” Chu Quả Nhi nghe thấy thế, đầu tiên là ngẩn ra. Nhưng nàng lâp tức nhận ra giọng điệu không thể trái lời của Hàn Lập, lúc này nàng ngoan ngoãn cúi đầu.

Hàn Lập hơi gật đầu, không chút hoang mang đứng dậy rồi bước tới tầng lầu phía dưới.

Khi hắn đi xuống gian phòng tầng một, Giải Đạo Nhân vẫn đang ngồi ở một góc của căn phòng. Hắn lẳng lặng khoanh chân mà ngồi, trên mặt không có chút biểu tình nào.

Ở trong đại sảnh, một gã thanh niên Mộc tộc da thịt màu xanh đang có chút bất an đứng ở đó.

Ánh mắt Hàn Lập chỉ quét qua một cái liền nhìn ra ngay thanh niên Mộc tộc này có tu vị Nguyên Anh Kỳ. Hơn nữa trông bộ dạng thì đúng là vừa mới ngưng kết Nguyên Anh thành công.

“Xin chào Hàn tiền bối! Vãn bối theo lệnh của đại trưởng lão, đặc biệt tới mời Hàn tiền bối xuất phát.” Thanh niên Mộc tộc này vừa thấy Hàn Lập xuất hiện liền cuống quít bước lên phía trước hai bước, hết sức thi lễ nói.

“Đại trưởng lão? Đại trưởng lão của quý tộc không phải là đang nghỉ ngơi ở thánh thụ hay sao?” Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, chậm rãi hỏi.

“Thưa tiền bối! Bây giờ chức vị đại trưởng lão của Mộc tộc chúng ta tạm thời do Tử Hàn trưởng lão giữ.” Thanh niên Mộc tộc cúi đầu giải thích.

“Thì ra là như vậy! Ngươi đi trước dẫn đường đi. Giải huynh cùng đi thôi.” Hàn Lập không thay đổi sắc mặt gật đầu, lại hướng Giải Đạo Nhân nói.

Giải Đạo Nhân không mở miệng trả lời, nhưng là thân thể mơ hồ một cái, không một tiếng đông nào phát ra nhưng hắn đã đúng sau lưng Hàn Lập.

Tên thanh niên Mộc tộc kia nhìn thấy cảnh này liền tỏ ra giật mình. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Hàn Lập ra hiệu, cũng không dám hỏi nhiều rồi cuống quít đi ra ngoài cửa.

Có hắn dẫn đường, Hàn Lập mang theo Giải Đạo Nhân đi ra khỏi tòa nhà. Ánh mắt hướng lên trời cao đảo qua một cái rồi lập tức bay lên. Lẳng lặng trôi nổi trong không trung là vài chục đám mây lớn nhỏ màu xanh to như tòa núi.

Ở phía trên đám mây, mơ hồ có thể thấy được mấy căn nhà to. Hơn nữa, đông đảo vệ sĩ các tộc đang vội vàng ra vào không ngừng. Dường như từ thành Mộc Miên đang hướng về những đám mây màu xanh bên trên vận chuyển thứ gì đó.

Hàn Lập chỉ nhìn mấy lần, liền đem ánh mắt thu lại. Biến thành một đoàn ánh sáng, theo thanh niên Mộc tộc hướng ngọn của đám mây màu xanh lớn nhất trên không trung mà bắn đi.

Giải Đạo Nhân thì hóa thành một dải sáng theo sát phía sau.

Một lát sau, Hàn Lập thu lại ánh hào quang rồi xuất hiện ở trước một tòa nhà màu vàng nhạt, căn nhà được dựng thành từ cây cối trên một khoảng sân rộng. Mà ở phía cuối của cái sân có một tòa điện lớn cao hơn trăm trượng màu xanh biếc.

Ở lối vào tòa điện có hơn mười người vệ sĩ Mộc tộc võ trang đầy đủ, họ đang bảo vệ nơi đó.

“Hàn tiền bối! Đại trưởng lão đang trong điện chờ đợi các vị tiền bối.” Thanh niên Mộc tộc cẩn thận giải thích mấy câu.

Hàn Lập đánh giá đại điện mấy lần, thần niệm hướng bên trong khẽ quét qua một cái, lập tức cảm ứng được rồi bên trong mấy đạo khí tức không kém. Khóe miệng khẽ nhếch lên, có ý bảo thanh niên Mộc tộc tiếp tục dẫn đường.

Hiển nhiên vệ sĩ của Mộc tộc ở đại điện cũng đã nhận ra gã thanh niên này. Khi bọn họ đi tới, những vệ sĩ này không ngăn lại chút nào. Nhưng một lát sau, những thủ vệ này cảm ứng được trên thân Hàn Lập tản mát ra linh áp sâu không lường được. Khuôn mặt họ ngây ra có chút căng thẳng, ánh mắt nhìn về Hàn Lập ánh mắt bất giác mang theo vẻ hơi sợ hãi.

Thậm chí khi Hàn Lập đi ngang qua bọn họ, những vệ sĩ của Mộc theo bản năng liền hơi khom người cúi đầu.

Tuy là chủng tộc khác nhau nhưng khi gặp được kẻ mạnh chân chính, hầu hết các vệ sĩ của Mộc tộc đều toát ra vẻ kính sợ. Sự kính sợ này so với khi gặp mặt các tu sĩ cao cấp của tộc bọn họ cũng không hề thấp hơn tí nào.

Nhưng đúng lúc này, bất ngờ Hàn Lập lại nhích môi truyền âm cho Giải Đạo Nhân.

Hai mắt của Giải Đạo Nhân chợt lóe, nhịp chân của hắn hơi ngưng lại, sau đó hắn chắp hai tay sau lưng đi qua mé của cửa điện.

Những vệ sĩ của Mộc tộc ở đó đều trở nên kinh ngạc, nhưng sau khi liếc mắt ngầm thương lượng với nhau, không ai trong đám bọn chúng dám mở miệng nói điều gì.

Nhưng chính lúc này Hàn Lập theo sự dẫn đường của gã thanh niên đi xuyên qua một cái hành lang rồi tới một căn phòng trong tòa điện, hắn cũng tùy ý đảo mắt quan sát qua loa căn phòng.

Trong gian phòng rộng hơn mười trượng chỉ có ba người mà thôi.

Ngồi ở vị trí chủ nhà nơi này là một ông lão người Mộc tộc. Lão ta có tu vi Hợp Thể Hậu Kỳ, dáng dẻ gầy đét, trên thân mặc một áo bào màu lục, quanh lưng còn đeo một đai lưng nửa màu vàng nửa màu bạc.

Ngồi ở hai bên ông lão là một đại hán Mộc tộc thân mặc chiến giáp màu bạc, và một cô gái cao nhưng hơi gầy khoác áo đen. Cả hai người này đều có tu vi Hợp Thể Trung Kỳ.

Mà tên đại hán có bộ dáng rất khôi ngô, nếu đem hắn so với những người khác trong Mộc tộc thì hắn phải cao hơn đến hai cái đầu. Trên trán của hắn có vài nếp nhăn, hai mắt không chút biểu cảm nào, thoạt nhìn thì hắn thật lạnh lùng vô tình.

Còn cô gái mặc áo đen nhìn khoảng mười bẩy mười tám tuổi, trên đầu có một đôi sừng đen nhỏ, khuôn mặt xinh sắn nhưng lạnh như băng.

Bọn họ vốn đang nói chuyện với nhau, ngay khi thấy Hàn Lập đi tới thì tất cả đều giữ im lặng nhìn tới.

“Hàn huynh, lão phu đã được nghe Mạc tiền bối nói về thần thông rất cao của Hàn đạo hữu. Trận chiến này có sự giúp sức của Hàn huynh đối với tộc chúng tôi là một vinh hạnh rất lớn!” Ông lão Mộc tộc thấy Hàn Lập có tu vi Hợp Thể Hậu Kỳ bèn tươi cười đứng dậy chắp tay chào.

“Hàn đạo hữu, Thảo Tật xin ra mắt!”

“Ngươi chính là Hàn Lập sao? Dựa vào tu vi thì đúng là đạo hữu mạnh hơn ta và Thảo đạo hữu rất nhiều. Thiếp thân là Phi Tiểu Tịch, người của tộc Dạ Xoa.

Hai người còn lại khi cảm nhận được tu vi của Hàn Lập, vẻ mặt của bọn họ tuy khác nhau nhưng cả hai đều đứng lên chào ra mắt.

“Hàn mỗ đến hơi trễ, đã làm ba vị phải chờ lâu rồi.” Hàn Lập không tỏ ra chút biểu tình nào nhưng vẫn chào hỏi lại ba người.

“Mời Hàn huynh ngồi, ta đang cũng hai vị đạo hữu ở đây trao đổi về sự việc của mắt trận. Đến lúc đó Thảo đạo hữu và Phi tiên tử sẽ tạo thành một tổ với Hàn huynh, cùng nhau bảo vệ mắt trận.” Ông lão Mộc tộc mời Hàn Lập ngồi xuống rồi cười nói.

Còn tên thanh niên khi nãy đã sớm được ông lão ra hiệu, hắn liền cung kính rời đi.

“Có được sự tương trợ của Thảo đạo hữu và Phi tiên tử, đến lúc đó Hàn mỗ đối với việc bảo vệ mắt trận cũng chắc chắn hơn vài phần.” Hàn Lập ngáp dài, hắn tỏ vẻ xem Thảo Tật và Phi Tiểu Tịch là cấp phó của mình.

Bây giờ do cảnh giới hơn kém chênh lệch nhau nên không cần phải khách sáo cái gì, đến lúc đó không khéo còn thêm vướng tay vướng chân.

Đại hán Mộc tộc nghe vậy hai mắt chỉ chợt lóe lên nhưng vẻ mặt vẫn không biểu lộ điều gì. Còn cô gái ở đối diện lại tỏ ra cau có, trọng mũi cũng thầm hừ lạnh.

“Ha ha, với sự hợp tác của ba vị, tại hạ tin rằng chỗ mắt trận nhất định sẽ được phòng thủ kiên cố. Nhưng ngoài việc ba vị phải bảo vệ mắt trận không để bị Ma tộc phá hủy thì còn có thêm một nhiệm vụ khác nữa.” Ông lão Mộc tộc hơi ngưng lại một chút rồi mới chậm rãi nói tiếp.

“Có nhiệm vụ khác kèm vào sao? Sao khi tiếp nhận nhiệm vụ từ đại trưởng lão của tộc ta lại không hề được nghe nói gì về việc này? Chẳng nhẽ mãi đến lúc này quý tộc mới tùy ý thêm vào à?” Cô gái áo đen nhướng mày không đồng tình lắm.

“Việc này đương nhiên là không phải rồi. Nói thật, nhiệm vụ này chủ yếu là Thảo đạo hữu phải gánh vác, còn Hàn huynh và Phi tiên tử chỉ có nhiệm vụ bảo vệ mắt trận mà thôi.” Ông lão Mộc tộc tỏ vẻ không mấy quan tâm.

“Ô, rốt cuộc khi đến đó Thảo đạo hữu phải làm chuyện gì? Tử Hàn huynh có thể nói ra cho ta nghe một chút không?” Hàn Lập ngẩn ra rồi hưng phấn hỏi.

“Thực ra cũng không có gì, chỉ là một vài biến hóa của đại trận Mộc Giới cần phải có sự phối hợp giữa người điều khiển trận pháp và người ở mắt trận mới thực hiện được. Đến lúc đó khi cần thì Thảo đạo hữu sẽ phối hợp với những người kia một ít thôi. Mà những pháp quyết liên quan đến sự biến hóa của trận pháp đã được ta truyền cho ba người nhóm của Thảo Tật. Nhưng đến khi bọn họ vận dụng pháp quyết này, mong rằng các đạo hữu bảo vệ thêm cái còn lại của người kia.” Ông lão Mộc tộc mìm cười.

“Thì ra là thế, việc này tất nhiên là ổn rồi. Đại trận Mộc Giới là đại trận bảo vệ toàn tộc của các vị, như vậy khi điều khiển trận pháp cũng phải do người bên các vị làm mới thích hợp.” Hàn Lập mỉm cười tỏ vẻ không mấy để ý.

“Thiếp thân cũng cảm thấy không thành vấn đề, việc điều khiển mắt trận cứ giao cho Thảo huynh là được.” Cô gái áo đen thoáng cân nhắc rồi cũng gật đầu.

“Tốt lắm, ta biết là hai vị đạo hữu sẽ giúp sức được rất nhiều mà. Một khi đại trận được bố trí hoàn thành, vậy thì mắt trận thứ hai sẽ giao cho ba vị đi.” Ông lão Mộc tộc mừng rỡ, lão đứng đạy thi lễ với ba người đối diện.

“Tử Hàn trưởng lão yên tâm đi!”

“Không dám, ta sẽ cố hêt sức.”

Ba người nhóm Hàn Lập cũng đứng dậy trả lễ.

Thời gian tiếp đó, ông lão người Mộc tộc lại dặn dò một vài vấn đề cần phải chú ý, cuối cùng lão lấy ba cái thẻ ngọc khác nhau phân biệt đưa cho ba người bọn Hàn Lập. Bên trong đó có gi lại một vài cách vận dụng sự biến hóa của cấm chế để giúp cho ba người ghi nhớ.

Đến lúc đó ngộ nhỡ kẻ địch thực sự lao tới chỗ mắt trận, nhưng nhờ những cấm chế này bọn họ lại có thêm vài phần chắc chắn khi ngăn địch.

Làm xong hết thảy mọi chuyện, ông lão lại gọi ba gã Mộc tộc khác đến, sai bảo bọn họ đưa ba người nhóm Hàn Lập lên ba đám mây gần đó rồi sắp xếp cho họ một chỗ nghỉ ngơi tạm thời.

Dù sao thì từ thành Mộc Miên mà muốn đi tới nơi bố trí đại trận cũng là một hành trình thật dài.

Trước đó nhưng người trong nhóm của Hàn Lập cần phải nghỉ ngơi để hồi sức thật tốt.

Nửa ngày sau, trên vòm trời bỗng vang lên từng tiếng ầm ầm đinh tai. Hơn mười đám mây trong thành rung động, vây quanh đó liền có hơn ngàn chiếc phi xa, thuyền lớn đang dần dần rời khỏi thành Mộc Miên rồi bay thẳng về hướng quân Ma tộc đang chiếm đóng.