Chương 312: Phương xa bằng hữu

Tiên Vốn Thuần Lương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Ladybjrd

Sang ngày hôm sau, Kim Phi Dao đã quên phắt Lang ma đầu, lại tiếp tục cuộc sống của mình. Chưa đầy một tháng sau, Lâm Thanh Giang tìm tới cửa.

Trong bốn mươi hai năm nay, hai người chưa từng cùng xuất hiện, chỉ thi thoảng tình cờ gặp mặt trên đảo Bát Cảnh, gặp mặt cũng chỉ lễ phép gật đầu chào hỏi, không lui tới quá nhiều, ngay cả cửa nhà cũng không tới chứ đừng nói đến chuyện uống trà tán gẫu gì. Làm bằng hữu thế này quá thoải mái.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Giang đến đảo Đông Lương, Kim Phi Dao mờ mịt mời nàng vào trong.

Lâm Thanh Giang nhìn tiểu đảo nổi chật chội, thật lòng cảm thấy hoàn cảnh sống ở đây rất kém, không có một vật đáng giá, toàn là những thứ rác rưởi không đáng tiền.

Nàng tò mò đánh giá bốn phía, khó hiểu hỏi: “Kim đạo hữu, ngươi nuôi hai con Linh Lợi thú làm gì?”

Kim Phi Dao làm sao có thể nói ra chuyện mình có con rối Nguyên Anh hậu kỳ, liền cười nói: “Đang đi đường thì gặp hai con ấu thú không mẹ, mập mạp đáng yêu, ta liền nhặt về. Sau này nếu không có cơm ăn có thể giết nấu, làm lương thực dự trữ.”

“Kim đạo hữu nói đùa rồi, yêu thú này lớn như vậy, đâu phải ấu thú. Hơn nữa, ngươi cũng đâu cần ăn cơm.” Lâm Thanh Giang nói.

“Lâm đạo hữu, ta và các ngươi không giống nhau. Các ngươi có thể không gì, cả ngày chìm trong tu luyện, ước gì không phải lãng phí thời gian ăn, uống, ngủ. Nhưng ta thì khác, ta thích ăn, nhất là đồ ăn ngon, ta cũng thích phơi nắng, thích ngủ, cho nên ta không ích cốc, hàng ngày vẫn ăn cơm.” Lời này của Kim Phi Dao là lời nói thật, nàng luôn cảm thấy những ngày chỉ tu luyện và tu luyện thật nhàm chán, sống lâu càng không có ý nghĩa.

“Ý tưởng của Kim đạo hữu đúng là đặc biệt, phần lớn tu sĩ ta gặp đều cả ngày tu luyện, thỉnh thoảng cũng chỉ có song tu bạn lữ là dành thời gian cho nhau. Xem ra Kim đạo hữu rất luyến phàm trần, lại thích hưởng thụ.” Lâm Thanh Giang có tâm tư tu tiên khác Kim Phi Dao, nàng nhận định, đã tu tiên là phải toàn tâm toàn ý, tâm vô tạp niệm.

Để không có tâm ma, nàng chỉ có thể làm việc thiện, không thể làm việc ác, nếu làm việc ác sẽ xuất hiện tâm ma, sẽ trở thành trở ngại lớn nhất trên con đường tu thành đại đạo.

Kim Phi Dao cười hắc hắc, nàng không giải thích nhiều cho các hành vi của mình, mỗi người đều có cuộc sống riêng, dù không giống nhau cũng không nhất định phải để người khác hiểu ngươi.

Đúng lúc này, lũ kiến Giáp Tinh mà Lâm Thanh Giang thấy tò mò nhưng vẫn ngượng ngùng không dám hỏi lại đột nhiên kéo linh thạch. Một con kiến Giáp Tinh lạch cạch lôi ra một viên linh thạch, Kim Phi Dao mau chóng chạy ra xem xét, thầm thở phào nhẹ nhõm, là linh thạch hạ phẩm.

Tuy nhiên, điều này cũng khiến nàng thầm mắng: “Gia hỏa đáng chết, vốn phải kéo linh thạch từ sáng tinh mơ lại kéo dài đến tận bây giờ. May mà kéo ra linh thạch hạ phẩm, nếu là linh thạch trung phẩm thì ta thực không biết giải thích thế nào.”

Thấy Lâm Thanh Giang nhìn chằm chằm viên linh thạch dưới đất, Kim Phi Dao vui mừng nói: “Lâm đạo hữu thực là khách quý của ta, ngươi vừa mới tới, con kiến Giáp Tinh này liền kéo linh thạch cho ta.”

Lâm Thanh Giang thu hồi ánh mắt, nghi hoặc hỏi: “Kim đạo hữu, không phải ngươi nuôi kiến Giáp Tinh là để lấy linh thạch đó chứ?”

Kiến Giáp Tinh thì ở Linh giới nào cũng có, việc nó kéo linh thạch cũng là chuyện người người đều biết. Nhưng nó thi thoảng mới kéo một viên, không có số lượng cố định, căn bản không có tu sĩ chủ định nuôi nấng. Chỉ có vài phàm nhân cùng cực mới nuôi một, hai con trong nhà, nếu may mắn kiếm được một, hai viên linh thạch hạ phẩm đã là thu nhập ngoài ý muốn.

Nhưng Lâm Thanh Giang thật không ngờ, một tu sĩ Nguyên Anh cũng nuôi kiến Giáp Tinh, thực quá khoa trương. Rốt cục phải nghèo đến mức nào, hoặc là nhàn rỗi đến độ nào mới có thể làm loại chuyện này?

Lúc đầu, nhìn thấy mấy con kiến Giáp Tinh này to hơn bình thường, hơn nữa màu sắc không phải đen tuyền mà có đốm trắng, Lâm Thanh Giang còn tưởng đây là kiến Giáp Tinh loại đặc biệt, ví như không phải thỉnh thoảng mới kéo một viên linh thạch hạ phẩm mà là mỗi ngày kéo một viên linh thạch trung phẩm hoặc linh thạch thượng phẩm. Tuy nhiên, hiện tại tận mắt thấy nó lôi ra một viên linh thạch hạ phẩm, nàng lập tức bỏ ý nghĩ nó có thể kéo linh thạch trung phẩm bởi vì cho tới giờ căn bản nàng chưa từng nghe nói có kiến Giáp Tinh ké linh thạch cấp cao.

Tham lam cất linh thạch vào túi càn khôn xong, Kim Phi Dao mời Lâm Thanh Giang ngồi xuống băng ghế trước nhà tranh, tò mò hỏi: “Lâm đạo hữu tới đây không biết có chuyện gì?”

“Vô sự không đăng Tam Bảo điện, ta có việc tốt tìm đến Kim đạo hữu.” Lâm Thanh Giang ngồi lên ghế, không kịp cảm thán cuộc sống mang phong cách cổ xưa của Kim Phi Dao, nghe vậy liền đáp.

“A, có chuyện tốt gì?” Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, chẳng lẽ người này muốn gọi mình đi làm đả thủ?

Lâm Thanh Giang theo bản năng ngoảnh đầu nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện trong gian nhà tranh bên cạnh có một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp đang ngồi, nàng không hề phát hiện được hơi thở của người này, đâm ra phát hoảng.

“Kia là ai? Tại sao không có hơi thở?” Lâm Thanh Giang hỏi.

Kim Phi Dao thản nhiên đáp: “Con rối đương nhiên không có hơi thở. Đó là một vị nữ tử có ân với ta hồi nhỏ, chỉ vì là phàm nhân, không tu tiên cho nên đã sớm qua đời. Ta thu hồn phách của nàng, sau này làm ra con rối liền thả hồn phách vào, có điều xảy ra chút vấn đề nên nàng chỉ còn một ít trí nhớ.”

Lúc này, trong con rối là Hoa phu nhân, Kim Phi Dao đã dùng thần thức nhắc nhở các nàng, ai cũng có thể ra ngoài nhưng Hoa Uyển Ti thì không.

Lâm Thanh Giang cẩn thận quan sát, quả thực là không có hơi thở của người sống nhưng cũng không có tử khí, đúng là một con rối. Hơn nữa, quan trọng là nó không có tu vi, vậy thì nàng yên lòng. Nguyên nhân quan trọng để nàng dám kết bằng hữu với Kim Phi Dao chính là thực lực hai người tương đương, tu vi của mình lại cao hơn một chút, khó nói còn chiếm được chút thượng phong.

Nếu tu vi Kim Phi Dao cao hơn nàng, khiến nàng cảm thấy nguy hiểm, Lâm Thanh Giang sẽ không mạo hiểm như vậy.

“Lâm đạo hữu, chuyện tốt ngươi nói là gì?” tiểu Lục bưng trà tới, Kim Phi Dao đón lấy đặt xuống bàn, có chút hứng thú hỏi.

Lâm Thanh Giang rời mắt khỏi Hoa phu nhân, “Bảo sao năm đó Kim đạo hữu muốn da Ngọc Điệp trư, hóa ra là có thủ pháp chế tác rối cao siêu. Những con rối này ngũ quan diện mạo không khác gì người thật, nhất là vị trong phòng kia thực không khác gì tiên nhân.”

“Giống người thật thì có ích gì, cũng chỉ dùng để chăm sóc dược điền, nấu cơm pha trà, làm chút gia vụ, ngay cả con yêu thú cấp một cũng không giết được. Ưu điểm duy nhất chính là tiết kiệm linh thạch, nuôi đệ tử vừa tốn kém lại không nghe lời, dùng con rối vẫn bớt lo hơn.” Kim Phi Dao lắc đầu nói.

“Nói cũng đúng, ta có hai đệ tử, quả thật là khiến người ta bận lòng.” Lời này rất hợp ý Lâm Thanh Giang, dùng con rối quả thật bớt lo hơn đệ tử. Hơn nữa, đệ tử có tu vi cao sẽ không thể giúp ngươi giặt quần áo, quét dọn nhà cửa, lại còn sẽ tự lập môn hộ.

Thấy đề tài cứ xa dần, Kim Phi Dao đành phải hỏi lại: “Việc tốt Lâm đạo hữu nói lúc nãy rốt cục là gì?”

Lâm Thanh Giang ra vẻ thần bí, dừng một lát mới chậm rãi nói: “Ta phát hiện một con Tiêu Cầu nhưng một mình ta thì không bắt được, muốn mời Kim đạo hữu cùng đi liệp sát.”

“Tiêu Cầu? Nó cũng là hậu duệ thần thú hả? Cấp mấy rồi?” Kim Phi Dao sửng sốt, trong lòng mừng như điên.

“Cấp chín, hẳn là sắp tiền vào Thần Thú kỳ. Ngày đó khi ta nhìn thấy thì nó đã ở cấp chín đỉnh cấp. Nếu không sớm xuống tay, để nó tiến vào Thần Thú kỳ thì với thực lực của chúng ta, muốn bắt nó sẽ khó khăn, chỉ sợ phải người Hóa Thần kỳ xuất thủ mới được.” Lâm Thanh Giang cầm tách trà lên, nhàn nhạt cười nói.

Nếu không phải thật sự không đánh lại con Tiêu Cầu kia thì nàng cũng không nghĩ đến chuyện hợp tác với Kim Phi Dao, cái giá của hợp tác là phải chia thánh đan Tiêu Cầu. Nhưng nếu không giết thì sẽ mất toi một cơ hội tốt, Tiêu Cầu này khác hẳn với Sơn Tao hạ phẩm kia, thánh đan ít nhất cũng phải bằng quả trứng gà.

Kể cả là dùng một nửa, có khi cũng làm tu vi tăng cao, nếu Kim Phi Dao được viên thánh đan này, chỉ sợ cũng tiến giai đến Nguyên Anh trung kỳ.

Lúc tới đây, trong lòng Lâm Thanh Giang vẫn lo lắng, một mặt muốn nhờ Kim Phi Dao hỗ trợ, mặt khác lại không muốn nàng gia tăng thực lực, thật sự là khó nghĩ.

Vừa nghe thấy đỉnh cấp, lại còn sắp tiến giai Thần Thú kỳ, Kim Phi Dao tỏ vẻ không

Kim Phi Dao không muốn đi là có nguyên nhân. Kế hoạch của nàng là đợi làm hoàn thiện Hoa Uyển Ti, giúp thân thể nàng tăng một bậc sẽ ăn Lâm Thanh Giang. Tuy Tiêu Cầu rất tốt nhưng tu vi còn cao hơn Lâm Thanh Giang, mình còn phải đợi ăn nàng ta, không thể để lộ ra chân thân khi đối kháng với Tiêu Cầu.

Chỉ cần vừa hiện chân thân, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra thân hình khác với Huyền Vũ. Đến lúc đó, đánh nhau chỉ là chuyện nhỏ, nếu Lâm Thanh Giang chạy mất thì biết đi đâu tìm được đồ ăn ngon như vậy nữa.

Lâm Thanh Giang lắc đầu nói: “Không, Tiêu Cầu có chút khó giải quyết. Ta có một bằng hữu tham gia Linh Ý đại hội, ta đã hẹn hắn đến giúp ta. Hắn tuyệt đối đáng tin, ta đã đáp ứng cho hắn thù lao mà hắn muốn cho nên sẽ không tranh giành thánh đan với chúng ta. Nếu máu nhiều thì đưa cho hắn một lọ để luyện đan là được.”

Lại có giúp đỡ? Vậy không phải là không săn Tiêu Cầu mà săn ta đó chứ? Kim Phi Dao rùng mình, hai người đều có phân thần thần thú, kỳ thực không cần săn Tiêu Cầu gì cả, chỉ cần săn đối phương là được.

Nghĩ đến điểm này, Kim Phi Dao bắt đầu do dự, nếu không đi lại bỏ lỡ cơ hội bắt Tiêu Cầu, nhưng nếu đi, mình hẳn phải mang theo một người có thực lực cao mới được, nếu không, bị đối phương giết chết còn không phải là lật thuyền trong mương sao? Ngoài Hoa Uyển Ti ra, nàng có thể tìm người giúp đỡ ở đâu? Lại còn phải tìm người đáng tin nữa.

Kim Phi Dao nhíu mày, ánh mắt đột nhiên rơi xuống tờ Thế Đạo Kinh, trong đầu lóe linh quang, nghĩ đến một người, mà người này tám phần là đang ở Tinh La Linh giới.

Vì thế, Kim Phi Dao nói với Lâm Thanh Giang: “Đã như vậy, ta cũng tìm một bằng hữu tin cậy đến, người nhiều lực lượng mạnh, đối phó Tiêu Cầu càng nắm chắc. Có điều, ta không biết hắn có đang ở Tinh La Linh giới không, phải thử liên hệ đã.”

Lâm Thanh Giang tựa hồ đã có tư tưởng chuẩn bị, ai cũng đề phòng đối phương, nàng đã dẫn người theo, chắc chắn đối phương cũng sẽ muốn mang người. “Không thành vấn đề, chúng ta còn cần chuẩn bị nữa, một tháng sau mới xuất phát. Kim đạo hữu có thể liên hệ với bằng hữu, bàn bạc xong chúng ta sẽ cùng nhau đi liệp sát Tiêu Cầu.”

“Được!”