Chương 1290: Thu hồi bảo vật

Phàm Nhân Tu Tiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mặc dù thân hình của Lục Dực Sương Công khi đối diện với Cự Hạt nhỏ hơn một chút, nhưng nếu so sánh với các yêu thú bình thường thì đã lớn hơn nhiều.

Cái đầu to lớn có vẻ hưng lệ dị thường, thân thể vừa lộ ra khỏi hắc vân lập tức phun ra một khối bạch sắc quang trụ to như vại nước.

Quầng bạch quang lướt qua nơi nào tức thì trong không trung vang lên từng tiếng băng hóa xé gió “Leng keng”, cột sáng lóe lên đánh vào thân hình Cự Hạt liền phá thành một lỗ thủng rộng chừng một trượng.

Cự Hạt do vô số phi hạt ngưng tụ lại mà thành, cho dù có bị đánh trúng chỗ nào thì tự nhiên cũng sẽ không bị đau đớn hoặc bị giết chết. Ngược lại, từ trong miệng chúng truyền ra từng đợt thanh âm “vù vù” chói tai, ngóc đuôi lên cao nhắm thẳng vào Lục Dực Sương Công bổ một nhát.

Một đạo lục mang bạo phát, đuôi bò cạp bỗng nhiên hóa thành hư ảo, cự ly hơn mười trượng nhanh chóng vượt qua, hung hăng đánh thẳng lên đầu của Lục Dực Sương Công.

Cùng lúc đó, lỗ thủng nơi bụng của Cự Hạt sau một hồi chuyển động đã trở lại bình thường như lúc đầu, còn Lục Dực Sương Công thấy đuôi bò cạp đang bổ đến như không để ý, ba đôi cánh trên lưng vừa nhoáng lên một chút liền biến mất khỏi vị trí.

Đuôi bò cạp thoáng mất đi mục tiêu mà trảm vào hư không. Một khắc sau, khoảng không sát bên Cự Hạt vặn vẹo một hồi, rồi thân hình của Lục Dực Sương Công bỗng hiện ra.

Ba đôi cánh của nó lại một lần nữa chớp động, thân thể bắn nhanh như chớp phóng thẳng về phía Cự Hạt, đồng thời cặp răng nanh của nó cắm sâu vào thân thể Cự Hạt.

Lập tức một đoàn hàn quang màu trắng phã ra bao phủ lên trên thân thể Cự Hạt và ngày càng bành trướng ra, nháy mắt đã bao phủ hơn phân nửa thân thể.

Sau một khắc, toàn thân Cự Hạt băng toái thành vô số Phi Hạt từ trong không trung rơi như mưa xuống phía dưới sa mạc.

Một bộ phận Phi Hạt còn sống sót rốt cục cũng không ngưng tụ lại thành Cự Hạt nữa mà bỏ chạy tán loạn, trong chớp mắt vân vụ rực rỡ do khí độc ngưng tụ dần dần hòa vào hư không.

Lục Dực Sương Công thấy vậy nhưng cũng không hề truy đuổi những con Phi Hạt bỏ chạy, mà chỉ rít lên một tiếng bỗng nhiên xuất hiện một luồng hàn khí từ trong miệng bắn ra bao phủ lấy những con Phi Hạt đã bị đóng băng bên dưới mà hút hết vào trong miệng.

Ở phía xa xa, Hàn Lập chứng kiến cảnh này thì trong lòng chớp động.

Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao mà có thể tiến hóa nhanh như vậy, trong khoảng thời gian mình rời đi thì không biết nó đã thôn phệ bao nhiêu Phi Hạt rồi, những con Phi Hạt này tựa hồ có chút lai lịch, những con yêu trùng bình thường nếu mà bị thôn phệ một lượng lớn thì nhất định sẽ bị thoái hóa.

Mà từ lúc hắn tiến vào trong sa mạc cho đến nay không hề thấy qua loại côn trùng hay thú nào, xem ra những sinh vật nơi đây đã bị con Lục Dực Sương Công này cắn nuốt sạch sẽ mất rồi.

Hàn Lập đang tự đánh giá một phen thì con Lục Dực Sương Công cự đại sau khi đem tất cả phi hạt nuốt vào bụng liền nhìn sang chỗ Hàn Lập, ánh mắt mơ hồ tỏa ra một tia âm lãnh.

Hàn Lập vừa nhìn thấy ánh mắt này thì trong lòng bỗng hồi hộp, mơ hồ cảm giác được điều lo lắng nhất trong lòng đã thành hiện thực.

Đột nhiên, từ trong miệng Lục Dực Sương Công truyền ra một tiếng huýt sáo, sáu cánh chớp động hóa thành một đạo bạch sắc tàn ảnh hướng phía Hàn Lập bắn nhanh đến.

Chỉ trong giây lát, nó đã hiện ra phía trên đỉnh đầu của Hàn Lập, dùng một ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào hắn.

Cặp răng nanh khổng lồ từ trong miệng nghiến vào nhau làm phát ra thanh âm rùng rợn.

Trên mặt Hàn Lập lộ ra một tia kỳ quái, nhìn thẳng vào con côn trùng này không chớp mắt, nhưng hai tay áo để sau lưng bỗng rung lên, hai khỏa Diệt Tiên Châu vô thanh vô tức xuất hiện trong lòng bàn tay.

Con Sương Công màu tuyết bạch trên không trung bỗng nhiên phát ra từng trận thanh âm trầm trầm, sau đó xoay người hướng phía xa bay đi.

Con côn trùng này bỏ lại Hàn Lập tự thân rời khỏi.

Hàn Lập chỉ còn biết thở dài một hơi nhẹ nhõm, da mặt đang căng thẳng đã hòa hoãn trở lại, nhưng sau đó lại cười khổ một tiếng.

Việc linh trùng tiến hóa từ bốn cánh lên sáu cánh quá bất ngờ, tu vi lại có thể tăng tiến một cách nghịch thiên như thế, thật sự là ngoài dự liệu của Hàn Lập.

Loài cổ trùng này mặc dù không giống các loại yêu thú khác là vô phương hóa thành hình người nhưng lại sơ bộ mở ra linh trí.

Nó đã dùng pháp lực mạnh mẽ chặt đứt sự kiểm soát của chủ nhân.

Nếu pháp lực của hắn mà sử dụng được thì bằng vào các loại cấm chế lúc trước có thể ngăn chặn sự phản kháng của linh trùng, nhưng tình cảnh hiện nay hắn một chút pháp lực cũng không sử dụng được, dù có muôn vàn bí thuật cũng thật sự là vô kế khả thi.

Trong tình huống như vậy thì việc linh trùng phản kháng cũng không có gì là kỳ quái.

Hàn Lập toát mồ hôi lạnh một hồi, lúc nãy thậm chí định đem hai khỏa Diệt Tiên Châu âm thầm phóng xuất ra.

Sự tình lúc đó cũng thật là may mắn, mười hai con Lục Dực Sương Công bốn cánh lúc trước đã được Hàn Lập khổ công tỉ mỉ bồi luyện vài trăm năm từ lúc còn trong trứng tới khi trưởng thành.

Tâm thần liên lạc giữa họ đã cực kỳ vững chắc, mà mười hai đầu Lục Dực Sương Công này ngưng tụ thành một con Trưởng Thành thì cũng đồng thời đem mười hai tia thần niệm dung hợp lại thành một, tự nhiên càng khó loại bỏ được.

Con rết lúc trước sau khi cân nhắc, giằng co một hồi cuối cùng cũng bỏ ý định bất lợi đối với Hàn Lập mà dứt khoát bỏ đi.

Hàn Lập với tình cảnh đó chỉ có thể giương mắt nhìn đối phương rời khỏi, mà không thể ra tay ngăn cản được, hắn nhìn về đám hắc vân đang bay xa dần mà trong lòng dở khóc dở cười. Tại Nhân giới hắn đã sử dụng lục dịch của thần bí bảo bình khổ tâm bồi dưỡng những con linh trùng này, thế mà hiện tại đành trơ mắt nhìn công sức bản thân đổ sông đổ bể.

Điều này làm cho Hàn Lập cảm thấy cực kỳ buồn bực, bất quá Hàn Lập sau khi thở dài một hơi thì tâm cảnh cũng dần dần bình yên trở lại.

Mặc dù hiện tại con côn trùng này tạm thời thoát khỏi sự khống chế của hắn, nhưng một khi pháp lực được phục hồi thì lập tức có thể đem con Lục Dực Sương Công này một lần nữa thu phục lại.

Điều băn khoăn duy nhất của hắn chính là Linh Giới rộng lớn thế này, cho dù có thần thông nghịch thiên đi nữa mà không nắm được chổ trú ẩn của con côn trùng này thì cũng đành bó tay.

Hàn Lập sau khi trầm tư một hồi liền lắc đầu không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, ngược lại thần niệm vừa động, bỗng nhiên nhớ lại đám Phệ Kim Trùng cùng Đề Hồn Thú.

Sắc mặt hắn lúc này trầm xuống bước nhanh đi, chỉ trong chốc lát đã dịch chuyển hơn trăm trượng, nhìn thoáng qua một chỗ gần đó, Hàn Lập không nói lời nào, hai tay nắm chặt lại, kim quang chớp động lóe lên, kích thẳng lên mặt đất một quyền.

“Oanh” một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, phía trên mặt cát màu xanh xám tựa hồ bị một loại đỉnh cấp pháp bảo nào đó công kích liền hoàn toàn bạo liệt ra.

Chỉ thấy một đám khói bụi hình nấm bốc cao lên, phía dưới mặt đất hiện ra một cái hố hình tròn sâu chừng ba bốn trượng rộng khoảng hai mươi trượng.

Tại chính giữa hố là một cái túi trữ vật cùng ba cái túi linh thú.

Hàn Lập thấy túi trữ vật vẫn còn nguyên vẹn thì trong lòng an tâm được một chút, quang mang lóe lên bước đến gần những chiếc túi này.

Trong tay đang nắm giữ những chiếc túi này nhưng trên mặt Hàn Lập bỗng nhiên hiện lên vẻ do dự.

Mặc dù thần niệm vô phương kiểm tra được vật phẩm bên trong túi trữ vật, nhưng phía miệng túi trữ vật lúc trước hắn đã lưu lại dày đặc phong ấn, toàn bộ chúng vẫn còn hoàn hảo không chút hao tổn nào, chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể biết được túi không hề mất đi thứ gì.

Ba túi linh thú còn lại thì một cái rỗng tuếch, đúng là cái túi có chứa những con Lục Dực Sương Công. Hai túi còn lại thì Hàn Lập căn bản không cần nhìn, chỉ bằng tâm thần tương liên liền có thể cảm ứng được đám Phệ Kim Trùng cùng Đề Hồn Thú đang trú trong đó, thậm chí từ một cái túi còn truyền ra tiếng ngáy của Đề Hồn Thú.

Hàn Lập nhếch miệng cười tự giễu, một tia lo lắng cuối cùng cũng hoàn toàn được giải quyết, hắn đem những túi này cất hết vào trong người.

Những cái túi này có dáng vẻ khá bình thường, nhìn bề ngoài cũng không thể phát hiện được một chút dị thường nào từ trên người Hàn Lập.

Bất quá đám vỏ xác mà Lục Dực Sương Công lưu lại thì thật sự có chút phiền toái.

Hắn nhướng mày tính toán một hồi liền dứt khoát ra tay nới rộng cái hố đem đám xác côn trùng này bỏ xuống, rồi dùng cát hoàn toàn che phủ bên trên.

Hàn Lập nhìn lại một phen, sau khi xác định không còn để lại chút dấu vết nào thì trên mặt mới hiện lên vẻ vừa lòng.

Sau khi ngẩng đầu nhìn về phía đám hắc vân vừa bay đi với ánh mắt âm lệ, bỗng nhiên Hàn Lập quay người hướng phía ngược lại bỏ đi.

Mục tiêu của hắn lần này là một Tòa Thành khá nổi tiếng cách đó khoảng ngàn vạn dặm, kế cận Yêu Thú Chi Địa.

Nơi đó chính là một trong những cổng giáp ranh của Thiên Nguyên Cảnh.

Đó là khu vực mà Thiên Nguyên Cảnh cùng Yêu Thú Chi Địa đều có một phần nhỏ đất đai, khu vực này rất rộng lớn, đại bộ phận không thuộc quyền quản lý của bất kỳ thế lực nào.

Cho nên khu vực này thường xuyên xuất hiện Yêu Thú, Man Hoang Cổ Thú cùng đông đảo Bán Yêu Nhân, càng đi sâu vào trong thì mức độ nguy hiểm lại càng tăng lên.

Nghe nói còn có ngươi nhìn thấy nhân thủ của bộ tộc thần bí là Linh Tộc cùng Thượng cổ cự nhân cao hơn mười trượng đã từng xuất hiện, lại có người bảo là nghe được thanh âm của Chân Long nữa …v…v…

Càng ngày càng có nhiều lời đồn đãi xuất hiện đã phủ lên mãnh đất thiên địa này một tấm màn bí ẩn, bất quá đại đa số mọi người khi nghe thấy những lời đồn này chỉ cười mà không hề tin tưởng chút nào.

Nhưng chuyện khu vực này có sự xuất hiện của Yêu tu Hoá Thần kỳ cùng tu sĩ Hoá Thần kỳ lại là chuyện có thật trăm phần trăm, điều này làm cho lớp cao tầng của Nhân-Yêu lưỡng tộc cảm thấy kiêng kỵ, liền hạn chế Tu sĩ cấp cao vào chốn này, nếu một lực lượng lớn tập trung lại đây thì sẽ thật sự có nguy cơ kích động đại chiến lưỡng tộc.

Việc này có thể trực tiếp gây nhiễu loạn Thiên Địa nguyên khí, làm nước sông nghịch chuyển, núi cao hóa bình địa. Cho dù Tam Hoàng cùng Thất Yêu Vương cũng chỉ là tu sĩ Hợp Thể kỳ đại thành mà thôi, nếu không có sự kiện gì đáng chú ý lắm xảy ra, thì khu vực này thường rất hiếm khi có vết chân người.

Ngược lại, địa phương này vẫn chưa được Nhân-Yêu lưỡng tộc chính thức khai phá, bên trong linh mạch cùng linh dược cực kỳ phong phú, hơn xa những gì mà người ta có thể tưởng tượng được. Thậm chí còn có vài loại đặc sản mà chỉ nơi này mới xuất hiện khiến cho Tam Hoàng cũng coi trọng, hàng năm tiêu tốn một lượng lớn linh thạch để thu mua

Cứ như vậy, khu vực này thu hút một lượng lớn Tu sĩ cấp thấp cùng Luyện thể sĩ lũ lượt kéo đến.

Bọn họ hoặc là đến thử thời vận, tìm chút linh dược quý hiếm, cũng có khi mượn nơi đây đồ sát yêu thú để mong có thể đột phá bình cảnh bản thân, việc này cùng thú triều cũng có đôi chút điểm tương đồng.

Chẳng qua, những người dám đến nơi này tất nhiên không hề có một tên Luyện Khí Kỳ hoặc Luyện thể sĩ cấp thấp nào xuất hiện, nếu đến đây họa chăng chỉ đơn thuần là đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.

Phía Yêu tộc phái ra nhân thủ tự nhiên cũng không khác nhau là mấy.

Biết được tình hình đại khái của khu vực này, Hàn Lập liền bỏ ra hơn một năm ròng rã ngày đêm hành tẩu, rốt cục cũng đã tới được vùng biên cảnh này.