Chương 524: Tra

Tiên Vốn Thuần Lương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngơ ngác đứng trong lồng một lúc lâu, Kim Phi Dao tò mò hỏi: “Lang đại nhân, có phải mấy năm nay ngươi ở cùng Bố Tự Du?”

“Hả?” lời này làm Lang đại nhân sửng sốt.

“Nếu không thì sao ngươi cái gì cũng biết? Chắc chắn là Bố Tự Du cả ngày bán chuyện của ta cho ngươi.” Kim Phi Dao đặt mông ngồi xuống, vì Tinh Viên thạch, chuyện này không nhận cũng phải nhận.

Lang đại nhân trầm mặc một hồi, nhàn nhạt nói: “Tìm chút việc vui thôi.”

“Ngươi cũng quá nhàn rồi.” Kim Phi Dao bất mãn đáp.

“Ngươi nói nhiều quá!” giọng Lang đại nhân thay đổi, một luồng ý lạnh liền truyền đến.

Kim Phi Dao nhún vai, Lang đại nhân này không dễ đùa nha. Quên đi, vì pháp bảo bản mạng, đừng nói là ba nghìn người, ba vạn người cũng nuốt vào cho hắn. Nhưng cái chính là làm sao hắn lại biết có có thể nuốt người vào trong bụng? Ta chưa từng nói với người khác nha.

Vì không để bị người khác bán kiếm tiền, Kim Phi Dao lấy can đảm hỏi: “Lang đại nhân, sao ngươi biết trong bụng ta có thể chứa đồ?”

“Ta bác học!” Lang đại nhân cũng chỉ đáp lại một câu như vậy.

Kim Phi Dao không ngờ Lang đại nhân lại nói loại lời này, thực không biết phải ứng đối thế nào, những lời như thế này bình thường đều là những người như nàng mới nói ra, không ngờ đại nhân vật cũng thế, đã vậy thì hãy mau làm việc đi thôi.

Nàng nhìn thoáng qua Liễu Cơ, cào cào đầu, suy nghĩ xem nên dùng động tác gì để câu dẫn nàng. Không đợi nàng nghĩ ra cách, chợt nghe Liễu Cơ cười nói: “Tân Long môn các ngươi chiều nay ngồi ở phía trước, Hắc Ô thú này đúng là có điểm ý tứ, lui xuống đi.”

Từ từ… ta còn chưa làm gì nha. Kim Phi Dao trợn mắt há mồm nhìn Long Kế Tường nhận một miếng ngọc bài rồi mặt mày hớn hở lui xuống, sau đó cái lồng đựng nàng đã bị người ôm lấy, đi ra sau đại điện.

Ngồi khoanh tay trong lồng, nàng phi thường không hiểu, bản thân còn chưa bắt đầu ra vẻ đáng yêu, làm sao Liễu Cơ lại muốn nàng?

Nàng không biết những động tác nàng vô thức làm khi nãy vì trong thú thân cho nên trông vô cùng ngây thơ khả cúc, làm người nhìn rất thích thú, nhất là lúc nàng lắc đầu thở dài, càng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.

Tuy nhiên, có thể rời xa Lang đại nhân lại làm trong lòng Kim Phi Dao rất cao hứng, hiện tại chỉ cần nghĩ cách tìm được đội quân ba nghìn Yêu tộc kia, mang về cho hắn là có thể lấy được Tinh Viên thạch.

Kim Phi Dao và các linh thú khác được đưa ra hậu viện, xuyên qua vô số hành lang dài, đường mòn, đại lộ, cuối cùng tới một hoa viên rất lớn. Trong hoa viên đã có không ít linh thú, nữ tu sĩ Trúc Cơ kỳ chăm sóc linh thú cũng rất nhiều, Kim Phi Dao được giao tới tay các nàng.

Đối với những ấu tử này, tuy thoạt nhìn vô hại nhưng vẫn có tính công kích, trừ phi chắc chắn nó sẽ không làm người bị thương, nếu không đều phải đeo một hạng quyển chế thú. Bởi vậy loại Hắc Ô thú không rõ lai lịch chưa ai từng gặp này đương nhiên phải mang hạng quyển.

Một gã nữ tu sĩ dùng linh lực chế trụ nàng, sau đó ôm ra khỏi lồng, một người đối diện cầm chiếc hạng quyển làm từ da thú có gắn tinh thạch, đang định tròng vào cổ nàng. Kim Phi Dao làm sao có thể để nàng làm vậy, vì thế liền há mồm cắn vào tay nàng.

“A, sao ngươi không chế trụ nó?” nữ tu sĩ cầm hạng quyển kêu lên một tiếng, máu trên tay chảy ròng ròng, liền kéo tay tu sĩ ôm linh thú mà trách cứ.

“Ta có chế trụ nó mà, không biết vừa rồi là tại sao nữa.” nữ tu sĩ ôm Kim Phi Dao cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra, rõ ràng đã dùng linh lực cố định toàn thân Hắc Ô thú này rồi, theo lý mà nói thì nó không thể động đậy được.

Kim Phi Dao dù sao cũng là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, càng không nói đến chuyện hiện tại đang ở trong thân thể Thao Thiết cường đại, loại phương pháp giam cầm của tu sĩ Trúc Cơ này đối với nàng mà nói có cũng như không. Nàng dùng sức lắc mình, thoát khỏi tay nữ tu sĩ, nhảy xuống đất, sau đó liền nhanh chóng chạy vào vườn, chui vào sau cây cối mất dạng.

“Phải làm sao bây giờ? Chạy nhanh như vậy…” nữ tử bị thương gấp gáp mắng.

Một người khác cũng tức giận mắng: “Dù sao nó cũng không chạy ra khỏi đây được, hôm nay có rất nhiều linh thú được mang tới, chúng ta cứ xử lý chúng trước đã. Lát nữa sẽ đi tìm nó, đến lúc đó phải giáo huấn nó một chút, cũng dám cắn người!”

“Ta đi băng bó đã, hình như cắn vào tận xương rồi.” nữ tử bị thương chau mày, dùng thần thức kiểm tra liền phát hiện xương cũng có cái khe, con linh thú này xem ra thật hung tàn.

Kim Phi Dao tiến vào cây cối xong thì không hề dừng lại, trực tiếp đi tới chân tường vắng vẻ, có cấm chế ngay ở đầu tường để đề phòng linh thú bên trong chạy đi, tuy nhiên trên tường lại không có. Náng há miệng vài cái liền đào ra một cái động, vươn đầu nhìn trái nhìn phải, phát hiện bên ngoài là một viện tử, nàng liền chui qua.

Lúc nàng bước ra khỏi gốc cây thì đã khôi phục nhân thân, rũ rũ Quạ Đen, nàng đảo thần thức quanh viện tử. Trong viện không có một bóng người, ở giữa có một tòa cao lầu bảy tầng, mỗi tầng lại có vài cái bàn, tựa hồ dùng để ngắm cảnh. Tuy nhiên, vì hôm nay là sinh nhật Liễu Cơ cho nên nơi này không mở cửa.

Để ngừa vạn nhất, Kim Phi Dao dán một tờ Ẩn Thân phù cấp thấp tự vẽ lên người, thả người bay lên mái nhà. Đứng trên mái ngói, nàng đưa mắt nhìn ra bốn hướng, muốn tìm xem chỗ nào có thể chứa yêu binh, ba nghìn người không phải là con số nhỏ, chỉ cần không giấu trong phòng thì chắc chắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Tìm một lượt, nàng nhíu mày, không thấy một đám yêu binh lớn mà lại thấy một vài binh lính yêu tộc nhỏ lẻ. Bọn họ cứ hai người hoặc là một đọi mười hai người đứng ở các cánh cửa, không hề nhúc nhích tựa như pho tượng. Nếu không phải vì diện mạo khác Nhân tộc thì thật đúng là giống hệt thủ vệ bình thường.

Không ngờ ba nghìn người lại tách ra, vậy muốn mang đi hết đúng là phiền toái. Tới gần nhìn xem, nàng đứng bên ngoài viện tử nhìn bốn gã yêu binh đứng im như đá tảng. Không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa từng gã đi.

Dán Ẩn Thân phù sẽ hoạt động dễ dàng hơn nhưng muốn nuốt yêu binh to như vậy thì phải hóa thân thành Thao Thiết to lớn, mà Ẩn Thân phù thì chỉ cần hóa thân là sẽ biến mất. Phải hóa thân cao đến hai trượng là ít, nếu không sợ rằng sẽ không nuốt được, hình như Lang đại nhân không nói là muốn yêu binh đã bị cắn nát.

Do dự một chút, Kim Phi Dao xoay người vào trong lâu, đóng cửa sổ lại. Nàng lấy ra một ít lá bùa và phù dịch đặt lên bàn, cầm bút bắt đầu vẽ. Nàng định vẽ thêm Ẩn Thân phù để đề phòng, nếu nuốt hai người lại phải dùng một tờ thì phải mất hơn sáu nghìn tờ, hiện tại không có nhiều thời gian và tài liệu như vậy, có bao nhiêu dùng bây nhiêu thôi.

Kim Phi Dao vừa chú ý động tĩnh bên ngoài vừa vẽ Ẩn Thân phù. Sau khi dùng hết toàn bộ phù dịch, trên tay nàng đã có thêm hơn hai trăm tờ Ẩn Thân phù, mà thời gian cũng đã qua hai canh giờ, sắp tới giờ tiệc tối.

Mang theo Ẩn Thân phù, Kim Phi Dao lần nữa bay lên mái nhà, cởi bỏ cấm chế trên mũi, hít vào một hơi thật sâu. Mùi Nhân tộc và Ma tộc phần lớn truyền ra từ chính điện, ngoài những mùi đó còn có khá nhiều yêu khí nhàn nhạt. Ngoài mùi yêu khí tập trung đậm nhất ở sân viện bên cạnh thì chính là hương vị trên người đám yêu binh.

Tuy nhiên, nàng cẩn thận ngửi lại một cái, phát hiện không thấy hương vị của Lang đại nhân. Chẳng lẽ đã đi rồi? Giao một việc phiền toái như vậy cho ta, không tiếp ứng một cái đã chụp mông chạy lấy người, thật sự là quá vô tình!

Kim Phi Dao đoán không sai, Lang đại nhân đã lấy cớ có việc bận nên đi rồi. Điều này làm cho Liễu Cơ có chút thất lạc lại có chút cao hứng. Cao hứng là vì loại nam nhân lạnh như băng này đã đi rồi, sẽ không bị uy áp của hắn khi dễ, làm cho không khí trở nên tẻ ngắt nữa, đợi lúc cha nuôi đến nhất định phải nói với hắn. Mà thất lạc là vì còn chưa làm giao dịch với hắn. Hiện tại Nhật Nguyệt môn một nhà độc đại, mặc kệ là Yêu, Ma hay Nhân tộc đều dùng mọi cách để thân cận với Nhật Nguyệt môn.

Tên Lang này tới là để đưa lễ, xem như vậy thì khó nói là do ai đó ép buộc hắn đến chứ hắn căn bản không thật tâm muốn đến. Mượn sức không được thì chỉ có thể hủy diệt người này. Nhưng nghe nói hắn không phải là thiện nhân gì, chuyện này có khi phải mượn tay cha nuôi mới xong.

Tuy có thêm chút nhạc đệm đó nhưng lại không ảnh hưởng đến tâm tình của Liễu Cơ, tiệc trà tiếp tục được tổ chức, tiệc tối cũng đang chuẩn bị. Người đến chúc thọ đều ở trong hoa viên, thủ vệ cũng chủ yếu tập trung ở chỗ kia, những nơi khác trở nên vô cùng quạnh quẽ.

Tuy Liễu Cơ danh phận là con gái nuôi của môn chủ Nhật Nguyệt môn, chẳng phải là một nhân vật trọng yếu gì của Nhật Nguyệt môn nhưng lời nói nàng ta lại rất có trọng lượng trong môn. Chỉ vì một lần tới Vạn Thú sơn trang, cảm thấy điều kiện sinh sống của những linh thú kia không được tốt lắm, làm nũng một tiếng, Vạn Thú sơn trang liền biến thành bộ dáng hiện tại.

Con gái nuôi này có miêu ngấy, đây là điều trong lòng ai nấy đều rõ ràng. Liễu Cơ này tuy thoạt nhìn chỉ khoảng mười tám nhưng thực ra đã hơn bảy trăm tuổi, còn lớn hơn Kim Phi Dao cả trăm tuổi. Một thân tu vi cơ hồ không hề tu luyện, cả ngày ăn uống chơi đùa với sủng vật mà tăng lên, ăn mặc cũng là những món đồ cao cấp nhất.

Ngoại giới còn truyền lưu, Nhật Nguyệt môn hàng năm cung cấp nuôi dưỡng nàng tốn mất hai thành số cung phụng mà mười lăm phân đường nộp lên. Đúng là một tiêu phí vô cùng lớn, nhưng người ta là người của môn chủ, người ngoài có khả năng nói gì được? Với thân phận con gái nuôi được sủng ái này, tự nhiên sẽ dẫn tới vô số người nịnh bợ.

Nhớ năm đó Thiên Đỉnh Thần giới còn chưa có ai ở, bởi vì nơi này gió lớn, lớn đến mức người đứng trên đỉnh núi đều bị thổi bay, mà gió lại ba trăm sáu mươi lăm ngày không hề ngừng nghỉ, sau này môn chủ Nhật Nguyệt môn vì muốn làm biệt viện ở đây cho nàng, đã dùng thần lực di sơn đảo hải bổ lên đầu gió của Thiên Đỉnh Thần giới, mới làm cho nơi này biến thành nơi có khí hậu dễ chịu nhất Thần cấp giới.

Sau khi Liễu Cơ ở nơi này, không ít trưởng môn, chưởng lão các môn phái cũng đưa nữ quyến tới ở chung quanh, chỉ cầu có thể nói chuyện mấy câu, làm thân với Liễu Cơ. Cuối cùng, người càng ngày càng đông, Liễu Cơ dứt khoát xây Vạn Không thành này, cố định thu thuế vào thành, biến thành nữ vương của Thiên Đỉnh Thần giới.

Tuy nhiên, mấy chuyện này Kim Phi Dao đều không quan tâm, nàng hiện tại quan tâm là một mùi hương từ phòng bếp bay tới, hình như có thứ gì đó rất ngon đang được chế biến.

Còn chưa đầy một canh giờ nữa là đến tiệc tối, Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn sắc trời, xem ra chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ.