Chương 384: Cầm thú không bằng

Tiên Vốn Thuần Lương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Mập Mạp, ngươi đừng có nhàn hạ, mau mau xử lý hai con kia đi.” Kim Phi Dao nhanh nhẹn xử lý một con động vật biển cấp sáu, nhìn lại thấy trên người Mập Mạp là hai con yêu thú, không biết đang ép buộc cái gì.

Cầm đao Thông Thiên Như Ý dính đầy máu, Kim Phi Dao thở ra, yêu thú quá nhiều, máu tươi đã nhiễm đầy pháp trận khiến tầm mắt bị hạn chế. Hơn nữa, động vật biển sống và chết xen lẫn trong nước biển khiến cho việc giết chóc rất không tiện, nàng liền dẫn nước biển trong pháp trận ra ngoài, những thi thể động vật biển rơi xuống, chất thành núi, trong nước biển cao đến mắt cá chân toàn là máu đỏ, chỉ còn lại vài con chưa bị xử lý.

“Khá tốt, một lần kiếm được nhiều động vật biển như vậy, xem ra một, hai năm không cần phải ra ngoài.” Hoa Uyển Ti thu móng tay về, ngồi trên núi thi thể nhìn đám xác động vật biển phủ kín đáy biển trong pháp trận.

Kim Phi Dao đếm thử, mặt mày trở nên hớn hở, “ Có khoảng ba, bốn trăm con, yêu thú có thánh đan chừng một trăm con, nếu ta ở đây không tiến giai được đến Hóa Thần kỳ thì đúng là phải xin lỗi ông trời rồi.”

“Ngươi đã có thứ tốt này thì sao không lấy ra sớm chút, như vậy trên lục địa cũng có thể đi săn, thế nhưng lại để cho ta lủng lẳng một cái đầu trong thời gian dài.” Hoa Uyển Ti có chút mất hứng nói.

“Yêu thú trên lục địa không nhiều như vậy, hơn nữa thứ này dùng trên đó không tốt, bị gió thổi một cái là không biết bay đi đâu. Nơi này lại khác, dòng nước có thể khống chế được hương vị của phấn, làm cho nơi này nồng nặc nhất, như vậy thì động vật biển mới có thể điên cuồng lao tới.” thu hoạch hôm nay thực sự rất lớn, đi ra một chuyến liền kiếm được ba, bốn trăm con. Kim Phi Dao rất cao hứng, ngoài thánh đan cho mình thì những thứ khác đều có thể bán đi, nơi này đúng là đất lành.

“Nói xạo.” Hoa Uyển Ti hừ một tiếng, có quỷ mới tin lời nàng.

Chỉ còn lại mấy con còn sống, Kim Phi Dao lấy túi càn khôn đã chuẩn bị từ trước ra thu hết đám động vật biển đã chết vào. Số lượng nhiều như vậy, để mấy con cho Lá Cây chỉ sợ còn phải bán thật lâu.

Đột nhiên, Kim Phi Dao ngừng tay, ngẩng đầu nhìn về phương bắc, Hoa Uyển Ti cũng sắc mặt ngưng trọng đứng dậy, cùng nhìn về hải vực phía bắc. Nơi đó có mấy luồng yêu khí đang hùng hổ vọt tới nơi này, trong đó có một luồng yêu thú rất mạnh, đã là Nguyên Anh hậu kỳ.

“Chẳng lẽ có yêu tộc muốn đến cướp con mồi? Không sợ phá hủy quy củ sao?” Kim Phi Dao khó hiểu nói.

Hoa Uyển Ti đột nhiên cười nói: “Chỉ sợ là tên đầu đất nào đó dính chiêu, đang muốn tới đây tìm ngươi trút giận đó. Ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu ngại thì ta và Mập Mạp sẽ ra khỏi trận, nhường chỗ cho ngươi.”

“Sao ngươi lại hạ lưu như thế. Nếu ai dám, xem xem ta có đánh chết hắn không.” Kim Phi Dao trừng nàng một cái, nói hươu nói vượn.

“Cứ chờ xem.” Hoa Uyển Ti vui sướng khi người gặp họa cười nói, nếu có thể nhìn Kim Phi Dao bị chê cười thì đúng là chuyện tốt.

Lúc này, mấy luồng yêu khí đã tới gần, có thể nhìn thấy kẻ bơi đầu tiên là một nam tử Nguyên Anh hậu kỳ. Không có đặc thù rõ ràng, nếu không phải ở vị trí của tai mọc ra lớp vỏ cứng thì đúng là không nhìn ra đó là một yêu tộc. Hắn kéo theo một đầu tóc màu lục, hai mắt đỏ lên, yêu khí bại lộ ra ngoài, nhào tới như có thù giết cha.

Phía sau hắn cũng có vài tên yêu tộc, có hai gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ, bốn gã Kết Đan kỳ. Bọn họ đuổi theo phía sau, sắc mặt thập phần sốt ruột.

“Gấp như vậy, muốn làm gì?” Kim Phi Dao bị khí thế của hắn kinh động, đây là hơi thở khi liều mạng mà, chẳng lẽ là đang chạy trốn?

Trong lúc đó, tên yêu tộc kia lao về phía pháp trận, sau đó chui vào trong.

Sau đó phát sinh một màn làm cho hai người trong trận sửng sốt, ngay cả Mập Mạp cũng giương miệng rộng ra nhìn, hoàn toàn không biết là có chuyện gì xảy ra.

Tên yêu tộc kia vọt vào trong trận, trực tiếp đẩy ngã Hoa Uyển Ti lúc đó đang đứng trên núi xác yêu thú, sau đó đè cả người lên. Hoa Uyển Ti ngẩn người, yêu tộc này rõ ràng là trúng Thôi Tình phấn, nhưng sao lại đè nàng? Muốn đè cũng phải đè Kim Phi Dao chứ. Đột nhiên, nàng nghĩ đến một vấn đề, chỉ có nàng và Kim Phi Dao biết nàng là con rối, người khác thì không.

Mà hai nữ nhân ở đây, nàng rõ ràng là xinh đẹp hơn Kim Phi Dao, chỉ cần không phải bị mù thì chắc chắn liếc mắt một cái sẽ nhìn đến nàng. Hoa Uyển Ti nhất thời thẹn quá thành giận, chờ xem Kim Phi Dao bị chê cười, cuối cùng dĩ nhiên lại là xem bản thân bị chê cười.

Kim Phi Dao và Mập Mạp đứng một bên, trợn mắt há mồm nhìn nam tử yêu tộc Nguyên Anh hậu kỳ kia đang sờ loạn trên người Hoa Uyển Ti, bàn tay đã vói vào trong Chu Tước y.

“Đúng là cầm thú nha, ngay cả Hoa Uyển Ti cũng muốn gian.” Kim Phi Dao đứng một bên che miệng cười trộm.

“Ộp.” Mập Mạp cũng thật đồng ý gật đầu.

Vài tên yêu tộc phía sau cũng chạy tới, nhìn thấy đồng bạn làm ra chuyện như vậy, mà kẻ bị đè lại là Nhân tộc, bộ đồ trên người lại là pháp bảo cực phẩm, chỉ sợ đã gặp phải phiền toái rồi.

Bọn họ vốn định vọt vào kéo người ra nhưng lại phát hiện hơn trăm con động vật biển liền ngừng lại, có phải là đi vào sẽ bị bắt giết?

Hoa Uyển Ti mắt lạnh nhìn nam yêu đang sờ loạn trên người mình, đã rõ ràng có thể cảm giác được có cái gì đó chọc vào người, nàng cứ thế nhìn xem hắn định ép buộc cái gì.

Tên yêu tộc kia sờ soạng nửa ngày trên người cực phẩm mỹ nhân, lúc này cảm thấy thân thể như sắp nổ tung, thầm muốn tìm một nữ nhân hạ hỏa, mặc kệ là Nhân tộc hay yêu tộc. Bàn tay hắn sờ soạng trong Chu Tước y nưa ngày đã có một ít nghi hoặc, hẳn là thiếu cái gì đó. Hắn sốt ruột nói: “Sao có thể không có?”

Hoa Uyển Ti cười lạnh nhìn hắn, “Không có cái gì?”

Nam tử yêu tộc ngẩng đầu đáp, “Đương nhiên là…” nói còn chưa dứt, đầu hắn đã rơi xuống đất, cổ phun ra một dòng máu tươi, mà móng tay của Hoa Uyển Ti đã vươn ra, bên trên loang lổ vết máu.

Đầu lăn xuống khỏi đống xác thú, hai mắt vẫn còn trợn lên, miệng quát: “Ngươi dám giết ta!” mà thân mình hắn vẫn không đổ, hai tay mạnh mẽ lôi kéo vào hư không, một mũi nhọn bay ra, chém tới Hoa Uyển Ti.

“Chết đi!” Hoa Uyển Ti đột nhiên trừng mắt, trên người tuôn ra trên trăm sợi dây tương tự như móng tay, phụp phụp chui vào người nam tử yêu tộc không đầu. Sau đó, móng tay trên tay lướt qua, kéo mạnh một cái, thân thể nam tử yêu tộc liền bị cắt thành mảnh vụn.

Hoa Uyển Ti đứng dậy, rũ rũ những mảnh xác dính trên áo Chu Tước, sau đó phi thân hạ xuống, một cước đá bay đầu người kia, lạnh lùng mắng: “Muốn chết!”

Kể cả yêu tộc này là sắc cấp công tâm, chỉ lo giải quyết nhu cầu kia, ném hết mọi sự ra sau đầu nhưng bị cắt thành toái khối thì vẫn khiến người ta phải giật mình, nhất là mấy tên yêu tộc đứng ngoài pháp trận, đồng bạn cứ thế bị giết, nhất thời lạnh cả sống lưng.

“Các ngươi định làm gì?” Kim Phi Dao ngồi trên đống xác yêu thú nghiêng đầu nhìn bọn họ, “Người của các ngươi đột nhiên lao tới, định sàm sỡ chúng ta, chẳng lẽ không có người dạy các ngươi cái gì gọi là liêm sỉ hay sao? Cũng không phải là đám động vật biển chỉ cần thú tính nổi lên là dã hợp tùy ý, các ngươi đường đường là tu sĩ yêu tộc, vậy mà lại làm ra loại chuyện này.”

“Giết hắn vẫn còn là nhẹ, ta còn muốn tìm vương của tộc các ngươi để đòi công bằng, chẳng lẽ các ngươi tự thấy mình thiên hạ vô địch, có thể cuồng vọng, đi gian tu sĩ khắp mọi nơi hay sao?” Kim Phi Dao lạnh mặt nói.

Sự việc vừa rồi diễn ra quá nhanh cho nên ánh mắt bọn họ đều dừng lại trên người Hoa Uyển Ti và đồng bạn. Hiện tại mới chú ý tới, nơi này còn có một nữ yêu tộc mà không phải là hai tu sĩ Nhân tộc.

Lại có yêu tộc ở đây, chuyện này không dễ giải quyết rồi. Mỗi một yêu tộc đều có tộc đàn của mình, nhất là loại yêu tộc Nguyên Anh kỳ này đều là nhân vật trọng yếu trong tộc. Nàng ta có một đôi sừng dài, hẳn là tộc đàn trên lục địa, nếu đây là hai gã Nhân tộc thì có thể giết chết báo thù.

Hiện tại…

Mấy người liếc nhau, nếu không phải người này đột nhiên nổi thú tính thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Nhưng vì sao mọi người đều bình thường, chỉ có mình hắn như vậy? Đều là yêu tộc có lý trí, làm sao có thể phát sinh loại chuyện này ngoài dã ngoại chứ? Nhìn bộ dáng hắn thì tựa hồ trúng phải loại xuân dược gì đó. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì mọi người không ai ăn gì, lại đều hành động cùng nhau, nếu quả có trúng xuân dược thì cũng không thể chỉ mình hắn trúng. Mà bọn họ lại không biết rằng người này khi nãy đã nhàn rỗi nhàm chán, liếm nước biển để nếm xem ngoài vị muối ra thì còn hương vị gì khác hay không.

“Các ngươi mau đi đi, ta cũng không muốn làm to chuyện ra làm gì vì có quan hệ đến danh dự của bằng hữu ta. Nếu các ngươi nhất định muốn ồn ào thì ta cũng không ngại nháo lớn, xem xem các ngươi làm ra loại chuyện không bằng cầm thú.” Thấy bọn họ nhìn nhau nhưng lại không nói, Kim Phi Dao nghiêm túc nói.

Nàng nhìn lướt qua đã phát hiện túi càn khôn của nam yêu tu kia không bị cắt, vẫn đang nằm nguyên vẹn dưới đất, liền đưa tay ra hút về. Sau đó, nàng ném ra ngoài, hung dữ mắng: “Cầm lấy rồi cút đi, chúng ta không cần mấy thứ này, chúng ta cũng không phải là kẻ vô lương sát hại người khác để cướp của. Các ngươi hãy quản tộc nhân cho tốt, tránh làm ra những chuyện không biết xấu hổ thế này nữa.”

Những yêu tộc kia đón lấy túi càn khôn, một người trong số đó lạnh mặt hỏi: “Không biết các hạ là người tộc nào? Chúng ta đi ra ngoài, không thể cứ thế trở về mà cái gì cũng không biết được, dù sao cũng phải có lời với tộc vương.”

“Ta là Sơn tộc, tên Kim Giác. Nơi ở thì các ngươi cũng biết, nơi đây ngoài Bách Hợp thành ra thì không còn nơi nào khác. Nếu vương thượng của các ngươi muốn bồi thường cho bằng hữu ta thì thôi đi, chúng ta không cần.” Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng, thuận miệng đáp.

Sơn tộc là nàng nói bừa, những yêu tộc này toàn đặt tên lung tung, nàng có sừng, nói là Sơn tộc ở trên núi hẳn là cũng xong. Nếu bọn họ nói không biết thì nói là bọn họ xem thường chủng tộc mình là được, hiện tại cái quan trọng nhất là phải đúng lý hợp tình. Dù sao sự thật bày trước mắt, là bọn hắn làm ra chuyện không biết xấu hổ trước.