Chương 1262: Địa phương xa lạ

Phàm Nhân Tu Tiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hàn Lập nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cảm thụ mặt đất khô nóng, đồng thời trong lòng tình toán thời gian.

Nếu nhớ không lầm, dựa theo thói quen tính một ngày một đêm ở nhân giới, hắn đã nằm trong này ba tháng. Sở dĩ nói như vậy, bởi khi nhìn lên bầu trời, lại thấy đồng thời ba ánh dương lóa mắt cùng bốn vầng trăng mông lung.

Hàn Lập đã hiểu, ở đây ban đêm ánh dương sẽ dần chuyển toàn bộ thành ánh trăng, mà đến ban ngày, ánh trăng lại chuyển thành nóng chói, huyễn hóa thành bảy mặt trời.

Nói đúng ra, tại nơi này, trên bầu trời lúc nào cũng bảo trì bảy thiên thể phát quang trên bầu trời, ban ngày, thì mấy thứ này nóng bức kinh khủng, còn ban đêm lại trở nên trong trẻo nhưng lạnh lẽo u ám.

Mà nếu cảm giác của hắn không sai, nơi này đêm ngày đều cực kì dài, đại khái gấp ba lần bên ngoài. Ban ngày và ban đêm, nhiệt độ vô cùng chêch lệch, nếu thể chất hắn không dẻo dai, chỉ sợ đã sớm đi đời nhà ma.

Nơi này tự nhiên không phải nhân giới, chả lẽ là linh giới? Hàn Lập có chút hồ nghi, không dám khẳng định.

Thứ nhất, nơi này linh khí cũng không nồng đậm. Tựa hồ so với linh mạch phổ thông ở linh giới cũng không khác bao nhiêu, thứ hai chính là phương thức hắn đến đây có chút đặc thù, hoàn toàn là ngoài ý muốn. Cũng không biết mình có phải đến linh giới thật không.

Nghĩ lại ngày đó ở không gian tiết điểm gặp phải chuyện này, sắc mặt Hàn Lập thật sự khó coi, trong lòng nghĩ mà sợ hãi không thôi. Bất quá lại nói, nếu ở đoạn đường cuối cùng trong tiết điểm không xảy ra việc ngoài ý muốn này, hắn có qua được ba không gian phong bạo cuối cùng liên tiếp xuất hiện kia hay không, Hàn Lập một chút nắm chắc cũng không có. Dù sao bảo vật hộ thân mười cái thì bị hỏng tám chín, ngay cả Bát Linh Thước linh bảo bực này cũng bị chôn vùi nơi đó. Thậm chí nếu không dùng Hóa Linh phù, chỉ sợ hắn đã sớm hôi phi yên diệt trong không gian phong bạo.

Bất quá, tình hình hiện tại của hắn cũng không biết về đâu.

Hắn vừa ra thoát khỏi không gian tiết điểm, lại ra nơi này, hơn nữa còn lại bị tách khỏi băng phượng, cấm chế trên người tương hỗ với hòa băng phượng trước kia, lúc này mãnh liệt phát tác. Nếu không biết nhiều bí mật, lại dùng một loại bí thuật mạnh mẽ áp chế cấm chế này, có lẽ đương trường đã bị pháp lực phản thệ mà chết.

Cho dù như vậy, cỗ cấm chế còn dư ra một bộ phận mãnh liệt chạy loạn trong cơ thể, không ngừng phá hư kinh mạch, nếu không phải Mộc Sinh châu phát huy thần thông bất diệt thể, không ngừng chữa trị, thân thể hắn đã sớm thân tàn ma dại, hỏng đến không thể hỏng hơn.

Hiện tại trong thân thể Hàn Lập, một cỗ lực lượng phá hoại, một cỗ lực lượng không ngừng chữa trị. Quá trình này tự nhiên là thống khổ vô cùng, chẳng những không thể sử dụng pháp lực, mà thân thể cũng không cách nào nhúc nhích mảy may.

Hơn nữa lực phá hoại so với lực khôi phục, còn có sự chênh lệch.

Bởi vậy, lát sau, dưới tình thế thân thể rất nhanh bị phá hoại hết, Hàn Lập đành phải dùng phương pháp hư hóa Nguyên Anh, nhịn đau đem tất cả bảo vật xuất ra ngoài cơ thể, thu vào túi trữ vật, lại tự tán Nguyên Anh, biến Nguyên Anh thành lượng tinh nguyên khổng lồ quán trú vào các nơi trong cơ thể, thúc đẩy quá trình chữa trị.

Nhưng cái giá phải trả rất lớn, chính là pháp lực hơn trăm năm trong cơ thể không còn, vô pháp hâp thu linh lực cùng vận dụng thần niệm.

Nói tóm lại, cho dù tu sĩ cao giai hơn Hàn Lập. Dùng thần niệm đảo qua thân thể hắn, cũng chỉ cho hắn là phàm nhân thôi, đơn giản là không phát hiện ra cái gì không hợp lý.

Đưa mình vào chỗ chết để hồi sinh, quả nhiên hiệu quả. Trải qua nhiều tháng thời gian, cỗ cấm chế lực cuố cùng còn sót lại cũng gần như biến mất, kinh mạch một lần nữa hồi phục được hơn nửa.

Theo hắn tính toán, chỉ cần hơn mộ tháng nữa, có lẽ có thể khôi phục hoạt động của thân thể.

Trong lòng yên lặng cân nhắc, hắn thoảng ngẩn đầu, lọt vào tầm mắt là một màu đen cát sỏi vô bờ, không chút cỏ cây.

Hắn nằm ở một nơi hoang vắng trong sa mạc, nửa người bị cát che lấp, cứ vậy mà nằm lẳng lặng bất động giữa sa mạc.

Vầng dương trên đỉnh đầu từ ba cái giờ đã là hai cái, cuối cùng biến thành một cái, bầu trời bắt đầu tối đi, giống như sắp đến hoàng hôn.

Lúc này Hàn Lập không nhắm mắt, mà ngược lại mở to mắt ra, trong mắt ẩn chứa lam mang chớp động nhìn chăm chú lên trời.

Không lâu sau, phụ cận truyền tới vài tiếng hét thê lương, tiếp đó nhiều điểm đem lần lượt xuất hiện trên không trung, chừng hơn hai mươi cái, lượt vòng vài lần, sau đó nhanh chóng hạ xuống mặt đất.

Hàn Lập tuy không có pháp lực quán trú vào hai mắt, nhưng hai mắt nheo lại vẫn có thể bằng vào thị lực kinh người, nhìn rõ mấy điển đen này.

Đúng là quái điểu đầu ưng thân dơi, mỗi con dài chừng năm thước, bụng có một đôi lợi trảo sắc bén, hai cánh thịt đen sì, cái miệng dị thường dữ tợn, quái điểu tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã hạ xuống ba mươi trượng, mục tiêu là kẻ nằm như chết dưới mặt đất – Hàn Lập.

Hàn Lập hàn mang trong mắt chợp lóe, tứ chi thử cử động một chút, nhưng không nhúc nhích, trên lồng ngực có chút lên xuống đột nhiên hít sâu vào.

Một đoàn bụi cát sỏi cuộn lên, nhưng lại quỷ dị ngưng tụ trước mặt Hàn Lập.

Mắt thấy sẽ bay vào miệng, Hàn Lập liền há miệng phun, một cỗ gió nhẹ thổi ra, đoàn cát sỏi kia ở trước miệng hắn xoay tròn không ngừng, nhưng không lập tức hạ xuống.

Lúc này ánh mắt Hàn Lập đảo lên không trung, chỉ thấy quái điểu đã bổ xuống cách mặt đất hơn mười trượng, mấy con bay đầu đã há chiếc miệng đầy răng ra, mùi tanh hôi từ đó xộc thẳng vào mặt.

Hàn Lập mặt không đổi sắc, nhưng lồng ngực đột nhiên phùng lên. Từ miệng lại phun ra một cỗ cường phong bạch sắc, thoáng cái chạm vào cỗ bụi cát kia.

” Sưu sưu” tiếng xé gió nổi lên, dải cát sỏi trở nên dày đặc từ phía dưới bắn nhanh lên, tựa như mãn thiên hoa vũ trùm lên người đám quái điểu, phát ra âm thanh ” phốc phốc” trầm đục.

Mấy đầu quái điểu phát ra âm thanh thảm thiết như kim loại ma sát, nhất thời kinh hoảng tản đi, nhưng bay xa được hơn mười trượng, từ thân thể bắn ra vô số tơ máu, đều rơi từ không trung xuống mặt đất, bộ bạng bị thương không nhẹ.

Một màn làm người ta giật mình xuất hiện.

Đám quái điểu còn lại thấy đồng bạn bị thương, nhưng không tiếp tục công kích Hàn Lập. Ngược lại đổi hướng, hung hăng đánh về phía đồng loại trên mặt đất, trong chốc lát, đã xé xác đám quái điểu bị thương, sau đó mỗi con liền cắp một khối huyết nhục, mãn nguyện giương cánh bay lên cao, biến mất không thấy bóng dáng.

Chỉ khoảng nửa khắc thời gian, trên mặt đất cát sỏi, chỉ còn một mình Hàn Lập cô liêu nằm đó như người chết.

Hàn Lập thần sắc bình tĩnh. Tựa hồ đối với hành động này đã sớm dự đoán, chính là ánh mắt chớp động không biết suy nghĩ cái gì.

Lại qua không biết bao lâu, một mặt trời trên không trung dần ảm đạm, bắt đầu biến đổi hình thái.

Loại cảnh hoành tráng như vậy. Hàn Lập dưới mặt đất đã ngắm nhìn không biết bao nhiêu lần, nhưng khi trên không trung xuất hiện bảy vầng sáng như trăng rằm, trong lòng hắn lại có cảm giác rung động.

Bỗng nhiên thần sắc Hàn Lập biến đổi, trên mặt hiện ra vẻ kinh nghi bất định, nhưng đáng tiếc chỉ phần đầu có thể nhúc nhích một chút. Còn lại mọi hành động khác đều không thể làm được.

Một lát sau, một nơi nào đó truyền đến thanh âm ầm vang, hơn nữa còn ẩn ẩn tiếng ồn ào của ngực phi loạn vó, dường như có số lượng lớn nhân mã đi qua gần đây.

Hàn Lập nhướng mày. Hiện lên vẻ do dự, không biết có nên chủ động thu hút dự chú ý của nhóm người này hay không.

Nếu hắn không chủ động phát ra âm thanh, trong tình huống nửa thân thể bị vùi lấp, tin rằng đối phương không thể dễ dàng phát hiện ra hắn.

Nhưng một tia do dự trong lòng lập tức bị gạt đi.

Bởi vì một con chim lửa cả người đỏ đậm to bằng nắm tay, quỷ dị hiện ra giữa khoảng không trên đầu Hàn Lập, cách mặt đất khoảng ba bốn mươi trượng, xoay tròn không ngừng, trong miệng còn phát ra tiếng hót thanh minh vui tai. Tuy rằng không lớn. Nhưng vô cùng du dương, trong khoảng vài dặm đều nghe được rõ ràng.

Giống như là đang truyền tin tức cho đoàn người kia.

Hàn Lập thở dài, trơ mắt nhìn tình huống trước mặt, cho dù hắn muốn dùng trò cũ thổi cát sỏi đánh trúng con chim này, cũng tuyệt đối không thể làm được, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.

Quả nhiên, không bao lâu, mặt đất một trận chấn động rất nhỏ, tựa hồ có gì đó chạy về phía hắn.

Sau một trận tiếng hô, vài tên kỵ sĩ cưỡi một loại quái thú chạy tới gần Hàn Lập, hơn nữa ở rất xa đã dừng lại, không nói một lời chỉ đứng nhìn Hàn Lập, ánh mắt dị thường băng lãnh.

Hàn Lập nghiêng đầu, quét mắt nhìn đám người kia một cái.

Không sai, tuy rằng ăn mặc hơi cổ quái. Đích thật là nhân loại không phải giả Hàn Lập trong lòng hơi buông lỏng xuống.

Vài tên kỵ sĩ tất cả đều là nam tử thanh niên từ hai mươi đến bốn mươi tuổi, trên người mặc trang phục không giống nhau, có toàn thân che kín, một thân khôi giáp, có người thì chỉ dùng vài khối cốt phiến hào quang nhàn nhạt che đi vào bộ phận yếu hại, cực kì đơn sơ. Nhưng vô luận là ai, trong tay đều cầm trọng côn, thân côn cực kì thô to, phía trước đầy mũi nhọn sắc bén, giống như lang nha bổng vậy.

Nhưng càng hấp dẫn chú ý của Hàn Lập là, quái thú những người này cưỡi. Đúng là một đầu quái thú màu xanh giống cự lang, nhưng trên đỉnh đầu có một cái sừng đen thui vuông vức tỏa sáng, phần eo là tứ chi thô to, tất cả đều khoác giáp phiến thật dày, dài chừng hai trượng, làm cho chúng có vẻ dị thường dữ tợn.

Hàn Lập đánh giá những người này, đồng thời những kỵ sĩ cỡi quái thú cũng nhận ra Hàn Lập không nguy hiểm, vốn giương mặt chắm chú thả lỏng vài phần, nhưng vẫn không có ý lại gần.

Trong đó có một gã hơn bốn mươi tuổi, là tráng hán trên mặt có một vết sẹo dài. Bỗng nhiên quay đầu hướng gã thanh niên bên cạnh hỏi cái gì. Tên thanh niên tóc ngắn lập tức sờ trong lồng ngực, lấy ra một đồ vật tựa như vòng tròn bạch sắc, sau đó khu động quái thú dưới thân, đi đến chỗ Hàn Lập.

Thanh niên cách Hàn Lập mấy trượng liền dừng lại, lảm nhảm vài câu không thể hiểu được, thấy Hàn Lập không chút phản ứng, nhíu mày đánh giá Hàn Lập vài lần, sau đó nhấc tay, vòng tròn trong tay nhắm ngay Hàn Lập nhoáng lên một cái.