Chương 484: Đánh không xong

Tiên Vốn Thuần Lương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thôn Thiên thú, một loại linh thú cấp chín đặc thù, nghe nói tiến giai phi thường khó khăn, nếu có thể tiến giai là có thể trở thành Kim Thiềm trong tuyền thuyết. Khi đó thì miệng có thể phun ra tiền tài, chiêu tài tiến bảo, được xưng là thần thú Cát Tường.

Đương nhiên, đây là truyền thuyết Kim Phi Dao nghe được chứ cho đến bây giờ khắp hai giới Linh – Thần vẫn chưa có ai nhìn thấy Kim Thiềm. Loại cóc ba chân này có lẽ phải ở Thiên cấp giới mới có người từng trông thấy.

Nhưng con Thôn Thiên thú trước mắt này chắc chắn là giống loài Kim Thiềm trong truyền thuyết. Nếu Kim Thiền cũng trông như thế này thì chỉ sợ dù có phun tiền tài cũng không có ai muốn nuôi.

Thân hình cao hai mươi mấy trượng, cái bụng to tướng tràn đầy hoa văn màu đen, lúc này nó đang nhàm chán đặt cằm lên cạnh ao, lười biếng nằm sấp. Trên lưng nó nhấp nhô lồi lõm những khối màu đen cứng rắn, thỉnh thoảng lại có chất lỏng màu đen chảy ra từ đó, hẳn đây chính là cự độc. Trên đầu còn có một cái sừng dài tới một trượng. Dù nhìn từ hướng nào thì nó cũng không đẹp bằng một góc của Mập Mạp.

Quả nhiên, loại yêu thú này rất xấu, chỉ có một số ít tu sĩ có mắt thẩm mỹ kỳ quái mới có thể nuôi thứ này.

“Tiên tử, đây là ngọc bài của ngươi, mang theo cái này là có thể ra vào. Linh thạch thì đổi ở Long Tường bảo các.” Người phục vụ lĩnh một ngọc bài chỗ tu sĩ trông coi rồi giao cho Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao nhận ngọc bài, không lên tiếng, ánh mắt dừng lại ở bên cạnh. Bên cạnh ao có bảy, tám gã tu sĩ Hóa Thần kỳ đang ngồi xếp bằng, dùng linh lực hút một nắm nước ao màu đen lên, sau đó dùng chân hỏa luyện qua, nước ao màu đen biến thành trong suốt, từ bên trong bay ra một miếng bùn hoặc gì đó màu đen sì bằng ngón tay.

Bọn họ dùng linh lực bao thứ đó lại, để xuống cạnh ao. Thứ này hẳn là độc tinh, không có thứ riêng để đựng mà trực tiếp ném vào cạnh ao. Vậy phải cẩn thận một chút, nếu không cẩn thận dẫm phải thì phiền toái lớn.

Kim Phi Dao chú ý thấy ở một nơi chỗ tai chén có một gã tu sĩ Luyện Hư kỳ ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Gã Kết Đan kỳ xuất ra ngọc bài lúc nãy an vị cách hắn không xa, xem ra người này là người trông coi ở đây.

Thấy không có ai an bày mình làm việc, nói vậy là tùy ý bản thân, lúc nào làm thì làm không ai quản. Đến là tự do, tuy nhiên nàng nhìn bảy, tám gã tu sĩ Hóa Thần kỳ kia, chân hỏa bọn họ không có cái nào màu tối cả, nếu nàng ngồi ở đó cùng luyện thì chỉ sợ sẽ làm người ta ghé mắt.

Nhìn chằm chằm làn nước đen ngòm, xem ra chỉ có thể đi xuống dưới.

“Đạo hữu, công việc luyện hóa độc tinh tuy chậm nhưng lại có thể kéo dài liên tục. Nếu đi xuống nước thì chỉ được nửa canh giờ, lúc quay lên lại phải nghỉ ngơi hai canh giờ, mà lúc ở trong ao lỡ có mất đi thần thức, linh lực thì không ngăn cản được nọc độc cắn nuốt, lập tức sẽ chết.” một gã tu sĩ luyện chế độc tinh thừa dịp ngồi xuống nghỉ ngơi quay sang khuyên nhủ Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao ngồi bên cạnh ao, cắn một miếng trái cây không biết lấy ở đâu ra. Nàng vừa gặm vừa nói: “Ta đang cần linh thạch gấp, luyện hóa độc tinh quá chậm, các ngươi luyện nửa canh giờ mới được mấy đồng, muốn luyện một, hai viên thì biết tới khi nào, còn không bằng ra ngoài săn yêu thú.”

Nàng đã làm mười ngày nay, lần nào cũng xuống ao dọn Thiết Bàn Loa và Lạn Nhân thảo. Bên trong hắc thủy ngoại trừ Thôn Thiên thú xấu tới cực điểm ra thì quả thật không có yêu thú nào khác, nhưng Thiết Bàn Loa và Lạn Nhân thảo mọc trên thành chén cũng không dễ lấy như vậy.

Thiết Bàn Loa to bằng chậu rửa mặt, bám rất chặt trên vách chén, nếu chỉ hư không thì không thể hút lại, nàng chỉ có thể dán linh quang che phủ lên, cho Thiết Bàn Loa tiến vào trong linh quang che phủ, sau đó dùng Tan thuật biến thành thú nhân, dùng yêu khí bảo vệ hai tay mà kéo Thiết Bàn Loa. Mà dù nàng có dùng lực lượng của Thao Thiết cũng rất khó kéo được chúng nó xuống.

Cuối cùng, Kim Phi Dao nổi giận, đánh lên mấy quyền, trực tiếp phá nát vỏ Loa, lại dẫn Minh hỏa vào theo chỗ vỡ, giết chết chúng nó. Thiết Bàn Loa vừa chết, lực hút kia cũng không còn, lấy tay nhẹ nhàng chạm vào liền rớt xuống. Nàng dùng cách này, nửa canh giờ có thể bắt được hai mươi mấy Thiết Bàn Loa.

Dùng quái lực Thao Thiết, lại thêm băng hàn của Minh hỏa, Lạn Nhân thảo cũng bị nàng thoải mái làm đông chết rồi nhổ tận gốc. Thành quả sau nửa canh giờ của nàng còn nhiều hơn các tu sĩ làm vài ngày.

Hơn nữa, Kim Phi Dao dùng yêu khí và linh lực luân phiên, nghỉ ngơi hai canh giờ liền dám nhảy xuống làm cho các tu sĩ nhìn mà kinh hãi, đây hoàn toàn là muốn tiền không muốn mạng nha.

Chẳng qua như vậy tiêu hao rất lớn, cảm giác đói bụng nhiều năm không thấy lại xuất hiện, không ăn gì đó liền cảm thấy mệt nhọc. Không ngờ lao động tốn sức như vậy nên nàng không đem thức ăn tới, đành phải lần mò túi càn khôn, tìm mấy thứ bị ném trong đó từ ngày tháng năm nào ra ăn.

Nghe nàng nói lọc độc tinh quá chậm, vị tu sĩ Hóa Thần kỳ khoảng năm mươi tuổi kia thở dài: “Ta nhìn trúng một tài liệu chỉ có Long Tường bảo các mới có, nhưng kể cả ta có đủ linh thạch bọn họ cũng không chịu bán mà yêu cầu ta dùng các thứ trong ao này để đổi. Đại bộ phận chúng ta đều vì thế mới đến, nếu không thì ai lại vì chút linh thạch ấy mà chạy tới đây làm loại chuyện này.”

Kim Phi Dao dừng một cái, hóa ra mọi người thật sự không phải vì linh thạch mà đến, các tu sĩ Hóa Thần kỳ này đều tài đại khí thô nha. Vì sao chỉ có một mình ta cảm thấy linh thạch nơi này rất dễ kiếm vậy?

Người khác làm một ngày, nhiều nhất có thể làm ra hai, ba độc tinh, tính ra cũng chỉ hai, ba trăm linh thạch trung phẩm. Nếu ra ngoài tùy tiện liệp sát một con yêu thú cấp tám, cấp chín cũng kiếm hơn một ngàn lần chút tiền trinh ấy. Nếu không phải đã nhìn trúng đồ của Long Tường bảo các, mà Long Tường bảo các lại không bán trừ phi dùng các thứ trong ao này để đổi thì bọn họ cũng sẽ không phải ngồi ở đây dọn ao rượu.

Nhưng Kim Phi Dao xuống nước một lần nửa canh giờ là có thể kiếm được năm, sáu ngàn khối linh thạch trung phẩm, thu hoạch bằng hai mươi lần các tu sĩ khác. Một ngày mươi hai canh giờ, nàng có thể xuống bốn, năm lần, vậy là có thể kiếm được hơn hai vạn linh thạch trung phẩm. Tốc độ kiếm tiền như vậy thì yêu thú nào giết cho lại?

Ngay cả tên tu sĩ Luyện Hư kỳ kia cũng giương mắt nhìn nàng, mỗi lần nàng ngoi lên từ dưới nước đều dùng linh lực kéo theo một đống lớn Lạn Nhân thảo và Thiết Bàn Loa phía sau. Có chút nghi hoặc không hiểu nàng làm thế nào, tu sĩ kia nhân lúc Kim Phi Dao xuống nước liền dùng thần thức xem xét một cái. Thần thức xuất hiện đương nhiên Kim Phi Dao biết, vì thế nàng không hóa thân thành Thao Thiết mà trực tiếp dùng linh lực, lấy hết sức bình sinh đánh lên Thiết Bàn Loa.

May mà khí lực nàng vốn lớn, đánh hơn mười quyền là đánh nát xác Loa, sau đó liền rót Minh hỏa vào. Nước dưới này quá đen, dùng thần thức không thể nhìn ra màu sắc Minh hỏa, tu sĩ Luyện Hư kỳ kia chỉ cho rằng nàng dùng hỏa diễm bình thường. Đây đúng là sức lực của Kim Phi Dao, hắn liền so sánh thử, nếu là hắn trực tiếp đánh Thiết Bàn Loa thì có khả năng phải dùng bốn, năm quyền.

Vì thế liền không tiếp tục nhìn chằm chằm Kim Phi Dao nữa, nếu có thể mau chóng dọn dẹp sạch sẽ ao rượu chỉ có lợi chứ không có hại cho Nhật Nguyệt môn. Chút linh thạch ấy vẫn có thể đưa ra được, không cần phải chuyện bé xé ra to.

Kim Phi Dao đương nhiên không nói cho người khác biết nàng kiếm được bao nhiêu nhưng mỗi lần nàng đi lên mọi người vẫn nhìn thêm vài lần, trong lòng đều hiểu rõ. Nàng hào phóng nói: “Đạo hữu đã vội vã như vậy, không bằng xuống nước lấy Thiết Bàn Loa và Lạn Nhân thảo đi, ta có cách có thể nói cho đạo hữu.”

“A, đạo hữu chịu nói ra bí mật này?” vị tu sĩ chủ động nói chuyện với Kim Phi Dao lúc trước cũng muốn nghe xem làm thế nào có thể nhanh chóng bắt Thiết Bàn Loa. Lúc hắn mới tới cũng đã thử nhưng đúng là phi thường phiền toái, có khi cả nửa canh giờ cũng không lấy được một con, lực hút kia thực sự là vô cùng cường đại.

Kim Phi Dao vẫy vẫy nắm tay, nói: “Cái này thì tính gì là bí mật, ngươi cứ đập nát vỏ nó là xong, chỉ cần làm hỏng vỏ rồi giết chết thịt loa bên trong là nó sẽ rơi xuống.”

“…” tu sĩ kia trầm mặc, việc này ai mà chẳng biết, mọi người đã thử qua mọi biện pháp có thể sử dụng rồi. Cách đánh nát vỏ này cũng đã dùng nhưng vỏ loa quá cứng rắn, dùng bảo thì sợ bị nhiễm độc thủy, dùng nắm tay thì đánh cho đau tay cũng không thấy hiệu quả. Xem ra đây là việc không phải ai cũng làm được, hỏi thăm cũng vô dụng.

Thấy đối phương không hé răng, Kim Phi Dao kéo tay áo lên, để lộ chút cơ bắp của mình, miệng vẫn còn ngậm trái cây, vỗ vỗ cánh tay nói không rõ: “Ngươi xem, đây là cơ bắp ta luyện ra đó. Chỉ cần ăn nhiều, luyện tập nhiều là có thể có một thân khí lực.”

Tu sĩ kia phi thường muốn bóp chết nàng, chút cơ bắp ấy chẳng khác gì các nữ tu sĩ hơi cường kiện, cơ bắp của hắn còn to hơn bắp đùi nàng ta. Thứ đó mà cũng dám lấy ra khoe, còn dạy người khác phải ăn nhiều, luyện tập nhiều, hắn nhất thời có cảm giác đang nói chuyện với ngốc tử.

Đúng lúc này, Thôn Thiên thú đột nhiên ngồi dậy, cảnh giác nhìn bốn phía.

“Hả?” Kim Phi Dao và các tu sĩ khác cũng ngây ngẩn cả người, sau đó lập tức cảm giác được hai luồng uy áp đánh tới, nhất thời toàn thân không thoải mái.

Loại cảm giác trà đầy sát ý này chắc chắn là do phía xa có tu sĩ Luyện Hư kỳ đối chiến.

Tu sĩ của Long Tường bảo các cũng đứng lên, ánh mắt nhìn về một phương, nhíu mày. Chung quanh nơi này không có bất luận thứ gì, Kim Phi Dao ngồi cũng có thể thấy rõ bốn phía cho nên không đứng dậy như những người khác.

Tên tu sĩ bên cạnh lẩm bẩm: “Lại có tu sĩ Luyện Hư kỳ đối chiến, không biết có lan tới bên này không.”

Kim Phi Dao hừ hừ nói: “Những người này thật sự là nhàn rỗi nhàm chán mà, đánh nhau có gì hay mà đánh. Có chuyện gì thì cứ ngồi xuống uống chén trà, ăn hai cái bánh bao rồi nói chuyện không phải là có thể giải quyết sao!”

Tiếng nói vừa dứt, hai luồng yêu khí và ma khí cường đại ập đến, dọa nàng sợ tới mức nhảy dựng lên.

Ma khí quá dày đặc, hình như là Minh hỏa quyết. Kim Phi Dao che miệng nhìn chung quanh, trong lòng có chút bất an, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không có khả năng. Đã bao lâu rồi chứ, chẳng lẽ Lang ma đầu vẫn còn đánh nhau cùng tên Yêu tộc kia, lại đánh tới tận đây? Nếu không phải là tên Yêu tộc lúc trước thì hắn lại đánh với Yêu tộc nào vậy? Hắn thật là lắm kẻ thù!

Hơn nữa, thứ yêu khí thối tới cực điểm này là sao? Còn thối hơn lúc Ân Nguyệt và nàng giết Chu Tước vài lần. Bùn vương sao? Sao Yêu tộc lại còn có loại yêu thú này chứ, xấu chết người!

Kim Phi Dao bịt mũi, mũi nàng thính hơn người khác vài lần, lúc này cảm thấy sắp hôn mê đến nơi rồi. Cũng không để ý ngửi xem hương vị bên trong ma khí kia đến cùng có phải là Lang ma đầu hay không, nàng vội vàng che mũi lại.