Chương 657: Sinh một cái đi

Tiên Vốn Thuần Lương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kim Phi Dao luôn luôn chú ý sắc mặt hắn, nghĩ rằng dù trước kia hắn là tu sĩ Đại Thừa kỳ thì cũng không có khả năng có quan hệ gì với Kính huynh đã phi thăng từ lâu. Nếu như có quan hệ thì nàng phải làm sao? Hình như thực sự không tìm ra nhân vật nào lớn hơn nữa. Có nên nói Chân Linh Thụ Mẫu chính là nương của mình không… nhưng đó là cái cây nha.

Trầm mặc một hồi, Vương Dạ rốt cục mở miệng: “Tiêu tiền bối hiện tại thế nào?”

“A?” Kim Phi Dao sửng sốt một cái, Tiêu tiền bối! Nàng vội vàng nói: “Tốt lắm, mấy trăm năm trước hắn còn xuống Thần cấp giới để báo thù cũ, lại nhìn Yêu tộc đồng loạt đột lôi kiếp tiến giai, thích quá sau mới trở về.”

“Sao ngươi lại nghèo như vậy?” Vương Dạ hỏi. Nếu là nữ nhi của Tiêu Bảo thì làm sao có thể nghèo thành như vậy, lẽ ra phải là muốn cái gì có cái đó, pháp bảo tuyệt phẩm dùng không hết mới đúng.

Kim Phi Dao vuốt vuốt tóc, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Đó là tại đám Ma tộc phi thăng kia, không biết đã ở Thần cấp giới nói cách dạy con gì đó với cha ta, cha ta liền tâm huyết dâng trào học theo. Nói tiểu bối phải tự thân đi giao tranh, như vậy mới có thể thành tài, nếu cái gì cũng đầy đủ, được trưởng bối trải đường sẵn thì không phải sẽ thành tên đầu đất có tu vi sao? Ngươi cũng biết con người cha ta rồi đấy, cả ngày thích đùa dai, có việc gì hay ho là chạy đến nhanh nhất, cho nên hắn liền làm như vậy.”

Vương Dạ đăm chiêu suy nghĩ, Tiêu Bảo quả thật là người như vậy, hắn đã từng gặp vị cường đại này một lần, mà sự tích thì nghe rất nhiều. Người này mới từ Thần cấp giới đi lên trăm năm, nếu không quen Tiêu Bảo thì cũng sẽ không dám nói chuyện như thế, càng miễn bàn trên người nàng còn có vật của Tiêu Bảo, kể cả không phải là nữ nhi thì cũng là quen biết.

Vương Dạ rất cố kỵ Tiêu Bảo, ý nghĩ hoài nghi Kim Phi Dao là nữ nhi của Bố Dao liền xóa đi, nhưng hắn lại nổi lên tâm tư đuổi nàng đi. Người mà Tiêu Bảo quen biết tốt nhất không nên tiếp cận, không có bất luận ưu việt gì cả.

Vì thế, Vương Dạ liền hỏi: “Ngươi có vội không? Nếu vội thì ta tự đi tới Tố Vị trấn cũng được, không cần ngươi phải đi cùng.”

“Đừng mà!” Kim Phi Dao sửng sốt, sao vừa mới nói cha là Tiêu Bảo đã muốn đuổi đi? Sắp tới trấn Tố Vị rồi, dù thế nào cũng phải mời nàng ăn một bữa chứ, “Tiền bối, ta cũng muốn nếm thử đồ ăn của Bách Vị lâu trên Độ Thiên giới, xem xem có gì khác ở Thần cấp giới không. Dù sao cũng sắp đến rồi, chúng ta tiện thể ăn bữa cơm chia tay.”

“…Được!” Vương Dạ đành phải đồng ý, dù sao nhìn lộ trình thì cũng chỉ còn chưa đầy năm ngày là có thể đến trấn Tố Vị, cùng lắm thì mời nàng một bữa.

Rốt cục cũng giải quyết xong chuyện nhận cha nuôi, Kim Phi Dao âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy bản thân thật quá lợi hại. Chỉ có điều nói dối đúng là việc khó, chỉ cần nói dối một lần là sẽ phải tiếp tục nói ra lời nói dối khác để trọn vẹn cho lời nói lúc trước. Tuy nhiên, hiện tại là lúc nguy cấp, có nói cũng không sao.

Tuy nhiên, Kim Phi Dao vẫn đá Mập Mạp một cước, kẻ này từ lúc nàng nói Kính huynh là cha đẻ thì vẫn cứ run rẩy không ngừng: “Ngươi run cái gì chứ?”

Mặt Mập Mạp vốn trắng, hiện tại hơi hơi biến thành xanh, hắn lau mặt nói: “Ta thấy hơi lạnh, có thể là khí hậu không hợp.”

Kim Phi Dao trừng mắt nhìn hắn vài lần, đã trăm năm rồi hiện tại mới nói khí hậu không hợp, hình như quá chậm rồi. Sợ cái gì chứ, nơi này không có Kính huynh cũng không có Lang đại nhân, chỉ mới như thế mà đã sợ tới phát run toàn thân.

Mập Mạp đương nhiên mặc kệ ánh mắt hung ác của Kim Phi Dao, hắn chỉ cảm thấy nhân sinh sau này chắc chắn là một mảnh hắc ám. Trên mặt ô viết một chữ Lang xiêu xiêu vẹo vẹo không tính, vẽ con rùa cũng có thể giải thích được. Hiện tại thì hay rồi, vậy mà lại bỏ thêm cái nón xanh lên đầu Lang đại nhân, thật không biết nếu truyền ra ngoài thì chủ nhân có thể không sao nhưng họa sẽ ập lên hắn, mạng con ếch này sẽ phải giao ra ngoài.

Nghĩ nghĩ, Mập Mạp quyết định đến lúc đó nếu Lang đại nhân trách tội thì hắn sẽ trói lão đại lại, sau đó dâng nàng lên. Đương nhiên với Kính huynh cũng có thể dùng phương pháp này, có thể một mạng đối một mạng cũng tốt.

Hoa Uyển Ti vốn đang giành giật từng giây nhập định, tuy nhắm mắt nhưng vẫn nghe được những lời Kim Phi Dao nói về cha, nàng lại không có bất kỳ phản ứng nào, dù sao nếu phải chết thì cũng là ba người cùng chết, nói cũng đã nói rồi, muốn thu lại cũng không được nữa.

Cùng lắm thì lúc Lang đại nhân và Kính huynh tìm đến thì trói tiểu Kim lại, dâng lên thỉnh tội, dựa vào sự ham thích những thứ mới lạ của Kính huynh, đến lúc đó chỉ cần nhổ trụi lông của tiểu Kim, đặt bánh bao lên người nàng, có lẽ Kính huynh sẽ nhất thời ngạc nhiên mà không tức giận, ngược lại còn che chở mọi người, không để Lang đại nhân động thủ giết người.

Một ếch một con rối đều nghĩ tới cách tự bảo vệ mình, không có hảo ý nhìn Kim Phi Dao, trong lòng đã thầm ra quyết định. Sau đó, một người tiếp tục nhập định, một người thôi run rẩy, thậm chí còn hy vọng ngày này đến sớm một chút, sẽ có rất nhiều trò hay để xem.

Kim Phi Dao hoàn toàn không để việc này trong lòng, nàng cơ bản chỉ là nói ra miệng, nói xong liền ném ra sau đầu. Đến lúc bị người truy vấn thì tiếp tục mò mẫm phân tích là được.

Biết Kim Phi Dao có thể là hài tử do Tiêu Bảo hạ giới sinh ra, Vương Dạ liền bắt đầu lãnh đạm với nàng, cũng không quan tâm, không nói những lời săn sóc nữa. Ngay cả lúc đi ngang qua cái khe, Kim Phi Dao làm nũng bảo hắn đi giết ma thú hắn cũng lười động, đều dùng cớ từ chối.

Kim Phi Dao không nói gì nhìn Vương Dạ, người này hoàn toàn không khác gì Bố Dao, chỉ cần phát hiện không có chỗ hữu dụng liền thay đổi thành người khác. Còn tưởng rằng gặp được người tốt, vậy mà lại có ý tưởng thu nàng làm con gái nuôi. Nàng không có quyền lại vô thế, nhận con gái nuôi có cái rắm dùng, chẳng lẽ người này là tự ngược, thích dùng vô số ưu việt để ngủ với nữ tu sĩ?

Phi! Kim Phi Dao khó chịu mắng trong lòng, dùng giá cao để ngủ với nữ nhân còn không bằng Bố Dao. Người kia dựa vào mị lực của bản thân chứ không dùng linh thạch và thứ tốt như Vương Dạ, chỉ mua được thân thể không mua được nhân tâm. Bảo sao vừa mới xảy ra chuyện, Bách Vị lâu đã vỗ mông đầu phục tam tộc.

Kim Phi Dao có chút hoài nghi, rốt cục trên Độ Thiên giới này có lấy một nam nhân tương đối bình thường hay không, kẻ này lại biến thái hơn kẻ khác. Đúng rồi, kỳ thực tốt nhất hẳn là Mộng Vân tiền bối. Aizzz… Mộng Vân bệ hạ của ta, ngươi chắc chắn là người bình thường nhất, có cơ hội thì ta nhất định tới thăm ngươi.

Dưới không khí nặng nề vô cùng, Kim Phi Dao và Vương Dạ rốt cục đi tới trấn Tố Vị, nhìn trấn nhỏ do Vương Dạ làm ra này, Kim Phi Dao liếc mắt nhìn hắn. Lúc này Vương Dạ đã mang mặt nạ, không nhìn thấu tâm tư, tuy nhiên chắc chắn tâm tình không quá tốt, thu con gái nuôi còn không bằng luyện vài con rối ra mà sử dụng.

Trấn Tố Vị cũng không khác các trấn khác cho lắm, điểm khác biệt duy nhất là trong trấn nhỏ không hề đơn sơ như ở các chỗ khác mà là có một tiểu lâu cao chín tầng. Phía sau tiểu lâu còn có gian phòng rất lớn, đó chính là phòng để nấu ăn, Mạch Nương làm đồ ăn cho các tu sĩ ở nơi đó.

Mặc dù có lo lắng Mạch Nương sẽ bị liên lụy vì chuyện của Vương Dạ nhưng giờ nhìn lượng người ở trấn đông hơn các trấn khác là có thể biết Bách Vị lâu vẫn còn mở. Nếu Mạch Nương không có ở đây thì sinh ý không thể tốt như vậy được, đã sớm đóng cửa rồi. Kim Phi Dao chà xát hai tay, Độ Thiên giới Bách Vị lâu, ta đã đến!

“Tiền bối, chúng ta mau đi đi, đi chậm là hết chỗ ngồi đó.” Kim Phi Dao rốt cục phá vỡ không khí ngột ngạt, chỉ vào trấn Tố Vị phía trước, hưng phấn nói.

Mập Mạp cũng đứng lên, vui vẻ hô: “Ăn cơm! Ăn cơm!”

Vương Dạ đang nghĩ cách xem phải lấy đồ của mình từ Mạch Nương như thế nào, sau đó còn có việc phải làm, phải sắp xếp từng việc cho rõ ràng. Bị các nàng nháo, ý nghĩ bị quấy rầy, quay sang nhìn hai người đang hưng phấn, hắn bệnh cũ tái phát, quên đi, coi như bản thân làm chút việc thiện, mời nàng ăn một bữa, coi như là làm chút nhân tình với Tiêu Bảo.

“Đi thôi.” Vương Dạ nhàn nhạt giảng đạo.

“Tuyệt quá! Tiền bối mời khách kìa!” Kim Phi Dao hô to một tiếng, rốt cục cũng đợi được lời này của hắn.

“Lão đại, ngươi muốn ăn gì?” hai mắt Mập Mạp sáng lấp lánh nhìn nàng, trong lòng tràn đầy chờ đợi.

Kim Phi Dao vỗ vỗ ngực, khẳng định: “Đương nhiên là phải ăn thịt, tiền bối cũng là người thích ăn thịt cho nên chúng ta phải ăn toàn thịt, không ăn chút đồ chay nào.”

“Thật tốt quá, ăn thịt!” Mập Mạp lên tiếng phụ họa.

Hoa Uyển Ti đang nhập định rốt cục cũng mở mắt, nhịn không được cười thầm. Hai người này lại bắt đầu kẻ xướng người họa, muốn Vương Dạ đâm lao phải theo lao, một lát nữa chỉ có thể gọi thịt cho hai người ăn. Vương Dạ này lại là người không dễ dàng từ chối nữ nhân, trước kia cũng là thượng vị giả, như vậy lần này sẽ phải phá sản.

Vương Dạ thì không có ý nghĩ bị người hố, hắn bình thường vẫn bị nữ nhân hố, hiện tại chỉ là ăn một bữa cơm, tự nhiên không tính là gì. Chỉ là thu nhiều con gái nuôi như vậy, đã cho vô số thứ tốt nhưng phản ứng nhận lại cùng lắm cũng chỉ là nũng nịu cám ơn hoặc là dâng thân thể lên thôi. Còn vui vẻ thành như vậy chỉ vì một bữa cơm thì thật đúng là chưa từng gặp qua.

Có lẽ, hắn nên học theo Bố Dao, sinh vài nữ nhi thử xem. Hẳn là chỉ có nữ hài tử khi được đồ tốt mới có thể vui vẻ như thế.

Bất tri bất giá, tư duy của Vương Dạ đã tới gần Bố Dao, đợi đến lúc phản ứng lại, hắn sợ hãi xua đuổi ý nghĩ này ra khỏi đầu. Học ai cũng được, bảo hắn đi học Bố Dao còn không bằng đi tìm chết!

Tiến vào trấn Tố Vị, một mùi thơm nhẹ nhàng bay tới, trong hương vị nhẹ nhàng lại mang theo một ít nồng đậm, khiến người ta ngửi mà có cảm giác không nói nên lời.

“Bát Bảo Thập Vị trà, Mạch Nương quả nhiên còn ở đây.” Vương Dạ chỉ ngửi mùi đã mờ miệng nói.

Kim Phi Dao hâm mộ nhìn hắn, chỉ ngửi mùi mà cũng phân biệt được là đồ ăn hay trà, vì thế liền chậc lưỡi hâm mộ: “Thật tốt, tiền bối hẳn là đã ăn ngấy rồi. Ta ngửi cũng không rõ là mười vị gì, tiền bối lại còn nhận ra là trà, ta cũng muốn thu một con gái nuôi biết nấu ăn.”

Vương Dạ quét mắt nhìn nàng một cái, càng thêm khẳng định nàng là nữ nhi của Tiêu Bảo, nếu không phải là nữ nhi của loại người đó thì sao có thể thiếu tâm nhãn như vậy! Không đúng, có khả năng không phải là thiếu tâm nhãn mà tám phần là cố ý làm như vậy, chỉ vì để giở trò chơi!

“Chúng ta vào đi thôi.” Vương Dạ đi đầu dẫn đường, tiến đến tiểu lâu chín tầng do chính tay mình dựng lên.