Chương 273: Mang thù

Tiên Vốn Thuần Lương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Ladybjrd

Lang thu hồi cái đầu lâu cuối cùng, nhìn đôi mắt thú của Kim Phi Dao, “Chúng ta có thể đi rồi, ngươi đưa ta tới Mộng Tuyền.”

“Hả?” Kim Phi Dao ngây ngẩn cả người, đi Mộng Tuyền tìm tu sĩ Hợp Thể kỳ kia? Đây là hành vi chán sống sao?

“Ta và hắn có chút ân oán, hắn lấy đi một vài thứ ở chỗ ta, còn khiến ta phải chịu khổ thời gian dài như vậy, món nợ này cần phải thanh toán.” Khóe miệng Lang nhếch lên, nở nụ cười.

Đáng sợ! Kim Phi Dao lui về phía sau hai bước, người này cười lên thật là đáng sợ. Tuy trông rất đẹp nhưng lại khiến người ta không tự chủ mà cảm thấy sợ hãi.

“Lang đại nhân, người nọ đã Hợp Thể kỳ rồi, ngươi đánh thắng được sao?” Kim Phi Dao dè dặt cẩn trọng hỏi. Không ngờ Lang ma đầu là do bị tu sĩ Hợp Thể kỳ kia vây khốn, như vậy không phải là hắn còn lợi hại hơn sao?

“Đánh cuộc thôi. Không giết được hắn thì ta cảm thấy rất không thoải mái.” Lang không hào hùng vạn trượng khẳng định với Kim Phi Dao, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Kim Phi Dao to đầu, chỉ là đánh cuộc sao? Nhưng nàng đột nhiên nghĩ ra một chuyện, làm sao hắn biết ta biết đường tới Mộng Tuyền?

Tựa hồ đoán được Kim Phi Dao đang nghĩ gì, Lang lạnh nhạt nói: “Ngươi đừng nghĩ đến chuyện nói không biết đường, tình báo mà Bố bán chưa bao giờ sai, nếu ngươi đưa ta đi nhầm đường thì sẽ không dễ chịu đâu.”

“Tên A Bố này, thật không biết giữ chữ tín, cầm tên pháp của tu sĩ kia rồi mà quay đầu liền nói ra ngoài. Tức nhất là hắn lại bán đứng ta, sao hắn lại không tự đưa ngươi đi chứ.” Kim Phi Dao tức muốn chết, đối phương là tu sĩ Hợp Thể kỳ, một Thao Thiết cấp chín và một ma đầu Luyện Hư sơ kỳ phải làm sao mới giết được đối phương?

Nhìn nhìn Lang ma đầu, Kim Phi Dao phát hiện người này đúng là lòng dạ hẹp hòi, tu vi kém nhiều như vậy cũng muốn đi giết người. Việc kia hẳn là xảy ra lúc hắn Hóa Thần và người kia Luyện Hư, đã qua mấy ngàn năm, tên tu sĩ Hợp Thể kỳ kia đã sắp chết già rồi.

Lang chau mày, “Sao? Xem ra ngươi không muốn đi.”

“Lang đại nhân, ta đi không phải là chui đầu vào chỗ chết sao? Ta đâu có một thân thần thông như ngươi, có thể vừa tới gần đã bị chụp thành bánh thịt rồi.” Kim Phi Dao cúi đầu nói.

“Ta vốn định sau khi giết chết tên Đinh Trác kia sẽ cho ngươi chọn một vật trong số đồ của tu sĩ Hợp Thể kỳ, nhưng không ngờ là ngươi lại không muốn đi, vậy ta gọi Bố tới.” Lang chậm rãi nói, còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “Hợp Thể kỳ”.

Một thân lông đen của Kim Phi Dao lập tức dựng lên, thân hình hóa thành bốn trượng cao, nổi giận đùng đùng hô: “Tên họ Đinh chết chắc rồi, dám trêu chọc Lang đại nhân của chúng ta, quả thực là không muốn sống nữa mà. Lang đại nhân, chúng ta mau đi đem hắn bầm thây vạn đoạn thôi.”

Nhìn vẻ mặt sát ý của Kim Phi Dao, Lang nhẹ giọng nói: “Người này thực ngốc.”

Kim Phi Dao còn đang chìm trong hưng phấn, hoàn toàn không nghe thấy những lời này, ngốc thì ngốc, chỉ cần có thể lấy được thứ tốt từ chỗ tu sĩ Hợp Thể kỳ kia thì ngốc một chút cũng là phúc khí nha.

Mang Lang ma đầu và Mập Mạp cùng Đại Nữu đang cơ hồ muốn giả chết trên lưng, Kim Phi Dao cao hứng phấn chấn lao ra khỏi sơn động. Hắc ô của Lang cũng lập tức mở ra, hắn cũng không muốn bị mưa xối ướt, tuy quần áo của hắn căn bản sẽ không ngấm nước nhưng hắn vẫn muốn như vậy.

Kim Phi Dao càn rỡ bay qua đầu đám Độc Nhãn Cự Nhân, lao ra khỏi hố sâu liền kích động tiến vào trong rừng rậm. Cuồng vọng bay qua như thế, mắt dù mờ cũng có thể nhìn thấy một đường tàn ảnh. Chưa đầy một khắc sau, chợt nghe trong hố truyền đến tiếng hét điên cuồng của Độc Nhãn Cự Nhân, thanh âm bi tráng phẫn nộ, nghe rất không giống bình thường.

“Chúng nó tức giận như vậy làm gì? Ta chỉ bay qua đầu thôi, lại đâu có dẫm lên đầu bọn họ.” Kim Phi Dao bước chân không ngừng, vừa chạy vừa khó hiểu nói.

Lang híp mắt nhìn tên đầu đất này, lạnh giọng nói: “Phần mộ tổ tiên ngươi bị đào lên, thi cốt tổ tiên bị trộm mất, ngươi có tức giận hay không?”

“Trộm thì trộm, chỉ là một nhúm xương khô thôi mà, có gì mà chuyện bé xé ra to.” Kim Phi Dao đàm đạm nói.

Lang không lên tiếng trả lời, Kim Phi Dao ra sức đi tới trong làn mưa lạnh, ngoài tiếng gió vù vù qua tai, giữa hai người vô cùng tĩnh mịch.

Hồi lâu, Lang đột nhiên hỏi: “Ngươi thật đáng sợ!”

“Hử, cái gì?” Kim Phi Dao sửng sốt, thiếu chút nữa thì đâm vào một gốc cây, vội vàng nghiêng người tránh qua.

“Ngay cả Ma tộc cũng có ý thức lợi ích gia tộc, chủng tộc cao hơn hết thảy. Nhân tộc có lễ, pháp, tình, ngay cả yêu thú cũng có từ ái với hậu đại của mình, nhóm tà tu nơi Nam Phong Linh giới cũng có thủ vệ riêng. Ngươi có cái gì?” Thanh âm Lang giống như từ trên trời truyền xuống, nhàn nhạt như có như không.

Kim Phi Dao không hiểu vì sao lời của Lang lại giống với lời Tiểu Hùng đến thế, tuy cách nói khác nhau nhưng nghe qua thì không sai biệt lắm. Nàng không chút suy nghĩ đáp lời: “Ta có cái gì? Ta cảm thấy vui vẻ là được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì.”

“Như ngươi bây giờ cũng vui vẻ?” Lang tựa hồ cảm thấy hôm nay hắn nói hơi nhiều chút, nhưng vẫn nhịn không được muốn hỏi.

Kim Phi Dao khó hiểu hỏi: “Vì sao không vui? Chỉ bởi vì ta hiện tại biến thành một con yêu thú, lại bị ngươi cưỡi? Chuyện này thì có là gì, bọn Mập Mạp cũng thường xuyên bị ta khi dễ, chúng nó vẫn sống vui vẻ. Chăng lẽ các ngươi cảm thấy một người biến thành thú thì phải sống thật bi ai thống khổ, sống không bằng chết sao? Việc gì chẳng có mặt tốt của nó.”

Lang không nói gì, lẳng lặng nghe nàng nói.

“Hồi nhỏ ta vì cha mẹ mất tích mà bị tộc nhân đối xử không tốt, thường xuyên bị bỏ đói, nhưng ta vẫn rất vui vẻ, bởi vì ta còn sống, hơn nữa lúc không có việc gì còn có thể đi khi dễ bọn họ. Từ lúc tu hành ta rất nghèo, nhưng ta vẫn vui vẻ như trước bởi vì ta vẫn còn sống, còn thỉnh thoảng đi gây chuyện. Hiện tại ta cho ngươi cưỡi, ta vẫn không chết, hơn nữa nghĩ theo cách khác, ta mang trên lưng là một đại nhân vật, nữ nhân khác muốn được ngươi cưỡi, ví như người tên Mai kia, chỉ sợ chỉ có thể là ở trên giường thôi.” Miệng Kim Phi Dao bắt đầu không biết chừng mực, nói hươu nói vượn.

“Nói như vậy, ngươi cảm thấy làm một tọa kỵ cũng là một chuyện đáng kiêu ngạo?” Lang lại hỏi.

Kim Phi Dao cười, “Kiêu ngạo? Lang đại nhân, ai lại cảm thấy làm tọa kỵ là chuyện đáng kiêu ngạo chứ, đây chỉ là tìm niềm vui trong nỗi khổ thôi. Không vui cũng hết một ngày, ta đã như vậy rồi mà còn không tự tìm niềm vui cho mình, cả ngày sầu mi khổ kiếm giống như người khác thiếu mình rất nhiều tiền thì tu luyện đến trường sinh không phải là càng thống khổ sao? Trường sinh còn cả ngày cảm thấy mình khổ bi làm gì. Trường sinh không phải là sẽ không chết sao? Ngay cả chết để giải thoát khỏi khổ bi cũng không được thì không phải là càng bi kịch sao?”

Nghe xong lời Kim Phi Dao, Lang trầm mặc một hồi, sau đó ngồi trên lưng nàng, lạnh lùng nở nụ cười: “Xem ra ta cũng phải tìm chút việc vui trên đường tu hành.”

“Ngươi nghĩ được như vậy là được rồi, có năng lực chơi có năng lực tu trường sinh, đó không phải là việc thật sảng khoái sao? Cho nên, đợi chuyện này xong xuôi, ngươi giúp ta tháo hạng quyển ra được không? Sau đó lại giúp ta tiến giai Nguyên Anh kỳ, biến hóa xong lại thả ta ra. Thỉnh thoảng làm vài việc thiện cũng là chuyện vui vẻ, ngươi làm rồi chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui.” Kim Phi Dao nói, không chú ý đến việc Lang nở nụ cười phía sau.

“Ít nói vô nghĩa đi, mau đi đúng đường.” Lang đột nhiên lạnh giọng nói khiến Kim Phi Dao câm nín.

Xí, ta còn tưởng rằng ma đầu đổi tính, không ngờ vẫn vậy. Phải tìm một cơ hội chạy trốn thôi, dù sao cũng không phải ta không biết bắt yêu thú. Kim Phi Dao nghĩ thì nghĩ như thế nhưng nhớ lại những ngày có người hầu hạ thật thoải mái, nàng lại do đự. Tuy nhiên, tính toán một hồi, nàng ăn không phải trả tiền một năm, lại canh giữ trong bãi tha ma hai năm, dường như không chiếm được tiện nghi.

Đường đi Mộng Tuyền Kim Phi Dao cũng không nhớ rõ, có vài lần còn chạy nhầm hướng, dưới sự chỉ điểm của Lang mới tìm được về đường chính. Thấy hắn vài lần chỉ đường chính xác không lầm, Kim Phi Dao minh bạch người này biết đường, chỉ là muốn hành nàng thôi.

Đứng trên sườn núi phía xa nhìn về rừng cây trước mặt, Lang lạnh lùng nói: “Ngươi phải trốn ở chỗ này, chưa chuẩn bị tốt đã tiến giai đến Hợp Thể kỳ, hẳn là rất đau xót.”

Kim Phi Dao cũng ngẩng đầu nhìn vào rừng cây. Nàng biết Mộng Tuyền ở ngay đó, chỉ là bị rừng cây chắn mất thôi.

“Ngươi đem số đầu lâu này chôn vào trong đất theo vị trí này, sau đó thì không còn chuyện của ngươi nữa.” Lang treo túi càn khôn đựng đầu lâu lên cổ Kim Phi Dao, sau đó vỗ vỗ đầu nàng, một đồ án bay vào đầu nàng.

Cẩn thận nhìn đồ án kia, Kim Phi Dao ngẩng đầu, bi thương nhìn hắn; “Lang đại nhân, chỗ này cách Mộng Tuyền quá gần rồi. Đây là tám mươi mốt cái đầu lâu đó, ta còn chưa chôn xong đã bị hắn chụp chết rồi.”

“Ngươi là thú, nơi này là ngoại Thần giới, xuất hiện một con yêu thú chôn xương cũng là bình thường.” Lang chau mày nhìn.

“Lang đại nhân, ta là Thao Thiết mà. Tu sĩ Hợp Thể kỳ làm sao có thể không nhận ra chứ. Ngươi coi người khác là ngốc tử sao?” Kim Phi Dao phe phẩy đuôi, lấy lòng nhìn hắn.

Lang đánh giá nàng một cái, “Cái này thì dễ, sẽ giải quyết được ngay thôi.”

“Ngươi muốn làm gì?” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn.

Lang nhẹ gạt tay một cái, Kim Phi Dao liền cảm thấy một làn gió lướt qua trên đầu, sau đó bịch bịch hai tiếng, trên đầu đã rớt xuống thứ gì. Cúi đầu nhìn, hai cái sừng của nàng đã nằm yên dưới đất.

“A, ngươi cắt sừng của ta! Ngươi cắt cả hai sừng của ta!” Kim Phi Dao ngồi bật dậy, giơ móng ra sờ lên đầu. Quả nhiên, đôi sừng xinh đẹp của nàng đã bị cắt cụt, tuy không đau nhưng thật sự là không có nữa.

Lang phất tay, hai cái sừng dưới đất đều bị hắn thu đi, “Phản ứng này của ngươi là sao? Nếu ngươi khôi phục hình người thì cũng đâu có mọc sừng.”

Kim Phi Dao vuốt cái đầu trụi lủi, tuy rằng đôi sừng này quả thật không có tác dụng gì, hơn nữa nàng sau khi biến thành người cũng không có sừng, không có cảm giác đáng tiếc gì nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì nàng lại cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, tựa hồ bị hắn lừa gạt.

“Lang đại nhân, kỳ thực ngươi nói nhiều hơn ta tưởng tượng.” Kim Phi Dao trụi đầu, trên cổ quàng túi càn khôn, đứng ở sườn núi quay đầu ai oán nói một câu.

“Phế vật nhà ngươi nói cũng không ít, mau đi làm việc đi.” Lang ma đầu khoanh tay, vẻ mặt lãnh khốc nhìn nàng.

“Hừ.” Hừ lạnh một tiếng, Kim Phi Dao xòe móng vuốt chạy vào rừng cây.