Chương 285: Dã cái kia hợp

Tiên Vốn Thuần Lương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Ladybjrd

“Mập Mạp, ngươi thực sự không hối hận chứ?” Kim Phi Dao tựa người vào phi thảm, hỏi “lão thần” Mập Mạp đang ngồi đối diện.

Mập Mạp tà mắt nhìn nàng một cái, không hề hé răng mà tiếp tục mở to mắt, vẻ mặt dại ra ngồi bên cạnh không nhúc nhích.

Kim Phi Dao lắc đầu, nàng không ngờ Đại Nữu lại vì hai trăm con ếch con mà bỏ Mập Mạp mà nó thích nhất, không đồng ý rời đi cùng Mập Mạp. Trước sự lựa chọn giữa tình yêu và tình thân, Đại Nữu cuối cùng lựa chọn cái sau.

Mà điều khiến Kim Phi Dao càng không nghĩ tới là nàng đã tính toán từ đầu, cho rằng Mập Mạp sẽ ở lại. Kết quả cuối cùng lại là Mập Mạp nghĩa vô phản cố muốn đi cùng Kim Phi Dao. Biểu cảm của nó và Đại Nữu đều kiên định dị thường, không có nửa phần lưu luyến.

Một con ếch cái rời xa nam nhân của mình, một con ếch đực chia ly nữ nhân và tiểu hài tử tiếp tục lưu lạc, thái độ đều kiên quyết như nhau. Kim Phi Dao thực không hiểu, Mập Mạp rời đi là vì né tránh Đại Nữu hay là lưu luyến chủ nhân là nàng?

Thiên Địa môn đồng ý cho Đại Nữu ở trong Thiên Địa môn, tuy nhiên nó đã trưởng thành cho nên không thể làm huyết khế. Trong Thiên Địa môn có một cái hồ nhỏ, ngày thường vẫn để cho linh thú tắm rửa, nay nhường lại cho Đại Nữu.

Kim Phi Dao thực không hiểu được hành động của Đại Nữu. Nếu ấn theo lẽ thường mà nói, đám ếch con đã vượt qua giai đoạn nòng nọc, hiện tại có thể sống độc lập. Đại Nữu làm như vậy là trái với tập tính của ếch. Nhất định phải ở bên chúng nó, chẳng lẽ là bởi vì trong bụng còn có trứng cho nên tình mẫu tử đại phóng, vẫn không muốn buông tay đám tiểu Thái Tử thú đã có thể sống độc lập?

Nhưng đám ếch con kia cũng không thể cả đời sống với Đại Nữu. Nếu ở trong hoang dã thì kể cả ếch con không chịu đi, ếch mẹ cũng sẽ đuổi chúng đi.

Tuy nhiên, đây đã không còn là chuyện Kim Phi Dao cần lo lắng, Thiên Địa môn sẽ tự có cách bắt ếch con về làm huyết khế. Kim Phi Dao cũng đã nói chuyện này với Đại Nữu, vốn định khuyên nó, nhưng nó lại tỏ ý dù có huyết khế cũng không sao, chỉ cần lúc nào cũng có thể nhìn thấy đám ếch con là đủ rồi.

Trong mắt Đại Nữu chỉ còn đám ếch con, ngay cả Mập Mạp cũng thành mây bay. Tuy có thể lý giải là thần trí Đại Nữu cao hơn linh thú khác một chút nhưng Kim Phi Dao vẫn cảm thấy hành vi nhân cách hóa này quá mức quái dị. Vội vàng lấy linh thạch và yêu đan từ chỗ Ngô Ba xong, nàng liền cùng Mập Mạp rời khỏi sơn mạch Ô Vân.

Coi như mơ một giấc mộng, Kim Phi Dao nhìn Mập Mạp, cảm thấy như trở lại thời mới Trúc Cơ. Cẩn thận nghĩ lại, nàng phát hiện tính cách của nàng và Mập Mạp thật giống nhau, hiện tại cảm thấy nguyên nhân Đại Nữu không đi cùng nàng kỳ thực chỉ có một, đó là nó và nàng không cùng con đường.

“Mập Mạp, ngươi là đồ ếch đực vô tình.” Kim Phi Dao trầm mặc một hồi, đột nhiên quay sang Mập Mạp, nói.

“Hừ!” Mập Mạp rốt cục hừ lạnh một tiếng, thật khinh bỉ liếc nàng.

Kim Phi Dao cười, “Mập Mạp, trước kia ta và ngươi đối thoại đều là đoán mò nhưng lại chưa từng đoán sai bao giờ. Hiện tại tuy chân thân Thao Thiết đã thối lui nhưng năng lực đối thoại với linh thú vẫn còn lại hai, ba phần. Giờ ta mới phát hiện, kỳ thực trao đổi với ngươi thì có hai, ba phần này hay không cũng không vấn đề gì, dù sao cũng sẽ không đoán sai.”

“Ộp ộp.”

“Rượu? Đợi tìm được thành trấn rồi mua. Ta giờ không có rượu cho ngươi chúc mừng khôi phục cuộc sống độc thân.” Một người một sủng, hai kẻ vô tình không chịu để tâm đến thứ gì đảo mắt đã ném Đại Nữu và đám ếch con ra sau đầu, tâm tình vui vẻ chuẩn bị tìm rượu uống.

Hai nàng bay ra khỏi sơn mạch Ô Vân, trên đường gặp một thôn trấn nhỏ, cũng không soi mói loại thôn trấn nhỏ này có thể mua được rượu ngon gì, cứ mua sạch sành sanh rượu có trong trấn rồi vừa ngồi phi thảm vừa uống, hướng Nam Phong Linh giới bay đi.

Nam Phong Linh giới tuy có chữ Nam nhưng lại không nằm ở phía nam Bắc Thần Linh giới. Lãnh thổ của nó dài như một cái dây lưng vòng quanh Bắc Thần Linh giới, kéo dài từ phía bắc đến phía tây.

Kim Phi Dao không biết tình huống Nam Phong Linh giới. Thế Đạo Kinh ngoài việc mắng bọn hắn ra thì cơ bản không đề cập tới cái gì khác. Đến lúc tiếp cận Nam Phong Linh giới, nàng thấy thôn trấn trên đường đều không một bóng người, môn phái hoang vắng, tất cả đều là cảnh tượng sau khi bị tà tu Nam Phong Linh giới càn quét.

Nhìn những thành trấn bị tà tu thiêu hủy, Kim Phi Dao nhịn không được nói: “Thành trấn đều bị hủy thành như vậy, ngay cả thi cốt cũng không có, đám tà tu này cũng thật là, thu hồn phách lại còn thu cả thi thể. Thật không biết Nam Phong Linh giới trông như thế nào, có khả năng cương thi đầy đất, hồn tu không bằng cẩu a.”

Đúng lúc này, phía xa có một đội tu sĩ mười hai người bay tới, trong đó có một gã Kết Đan kỳ và mười một Trúc Cơ kỳ. Bọn họ thấy tu vi của Kim Phi Dao thì dừng lại từ xa, vẻ mặt muốn chạy nhưng lại do dự kia khiến Kim Phi Dao cảm thấy thật buồn cười.

Vì thế, nàng ngồi dậy, quát lên với bọn họ: “Các ngươi là ai? Tà tu sao?”

Đội tu sĩ bị quát bất ngờ, không dám tiến lên chào, đứng từ xa hành lễ rồi trả lời: “Hồi tiền bối, chúng ta là đệ tử tuần tra biên giới, không biết tiền bối muốn đi đâu?”

“Ta muốn đi Nam Phong Linh giới đuổi giết một gã tà tu, chuyện này phải được các ngươi đồng ý sao?” Kim Phi Dao nghiêng đầu cười nói.

“Không dám, chúng ta chỉ hỏi theo phép tắc thôi. Tiền bối còn có việc, chúng ta sẽ không quấy rầy.” Đội nhân mã liền lui ra ngoài.

Trên đầu tà tu lại không đề chữ, nếu không đem theo quan tài hoặc người chết thì căn bản không nhận ra được. Có vài kẻ ăn mặc trông còn chính phái hơn cả chính phái, không biết còn tưởng rằng bọn họ là danh môn đại phái, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Lại càng không nói đến chuyện người nọ là Nguyên Anh kỳ, kể cả là tà tu thì đội nhân mã bọn họ có thể trở về được không vẫn còn chưa biết.

“Đi theo hướng này là tới Nam Phong Linh giới sao?” Kim Phi Dao chỉ về phía trước, hỏi.

“Đúng vậy.” tu sĩ Kết Đan đầu lĩnh cung kính đáp.

Kim Phi Dao nghĩ nghĩ hỏi: “Không có cấm chế gì sao?”

“Không có. Nam Phong Linh giới có rất nhiều tà tu biết pháp trận, bày cấm chế cũng không hữu dụng. Phàm nhân và các môn phái phía bên này cũng bị bọn họ làm cho không dám chạy ra ngoài, nếu đi cũng phải đến chỗ có nhân khí.”

Nghe bọn họ giải thích xong, Kim Phi Dao rất muốn nói, các ngươi làm đội tuần tra chỉ thuần túy là ra vẻ thôi.

“Xin hỏi cao tính đại danh tiền bối?” tựa hồ đây là điều tất yếu phải hỏi, tu sĩ Kết Đan kia do dự một chút rồi hỏi.

“Ta tên Kim Phi Dao.” Kim Phi Dao cười cười nói.

Sau đó liền thấy không khí trong đội ngũ cách gần trăm trượng kia ngưng lại. Một giây sau, đám người chào cũng không thèm chào, sử dụng các loại độn pháp chạy trối chết.

Nhìn không trung trống rỗng trước mặt, Kim Phi Dao ngây ngẩn cả người, “Ta hiện tại có thanh danh lớn như vậy?”

Kim Phi Dao không biết, nàng chân trước vừa rời khỏi, Thiên Địa môn liền nói chuyện của nàng ra ngoài. Đợi đến lúc các môn phái hay tin thì Kim Phi Dao đã không còn bóng dáng.

Thế Đạo Kinh cũng nhanh chóng viết về việc này khiến cho toàn bộ Bắc Thần Linh giới đều biết, đại danh của nàng tự nhiên là ai ai cũng tỏ. Hơn nữa, Thao Thiết ăn người, đây mới là chuyện dọa đám tu sĩ bỏ chạy.

Một lát sau Kim Phi Dao mới phản ứng lại, nàng ủy khuất nói: “Đó đều là chuyện trước kia, ta hiện tại đã tiến giai Nguyên Anh kỳ, đã không còn ăn người nữa. Giờ đây ta căn bản không thấy đói, chạy cái gì chứ.”

“Ộp ộp ộp.” Mập Mạp ngồi một bên cười nói.

“Mập Mạp, ngươi có vẻ thật tự tại nha, ta cảm thấy ngươi nên trở về sơn mạch Ô Vân chăm sóc con cái đi.” Kim Phi Dao không có hảo ý nhìn về phía Mập Mạp.

Mập Mạp lập tức câm miệng, dại mắt ra làm bộ ngốc nghếch.

“Quên đi, phải nhanh chóng tới Nam Phong Linh giới. Người xấu như ta tới đó, nhòm tà tu hẳn là ra đường hoan nghênh đi.” Kim Phi Dao vui vẻ nghĩ, ngự phi thảm bay hướng Nam Phong Linh giới.

Nàng nghĩ thì hay, chẳng qua sự thật và tưởng tượng lại có sai lệch rất lớn. Lúc Kim Phi Dao thuận lợi vô cùng sải bước đi vào sa mạc Nam Phong Linh giới, đi vẻn vẹn nửa tháng, rốt cục gặp một cái ốc đảo thì… nàng hết chỗ nói rồi.

Bên cạnh ao nước trên ốc đảo có hai người đang dã hợp. Kim Phi Dao phi thường bất đắc dĩ, thật vất vả mới gặp được người Nam Phong Linh giới, thế mà lại là loại tình cảnh này.

Mà điều khiến nàng cảm thấy hết chỗ nói là hai người này đã sớm nhìn thấy nàng lại hoàn toàn không né tránh, vẫn chơi trò lửa nóng như trước.

Nữ nhân phía trước tu vi Trúc Cơ kỳ, ánh mắt mông lung, chỉ sợ đã quên hết thảy chung quanh. Mà nam tử phía sau nàng là Nguyên Anh trung kỳ, lúc này tóc tai tán loạn, bận bịu vô cùng, nhất thời không thấy rõ diện mạo.

Kim Phi Dao sờ sờ cằm, suy nghĩ xem nên rời đi hay là đến hỏi đường, nhìn thì có vẻ hai người này sắp xong chuyện rồi, dứt khoát đợi một lát thôi. Vì thế, nàng an vị trên phi thảm, cùng Mập Mạp nhìn chằm chằm hai người kia.

Tên nam tử Nguyên Anh không hề để ý chuyện phía trước có người, vẫn làm chuyện nên làm như trước, còn giống như vì có người xem mà hưng phấn hơn bình thường, nửa ngày vẫn không kết thúc.

Nhàm chán ngáp một cái, Kim Phi Dao lầu bầu với Mập Mạp, “Thật nhàm chán. Không phải người này ăn thú tiên gì đó chứ? Ta đợi đã nửa ngày rồi, sớm biết thế thì đã đi từ trước, tính sai rồi.”

Tiếng nói vừa dứt, chợt nghe nam tử Nguyên Anh dưới ốc đảo mở miệng nói: “Nếu đạo hữu cảm thấy nhàm chán thì có thể xuống đây cùng nhau chơi.”

“Quên đi, nếu ngươi không kết thúc ngay được thì ta sẽ không hỏi đường ngươi nữa. Đi trước!” Kim Phi Dao ngoáy lỗ tai, không chút để ý nói.

Thái độ của nàng thật sự đáng giận. Đã xem diễn miễn phí còn làm ra vẻ thật nhàm chán. Nam tử Nguyên Anh kỳ đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nữ tu sĩ liền hét thảm một tiếng.

Kim Phi Dao nhìn xuống, thấy nữ tu sĩ kia giống như bị thoát nước, thân thể đột nhiên bị xẹp đi, lập tức trở thành một cái xác khô.

Sau đó, tu sĩ Nguyên Anh kia ném thây khô xuống đất, đứng lên ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi Dao, tóc dài buông xõa che khuất nửa gương mặt, nở nụ cười: “Nguyên Anh sơ kỳ, đã lâu rồi chưa ăn, vừa vặn đưa lên cửa.”

“Thải âm bổ dương… Bằng vào ngươi cũng muốn ăn ta? Ai ăn ai còn chưa biết đâu.” Kim Phi Dao cũng đứng dậy, liếm môi cười nói.