Chương 291: Nghe thấy hương biện thịt

Tiên Vốn Thuần Lương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Ladybjrd

sorry các nàng nào chờ truyện nhé, dạo này mạng ở nhà mình chặn wordpress, ko vào được. Hm nay tranh thủ giờ nghỉ trưa ở cty mới đăng bài được đây. 2 chương làm đền bù nha:*

————

Hai người nhằm hướng tây mà bay, bay ra khỏi sa mạc, tới một thảo nguyên xanh biếc.

Nhìn thảo nguyên mênh mông vô bờ, Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, một thảo nguyên tốt như vậy sao lại có thể rơi vào tay Nam Phong Linh giới, nếu nuôi thả yêu thú ở đâu thì không thể tốt hơn.

Trên thảo nguyên không hề thiếu đồi núi thấp, phía trên mọc đầy cỏ xanh hoa dại, trải rộng khắp thảo nguyên. Bay sâu vào trong còn có thể nhìn thấy vô số yêu thú quần cư, mỗi đàn đều có mấy vạn đến hơn mười vạn con, số lượng như vậy thực khiến Kim Phi Dao kinh ngạc.

Tuy phần lớn số yêu thú này đều ăn cỏ nhưng lực sát thương chắc chắn không nhỏ, nhất là khi chúng nó cùng nhau chạy, thanh âm vang lên đinh tai nhức óc.

“Nhiều yêu thú như vậy, nếu ở đây thì phải ăn bao lâu mới hết a?” Kim Phi Dao nhìn thảo nguyên đồng nghìn nghịt những yêu thú, nhịn không được cảm thán nói.

Nhâm Hiên Chi thì khinh bỉ nói: “Yêu thú có gì tốt, nếu tất cả đều là nữ tu sĩ thì còn đáng để cao hứng một chút.”

Kim Phi Dao cười hắc hắc: “Thật ra cũng không nhất định phải là nữ tu sĩ, dù sao yêu thú cũng có mẫu, ngươi không thể chấp nhận một chút sao? Nếu ngươi chịu chấp nhận, kể cả không có máu thần thú thì có lẽ ngươi vì tu vi tăng cao mà mạnh mẽ tiến giai Hóa Thần kỳ.”

“Mẫu yêu thú?” Nhâm Hiên Chi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra.

Hắn hít sâu một hơi, ngăn chặn lửa giận trong lòng, vẻ mặt ôn hòa nói với Kim Phi Dao: “Ta thấy ngươi sau khi biến thành Thao Thiết cũng không tệ, nếu ngươi đã không chịu dùng nhân thân song tu với ta thì hãy dùng Thao Thiết thân cùng ta một hồi đi.”

Ngừng một chút, hắn híp mắt nói: “Ta sẽ rất dịu dàng.”

“Nếu ngươi dám làm như thế thì sau này ngươi sẽ một đêm cô quạnh, ta sẽ làm cho ngươi muốn hái cũng không có cách hái.” Kim Phi Dao không cam lòng yếu thế, đáp lại một câu.

“Có cơ hội ta thật muốn thử xem ngươi ăn ta như thế nào.” Nhâm Hiên Chi cười nói.

Kim Phi Dao đảo mắt qua đám yêu thú đông nghìn nghịt bên dưới, không biết nghĩ đến chuyện gì, nở nụ cười, “Sẽ có cơ hội.”

Hai người ôm ý xấu vừa cười vừa bay đi.

Nam Phong Linh giới rất nhiều tà tu, trên đường có thể gặp không ít tu sĩ, ngoài một số kẻ trang điểm cổ quái, mặt xanh, trắng, tím ra thì đại bộ phận thoạt nhìn cũng không có gì khác với tu sĩ chính phái.

Về chuyện Nam Phong Linh giới phân biệt chính phái và tà tu như thế nào, Kim Phi Dao thấy rất hứng thú, nhưng sau khi hỏi Nhâm Hiên Chi thì biết được căn bản không có cách nào nhận biết. Nếu đối phương tu vi từ Kết Đan kỳ trở xuống thì để mặc cho bọn họ ra vào, còn nếu trên Kết Đan kỳ thì phải tìm hiểu lai lịch bọn họ.

Thật ra tà tu không chỉ là những tu sĩ có công pháp âm độc, trong đó còn có khá nhiều tu sĩ chính phái bị đuổi bắt, không có nơi yên ổn ở Bắc Thần Linh giới, chỉ có thể chạy trốn tới Nam Phong Linh giới. Nếu lấy công pháp để nhận người thì sẽ không công chính.

Công chính… Hai chữ này nói ra từ miệng Nhâm Hiên Chi khiến Kim Phi Dao cảm thấy không quen. Có đôi khi hắn khiến người ta nghĩ rằng hắn thật ra là người chính phái, tới đây là vì mục đích thu phục Nam Phong Linh giới, vì thế việc hắn làm mới không có vẻ xấu.

Ở linh cấp giới, Nguyên Anh kỳ đã được coi là tồn tại cao nhất, chỉ có bọn họ tìm người khác phiền toái chứ không có người nào chủ động tìm bọn họ phiền toái. Dọc đường đi nếu có tu sĩ gặp bọn họ thì đều chủ động né tránh, vì thế hai người thoải mái đi tới thành Lạc Nhật.

Nhìn thành Lạc Nhật trước mắt, Kim Phi Dao hết chỗ nói nổi. Đây mà cũng gọi là thành? Đây rõ ràng chỉ là một đám lều trại do du dân tạo thành, tựa như một đám nấm mọc lên sau cơn mưa, san sát che kín toàn bộ thảo nguyên.

Những lều trại nhỏ chỉ rộng chưa đến một trượng, mà lều to thì lên tới gần trăm trượng. Chất liệu lều trại cũng khác nhau, có da thú, có vải dệt, có cái lại là một cái pháp khí hoặc pháp bảo. Dễ thấy nhất tự nhiên là một cái lều trại vĩ đại ở giữa, bên trên khảm ngọc, dị thường hoa lệ. Lều trại như vậy, bất cứ ai trông thấy cũng sẽ đoán được là chỗ ở của thành chủ.

Hai người vừa đến đây, lập tức có tu sĩ Kết Đan đi tới kiểm tra. Điều này khiến Kim Phi Dao cảm giác tốt hơn Trụy Thiên thành một chút, chứ cứ như bên kia thấy người lạ đi vào cũng không có ai nhảy ra chất vấn quả thực có chút hời hợt.

Kim Phi Dao không biết là, nếu lúc đó không phải Nhâm Hiên Chi đi cùng nàng tới Trụy Thiên thành thì nàng cũng phải trả lời đủ loại câu hỏi ở cửa thành, sau đó lại phải giao nữ nhân hoặc linh thạch, tài liệu mới được đi vào. So với thành Lạc Nhật thì quản lý còn nghiêm ngặt hơn, lại càng hắc, ít nhất là ở chỗ khác cũng không cần nộp nữ nhân.

Sau khi bị hỏi, Kim Phi Dao chờ Nhâm Hiên Chi tự báo thân phận, lại nghe Nhâm Hiên Chi lẳng lặng nói: “Chúng ta được thành chủ Trụy Thiên thành phái tới, muốn gặp thành chủ thành Lạc Nhật có việc. Để tỏ thành ý, đây là muội muội của thành chủ chúng ta, cố ý đại biểu cho Trụy Thiên thành mà tới, mà ta là thủ hạ của thành chủ, có nhiệm vụ hộ tống đại tiểu thư.”

Kim Phi Dao trừng mắt, tên hỗn đản này!

Ngay lúc nàng trợn mắt lên tỏ vẻ bất mãn với Nhâm Hiên Chi thì nghe thấy hắn truyền âm: “Ngươi đừng nháo, một lát nữa ta sẽ nói lý do cho ngươi. Ngươi hiện tại cứ giả vờ đi, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu. Cũng đừng có lẫn lộn, chúng ta đến đây là vì Rống.”

Vì đại cục, Kim Phi Dao khẽ cắn môi nhịn xuống, để lát nữa nghe hắn giải thích, nếu hắn chọc giận thì nàng sẽ bỏ chạy lấy người.

Thấy đây là người Trụy Thiên thành, thủ vệ kia liền thông báo cho thành chủ, mà câu trả lời cũng lập tức tới. Một đường ánh sáng bay đến, thủ vệ kia nhận mệnh lệnh, phi thường khách khí nói: “Thành chủ mời hai vị tới Trân Bảo các, thành chủ đang tham dự một buổi đấu giá trong Trân Bảo các, xem các trân phẩm mà tu sĩ các nơi mang đến, vừa vặn mời hai vị đi qua đánh giá một phen.”

“Vậy thì mời dẫn đường!” Nhâm Hiên Chi mỉm cười.

Đi theo phía sau tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ dẫn đường, Kim Phi Dao khó chịu truyền âm cho Nhâm Hiên Chi, “Tên hỗn đản nhà ngươi, vì sao lại đẩy ta lên phía trước? Chẳng lẽ muốn để ta làm lá chắn sao? Ta đã sớm biết ngươi là kẻ không đáng tin, thật sự là bị bịt mắt mới cùng ngươi chạy đến đây.”

“Cái gì mà bịt mắt, ngươi rõ ràng là tham tiền mới đi. Dù sao thì thân phận này là giải, ngươi giả trang một lần cũng không sao.” Nhâm Hiên Chi nghiêm trang nói.

“Ngươi tính kế ta, dù sao một người là thành chủ, một người là muội muội thành chủ, nói thẳng ra ngươi là thành chủ chẳng phải là càng được coi trọng sao? Ngươi chỉ muốn sau này rũ bỏ trách nhiệm, đổ hết hậu quả lên đầu ta thôi.” Kim Phi Dao rất khó chịu, vừa mới bàn xong mà người này đã thay đổi.

“Thành chủ này thích nữ nhân, nếu nghe thấy người tới là nam nhân thì sao có thể cao hứng chứ. Ngươi tức giận cái gì, chẳng lẽ còn không ngửi thấy mùi sao?” Nhâm Hiên Chi có đòn sát thủ, không hề sợ Kim Phi Dao đột nhiên phủi tay mặc kệ.

Kim Phi Dao sửng sốt, “Mùi gì?”

“Ngươi cẩn thận ngửi xem, khẳng định là có một loại mùi đặc biệt trong đám người này.” Nhâm Hiên Chi tin tưởng vào hiểu biết của mình về tứ mãnh thú, nơi này nhất định sẽ có mùi đặc biệt, tuy hắn không ngửi thấy, người khác cũng không thấy nhưng Thao Thiết thì có.

Nghe xong câu truyền âm kiên định của hắn, Kim Phi Dao hít một hơi thật sâu, dùng mũi phân biệt các loại hương vị trong không khí. Nàng biết mình sau khi tiến giai Nguyên Anh kỳ thì khả năng phân biệt mùi đã lớn hơn trước mấy trăm lần, tuy nhiên nàng phải thật cẩn thận, tinh tế phân biệt bởi phần lớn thời điểm là các hương vị sẽ trộn lẫn vào nhau.

Ngửi ngửi, nàng đột nhiên hơi khựng, bụng tự dưng thấy đói, trong miệng sinh ra vô số nước miếng.

Quá thơm! Đây là mùi gì? Rất nhẹ nhưng lại khiến người ta thèm rỏ dãi, cảm giác này chính là cảm giác đói khát của Thao Thiết mà đã lâu Kim Phi Dao không thấy. Đến cùng là thứ gì mà có thể làm nàng thấy đói khát? Chẳng lẽ là Nguyên Anh gì đó?

Nhâm Hiên Chi vốn luôn chú ý biểu cảm của Kim Phi Dao, thấy nàng đầu tiên là hếch mũi khắp nơi ngửi ngửi như một con chó, không hề chú ý đến hình tượng, sau đó thì vẻ mặt nhất ngưng, hiện tại thì trong mắt hiện rõ vẻ đói khát, chắc chắn là đã ngửi thấy rồi.

“Thế nào? Có phải là ngửi thấy cái gì?”

Trong mắt Kim Phi Dao tràn ngập sát khí, nhìn Nhâm Hiên Chi mà truyền âm: “Có chuyện gì vậy? Nếu ngươi không nói rõ ràng thì ta sẽ không để ý mà hóa thành Thao Thiết, ăn sạch người ở đây. Rống gì, tu sĩ Nguyên Anh gì, kể cả ngươi là Cùng Kỳ ta cũng sẽ cho biết Thao Thiết đói khát có dạng gì.”

“Ha ha ha, đừng nóng vội.” Nhâm Hiên Chi lộ ra vẻ mặt thân thiết, tươi cười truyền âm: “Mùi đó chính là mùi của Rống, những hậu duệ thần thú thường ẩn náu trong đám yêu thú bình thường, nếu không phải người đặc biệt thì dù có đứng ngay trước mặt cũng không nhận ra. Chúng nó đã không còn mang hình dáng của tổ tiên, huyết thống cũng rất ít, sẽ không khiến tu sĩ chú ý.”

Nhìn Kim Phi Dao, hắn trấn định nói: “Nhưng Thao Thiết rất tham ăn, ngươi có được phân thần của nó cũng có thể dễ dàng tìm kiếm được hậu duệ có chứa máu thần thú trong đàn đàn lũ lũ yêu thú. Mùi mà ngươi đang ngửi thấy chính là của con Rống kia, điều này cũng xác nhận phỏng đoán của ta là con thỏ Du Phong mập phạp kia đúng là hậu duệ của thần thú Rống.”

Kim Phi Dao nghe hắn nói xong, đột nhiên nở nụ cười: “Nói như vậy, ta hiện tại là đại gia, ngươi muốn tìm hậu duệ thần thú thì phải dựa vào ta!”

“Ngươi định làm gì?” Nhâm Hiên Chi trầm mặt xuống, truyền âm hỏi.

“Không định làm gì cả, ta chỉ cảm thấy dường như cần ngươi hay không cần ngươi cũng được. Tìm kiếm thần thú đều do ta làm, hơn nữa ngươi lại không lợi hại hơn ta bao nhiêu, ngươi còn muốn cướp nữ nhân dưới tay ta để đi thải âm. Nguyên Anh của nàng ta đối với ta mà nói cũng là vật đại bổ. Đây không phải là một núi có hai hổ sao?” Kim Phi Dao cười gian liếm môi, ánh mắt nhìn Nhâm Hiên Chi đã tràn đầy địch ý.

Nhâm Hiên Chi cũng đầy mắt sát ý nhìn qua: “Ngươi tốt nhất hãy suy nghĩ rõ ràng, ngươi có năng lực tìm kiếm hậu duệ thần thú thì ta cũng có năng lực khác, ngươi cho là một mình ngươi có thể thu phục thần thú?”

Hai người lóe sát ý ở phía sau, tu sĩ Trúc Cơ dẫn đường đầu đầy mồ hôi lạnh, hai gã tu sĩ Nguyên Anh không tự chủ lộ ra sát ý uy áp đã khiến hắn cảm thấy sau lưng như có vạn vạn lưỡi đao đâm vào, chỉ thấy sao Trân Bảo các lại xa như vậy.