Chương 618: Bốn trăm năm

Tiên Vốn Thuần Lương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bố Tự Du lật giở viên đá kia thật lâu, cứ lăn qua lộn lại quan sát. Kim Phi Dao nhìn hắn nửa ngày, rốt cục mở miệng nói: “Dù sao ngươi cũng không biết đó là thứ gì, không cần nhìn nữa, vẫn nên đi tìm người nào đó kiến thức rộng hỏi xem viên đá này có tác dụng gì. Những kẻ kia chuyên môn tới đây tìm những viên đá này, chắc chắn là có vấn đề.”

“Những thứ như thế này thì phải tìm người có chuyên môn mới được, người bình thường không có nhiều khả năng biết.” Bố Tự Du ước lượng viên đá trong tay, nói.

“Ai?” Kim Phi Dao đoán là đại sư trúc khí, những người đó cả ngày luyện khí, hẳn là loại tài liệu nào cũng đã gặp, như vậy sẽ biết tảng đá này.

Bố Tự Du ném trả viên đá cho Kim Phi Dao, “Phòng bán đấu giá Ý Các Sở, người ở đó có thể sẽ nhận ra thứ này.”

“Ý Các Sở? Sao nghe quen quen nha.” Kim Phi Dao tò mò nói.

“Mau lấy phi thảm ra, trên đường rồi nói. Đương nhiên ngươi biết Ý Các Sở, không phải là một cửa hàng phát triển lớn mạnh sau bốn trăm năm Nhật Nguyệt môn sụp đổ sao! Nơi đó hàng ngày đều thu mua các thứ lai lịch không rõ, loại việc này đương nhiên phải tới đó để hỏi.” Bố Tự Du đẩy nàng, bảo nàng lấy phi thảm ra.

Hai người lấy phi thảm ra, nơi đến chính là thành Đầu Phố ở Hoàn Hoàng Thần giới. Kim Phi Dao đã ngốn bốn trăm năm để bế quan trong mật cảnh ở Long Tức Thần giới, chỉ thỉnh thoảng không có việc gì mới dùng Điểm Sự phù đọc Thế Đạo Kinh, có vài lần cũng thấy nói tới Ý Các Sở, nhưng nàng không có hứng thú với chuyện này cho nên cũng không chú ý, hiện tại nghe Bố Tự Du nói mới có chút hiểu biết về cửa hàng này.

Nhật Nguyệt môn bị phá, các thế lực bên dưới bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, không ít người mang theo tài sản đi tìm nơi nương tựa ở tam tộc. Mà cửa hàng lớn nhất lúc đó là Long Tường bảo các lại không đầu hàng, các chủ mang theo các thứ bỏ chạy, vài lần bị người cướp bóc, bây giờ không biết đã ẩn náu chỗ nào. Thành Đầu Phố là một nơi tốt, kinh thương ở đó thì không còn gì tốt hơn.

Vì thế, tam tộc liền quyết định phải công bằng một chút, đều phái người ra bỏ vốn chiếm địa bàn của Long Tường bảo các, làm nên Ý Các Sở hiện tại. Vì tam tộc kết phường cho nên việc làm ăn vô cùng tốt, mặc kệ là người tộc nào cũng đều mang đồ tới đó bán. Quy mô phòng đấu giá khuếch đại gấp ba lần, còn phải khống chế số người tham gia nữa.

Bốn trăm năm không ra, không thể tưởng tượng được hoàn cảnh lai thay đổi nhiều như vậy. Người người đều vội vàng tìm ưu việt cho mình, tiến giai tiến giai, khai sơn lập phái, kinh thương kiếm linh thạch, thật sự là ai cũng sống rất tốt nha. Có điều…

Kim Phi Dao nhìn Bố Tự Du, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Vì sao vẫn còn Nguyên Anh hậu kỳ? Kể cả tư chất của ngươi không phải là thiên tài thì cũng hẳn phải tiến giai nha. Hơn nữa, ta hiện tại đã gần chín trăm tuổi, ngươi dù nhỏ cũng không thể nhỏ hơn ta, nếu không tiến giai Hóa Thần kỳ thì ngươi cách cái chết cũng không xa nữa, dù là bán ma cũng có thể sống lâu như Ma tộc sao?”

Bố Tự Du nhìn nàng, không ngờ Kim Phi Dao lại hỏi chuyện này. Hắn không trả lời trực tiếp mà ngậm tẩu thuốc cười nói: “Dù sao ta tạm thời cũng không chết được, ta không gấp thì ngươi gấp cái gì!”

“Bốn trăm năm nay ngươi làm cái gì vậy?” Kim Phi Dao không hiểu hỏi.

“Lão bộ dáng, đi bộ nơi nơi nhìn xem các thế lực mới có nhược điểm, thối sự nào để viết không.” Bố Tự Du cười tủm tỉm nói.

“Ngươi hết cứu rồi. Đến lúc ngươi sắp chết thì nhớ truyền âm cho ta, ta sẽ tới đưa hoa cho ngươi, dù sao cũng quen biết một thời gian.” Kim Phi Dao ngoáy lỗ tai, không hề có thành ý nói.

Bố Tự Du cầm tẩu thuốc đánh lên đầu nàng, sau đó mếu máo đáp: “Hiện tại đã nguyền rủa ta chết, nào có bằng hữu nào như ngươi, tâm địa quá đen.”

“Ngươi cũng dám đánh ta!” Kim Phi Dao xoa đầu, dùng sức trừng mắt với hắn. Nhưng Bố Tự Du hoàn toàn không sợ Kim Phi Dao cao hơn mình hai tầng tu vi, vẫn cười tủm tỉm hút thuốc như trước.

Trừng mắt nhìn vài lần cũng không có hiệu quả, Kim Phi Dao chỉ có thể đổi thành liếc mắt xem thường, cũng lười so đo chuyện này với hắn. Bản thân là đại nhân không chấp tiểu nhân, bụng dạ nàng rộng rãi, nhường tiểu bối này một chút cũng được.

Sau khi tiến vào Luyện Hư kỳ, tốc độ phi hành của phi thảm lại nhanh hơn trước kia không ít, linh lực trong cơ thể phi thường dư thừa, ngược lại cảm thấy linh khí thiên địa bên ngoài trở nên mỏng manh, có nhiều nơi linh khí còn không nồng đậm bằng linh khí trên người nàng, chỉ có lúc đi ngang qua một vài động tiên thì mới cảm giác được chung quanh có linh khí.

Hai người chỉ tốn một tháng đã tới Hoàn Hoàng Thần giới. Bốn trăm năm qua đi vẫn không có gì thay đổi, đường vẫn nhỏ hẹp như vậy, cửa hàng vẫn mọc lên ven một bên đường, ven đường bên kia vẫn không có hàng rào như trước.

Con người đúng là lười biếng, chỉ cần có pháp thuật, cuộc sống được tiện lợi hơn là sẽ không có ý định đi thay đổi vài thứ. Những người có thể tu luyện thì mấy trăm năm hay hơn một nghìn năm đều chỉ như vậy, không có ai bỏ chút thời gian tu luyện ra suy nghĩ chuyện khác.

Chiêu bài của Long Tường bảo các đã đổi thành Ý Các Sở, nghe Bố Tự Du nói con Thôn Thiên ếch kia cũng bị Ý Các Sở tiếp nhận. Lúc đầu nó không hề nghe lời, rất nhiều tu sĩ phi thường lợi hại trong mảng huấn luyện yêu thú cũng không hàng phục được nó. Không thể đánh đến chết, lại phải hàng phục, việc này làm cho tam tộc ở Ý Các Sở sứt đầu mẻ trán một phen. Giết chết con Thôn Thiên ếch này thì quá dễ, nhưng việc tìm một con ếch Thôn Thiên trưởng thành lại biết nghe lời như vậy là không dễ dàng. Phải nuôi từ nhỏ, đợi đến lúc có thể dùng được thì chỉ sợ người cũng chết già mất rồi.

Cuối cùng vẫn là Ân Nguyệt ra tay, hắn ngồi xuống bên cạnh ao rượu, ếch Thôn Thiên nhất thời liền thành thật. Ngay cả tu sĩ Luyện Hư kỳ nhìn thấy hắn còn phải sợ chứ đừng nói đến ếch Thôn Thiên, chết vẫn là thoải mái, nếu độc cho chết khiếp, thịt toàn thân thối hết nhưng thần trí vẫn còn, nhìn bản thân thối rữa chỉ còn lại cái đầu mà không chết, loại thống khổ đó thực không có ai muốn thử.

Hắn chiếm một phần trong Ý Các Sở, là do Yêu tộc phân chia cho hắn, tuy không được lên làm bệ hạ Yêu tộc nhưng đãi ngộ vẫn rất tốt. Vị bệ hạ Kim Phi Dao này lại không có ai nhớ tới, bốn trăm năm không lộ mặt, căn bản không còn ai nhận ra nàng. Ân Nguyệt lộ diện nhiều lần trong Yêu tộc, hai tộc Nhân, Ma cũng giao tiếp không ít với hắn, hiện tại lại trở thành nhân vật như ngụy bệ hạ. Không phải là bệ hạ nhưng hơn hẳn bệ hạ, phù văn kia không vẽ là một chuyện, địa vị nhưng sờ sờ ra đó.

Điều này làm cho nàng nghe mà khó chịu, cảm thấy bản thân bị Yêu tộc từ bỏ, làm cho Ân Nguyệt chiếm vị trí của mình. Xem ra loại chuyện một lần bế quan mấy trăm năm này về sau nên ít làm thôi, nếu không thì người ta còn cho rằng nàng đã chết.

Ân Nguyệt có khí phách như vậy là có nguyên nhân. Hắn hiện tại là gã Hợp Thể kỳ duy nhất ở hai giới Linh, Thần, không cần lên Độ Thiên giới cũng không bị sét đánh. Ở Thần cấp giới có thể nói là đi ngang, tất cả mọi người rất oán giận, nguyền rủa Yêu tộc còn không nghĩ cách đuổi hắn lên Độ Thiên giới thì một ngày nào đó Yêu tộc sẽ bị hắn độc chết.

Yêu tộc cũng rất muốn đưa hắn lên Độ Thiên giới, nếu không thì toàn bộ Yêu tộc không có ai dám trêu chọc hắn, Rống cũng đã cho hắn mà hắn vẫn lưu lại Thần cấp giới, về việc này bọn họ không có cách nào cả. Điều hơi hơi khiến người ta an tâm là Ân Nguyệt không loạn giết người, cả ngày cười tủm tỉm, ngoài việc âm ngươi không thương lượng, linh thạch là trên hết ra thì hắn cũng dễ ở chung, không giống như lời đồn là chỉ cần đi ngang qua hắn sẽ bị giết chết.

Kim Phi Dao nghe xong thì cười nhạt, hắn vốn là người như thế, gặp cái gì giết cái đó. Nàng đã có hai năm thời gian đi cùng hắn khắp mấy Linh giới, chỉ cần là vật còn sống đi ngang qua người hắn đều bị hắn độc chết, căn bản là tên biến thái giết người không thấy máu. Hiện tại hắn không giết người chắc chắn là vì bị địa vị và danh tiếng ảnh hưởng, không tiện tùy ý phá hủy thanh danh. Bởi vì so sánh với giết người thì làm cho đối phương sống mà kiếm được linh thạch vẫn hơn.

Dọc đường đi nghe Bố Tự Du nói không ngừng, Kim Phi Dao mới nhớ ra nguyên liệu nấu ăn của mình đã hết từ ba trăm năm trước, nàng đã ba trăm năm không có bánh bao ăn. Nguyên liệu nấu ăn không có, hiện tại cũng không có thời gian đi kiếm, phải tìm được hai người Hoa Uyển Ti đã.

Nghĩ lại thái độ của Hiên Viên Bình với Hoa Uyển Ti, trong lòng Kim Phi Dao đột nhiên dâng lên một dự cảm bất hảo, hai gia hỏa này bị mang đi có khi còn sống thoải mái hơn nàng! Có lẽ hiện tại bọn họ đã một bước lên trời, mà bản thân lại vì cứu bọn họ mà bôn tẩu khắp nơi. Không được! Nhất định phải cứu bọn họ ra sớm một chút, sao có thể để các nàng đi hưởng thụ mà bản thân lại chịu khổ chứ!

Bố Tự Du không biết Kim Phi Dao đang nghĩ gì, cho rằng nàng lo lắng cho hai người Mập Mạp, phải bỏ ra nhiều vốn như vậy, vất vả nuôi lớn linh thú lại bị mất, đó là tổn thất lớn nhất. Vì thế, hắn liền nói một vài chuyện vui vẻ cho nàng nghe, “Lang đại nhân đã tiến giai lên Hợp Thể kỳ ba trăm năm trước, đã lên Độ Thiên giới, nghe nói sống cũng không tệ.”

Kim Phi Dao chau mày, nói: “Làm sao ngươi biết hắn sống không tệ?”

“Ba mươi năm trước hắn đã xuống một lần cho nên ta biết.” Bố Tự Du đáp.

“Có lầm không vậy? Mới đi hơn hai trăm năm đã chạy xuống dưới? Có phải là không chịu được khổ, cảm thấy xưng vương xưng bá ở đây thoải mái hơn?” tu sĩ Hợp Thể kỳ phải lên Độ Thiên giới, đối với tu sĩ Luyện Hư kỳ mà nói thì chính là một bị chém một đao, loại chuyện này có gì đáng cao hứng đâu.

Bố Tự Du cười nói: “Hắn xuống dưới lấy các thứ, những thứ mang theo lúc lên Độ Thiên giới đã dùng hết rồi. Độ Thiên giới này đúng là tiêu phí lớn, tuy nhiên hắn cũng cầm theo không ít thứ từ Độ Thiên giới xuống, đều là những thứ mà nơi này không có. Các trưởng lão Ma tộc cao hứng muốn chết, muốn cái gì là cho cái đó, hình như chỉ riêng linh thạch thượng phẩm đã mang đi năm trăm vạn khối, còn chưa tính đến các thứ khác.”

Kim Phi Dao mắt lạnh nhìn Bố Tự Du đang tươi cười rạng rỡ, sau một lúc lâu mới khó chịu nói: “Ngươi đây là nhắc nhở ta, cùng quỷ giống như ta thì tốt nhất không nên nghĩ đến chuyện lên Độ Thiên giới gì gì đó, cứ hỗn ở Luyện Hư kỳ để khỏi lên Độ Thiên giới xin cơm chứ gì.”

Bố Tự Du nhún vai, ủy khuất nói: “Ngươi oan uổng ta rồi, ta không có ý đó. Tuy nhiên, nếu có thể đi xin cơm thì rất nhiều tu sĩ đang bị vây ở Luyện Hư kỳ chỉ sợ đều mau mau tiến giai lên Hợp Thể kỳ, đến Độ Thiên giới xin cơm dù sao cũng tốt hơn ở đây kiếm linh thạch và tài liệu lôi tính nhiều.”

“Cái gì chứ! Độ Thiên giới là thế giới của kẻ có tiền có quyền sao? Ngoài vì muốn tu còn phải muốn linh thạch, muốn khi dễ người chết sao!” Kim Phi Dao nhịn không được rống lên, làm nửa ngày vậy mà lại có rất nhiều tu sĩ Luyện Hư kỳ có thể tiến giai Hợp Thể kỳ nhưng vì hậu bị chưa chuẩn bị tốt mà cứ ở mãi đây kiếm linh thạch! Vậy giống như nàng thì phải làm sao? Phải mau mau tìm Hoa Uyển Ti và Mập Mạp về mới được, ba người kiếm linh thạch kiểu gì cũng hơn một người!