Chương 377: Hải toàn các

Tiên Vốn Thuần Lương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hai người đi trên đường, Lá Cây tựa hồ có lời gì muốn nói, ấp a ấp úng nửa ngày mới nói: “Tiền bối, ta có chuyện này muốn thương lượng với ngươi.”

“Cha ngươi nói gì với ngươi?” Kim Phi Dao nghiêng đầu hỏi thẳng.

Nàng không sợ người nhà Lá Cây thấy hơi tiền nổi máu tham mà định làm chuyện gì xấu với mình, nếu nàng thật sự bị tu sĩ Trúc Cơ kỳ lừa thì còn thể diện gì hành tẩu trên Linh giới nữa. Hơn nữa, có cho bọn hắn mười lá gan thì Kim Phi Dao cũng tin là bọn hắn không dám giở trò gì, tám phần là muốn chút ưu việt thôi. Dù sao, nói đến nói đi thì mình kiếm được Đảo Sơn kình cũng có công của Lá Cây.

Lá Cây ấp úng mãi không nên lời, trong lòng thấy rất phiền não, nhịn không được trách cha mình, chuyện như vậy lại muốn nàng đi làm, làm sao nàng có thể nói ra đây?

Thấy nàng nửa ngày không nói hoàn chỉnh được một câu, Kim Phi Dao có chút phiền chán, có chuyện gì thì nói ra là xong, vì thế nàng hỏi: “Các ngươi muốn chia Đảo Sơn kình thế nào? Nói ta nghe một chút.”

“A!” Lá Cây ngẩng đầu, kinh ngạc thốt lên, nhất thời hiểu ra Kim Phi Dao đã biết dụng ý của mình, cố ý cho mình cơ hội bày tỏ thái độ.

“Chúng ta muốn một thành, bởi vì ta cơ hồ không đóng góp công sức gì mà giờ lại còn mặt dày muốn đòi một thành cho nên ta cảm thấy rất mất mặt, không nói nên lời.” Lá Cây rốt cục nắm được cơ hội, vội vàng nói.

Vừa rồi nếu không phải là cha Lá Cây gọi nàng vào, đặc biệt nhắc nhở thì Lá Cây cũng không nghĩ tới vấn đề này. Đây không phải là chuyện mấy viên Long Ngâm đan nhất phẩm, nếu nàng muốn toàn bộ Đảo Sơn kình thì chính là đi tìm cái chết.

“Một thành?” Kim Phi Dao còn tưởng rằng bọn họ sẽ đòi một nửa hoặc là một phần ba, không ngờ lại chỉ dám đòi một thành.

Lá Cây cho rằng Kim Phi Dao thấy nàng đòi nhiều vì dù sao một thành cũng là số tài sản không nhỏ, vì thế vội nói: “Nếu tiền bối thấy là quá nhiều thì cứ theo ý tiền bối mà làm, bao nhiêu cũng được.”

Nhìn bộ dáng tội nghiệp của nàng, Kim Phi Dao cười, “Một thành thì một thành, giờ thì tới Hải Toàn các thôi, sau khi đổi Đảo Sơn kình ra Long Ngâm đan hoặc linh thảo thì sẽ phân một thành cho ngươi.”

“Cám ơn tiền bối.” Lá Cây vui mừng quá đỗi, không ngờ Kim Phi Dao chịu cho nàng một thành, như vậy là sau này nàng có thể thu mua hàng hóa từ các tu sĩ, không cần ra ngoài vất vả nữa.

Kim Phi Dao vội vã muốn đổi Đảo Sơn kình thành vật phẩm lưu thông cũng là có nguyên nhân, tám gã tu sĩ nhân, ma kia không thể từ địa phương khác tới đây bắt giết động vật biển, tám phần là ở trong Bách Hợp thành, vẫn nên sớm bán Đảo Sơn kình đi, trên người có Long Ngâm đan rồi thì cho dù có người tới tìm, nàng rời khỏi Thanh Lưu Linh giới cũng sẽ không còn phải không xu dính túi nữa.

Hai người bay đến trung tâm Bách Hợp thành, nơi này ở ngay bên dưới thịt của lão yêu long, là nơi đông đúc nhộn nhịp nhất Bách Hợp thành, ngay cả phòng ốc cũng hoa lệ hơn các chỗ khác.

Hải Toàn các là một tòa lầu các bảy tầng làm từ san hô, toàn bộ là san hô màu trắng. Trên mái và tưởng đính rất nhiều trân châu các màu, tỏa ra ánh sáng thập sắc vô cùng bắt mắt, hơn nữa, dù đến tối tất cả trân châu trong thành đều tắt ánh sáng thì trân châu của Hải Toàn các vẫn chiếu sáng trưng, trở thành một vùng phong cảnh nhiều năm không thay đổi ở Bách Hợp thành.

Như vậy tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến người khác, nhưng bọn họ lại nói là để thủ vệ thịt thần long cho nên phải ngày đêm chiếu sáng, phòng ngừa có người nhân lúc cả thành tối lại mà ăn trộm thần thịt. Nói vậy thực sự chỉ là lấy cớ chứ đó chỉ là vì bọn họ có hậu trường cứng rắn nên có đặc quyền mà thôi.

Trong Hải Toàn các cái gì cũng có nhưng không phải cái gì cũng thu mua, những mặt hàng bình thường mà các tu sĩ phổ thông dùng thì đều do truyền nhân cung cấp chứ không thu mua. Nếu không bọn họ sẽ phải cả ngày tiếp đón đám tu sĩ bán hàng hóa thông thường thì sẽ mệt chết. Bọn họ chuyên thu mua các vật phẩm quý, giá cao, nếu cầm hàng hóa giá rẻ tới thì chỉ rước lấy nhục nhã.

Vừa sải bước vào đại môn Hải Toàn các liền thấy một biển đầu của các tu sĩ đến mua đồ. Tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ hình như sẽ có người chuyên tiếp đón, còn Kết Đan kỳ thì không có một đãi ngộ đặc thù nào.

Người tiếp đãi Kim Phi Dao là một nữ yêu tộc Trúc Cơ kỳ, nàng ta không phải hải tộc bởi vì nàng có đôi tai mèo đáng yêu. Hai mắt to hơn của người bình thường, lông mi rất dài, lúc chớp mắt lại trở nên rất xinh đẹp.

“Lá Cây, người phục vụ này trông đáng yêu hơn ngươi.” Kim Phi Dao âm thầm truyền âm với Lá Cây làm nàng tức giận bĩu môi.

“Tiền bối, Miêu tộc vốn xinh đẹp đáng yêu, tuy nhiên tu vi của các nàng không cao lắm, phần lớn chỉ được làm phục vụ hoặc thị thiếp thôi. Ta đã Kết Đan kỳ, ta không có tai nhưng có vây cá nha.” Lá Cây không phục nói.

Nhắc tới vây cá, Kim Phi Dao lại càng muốn cười, mọc ở chân mà cũng gọi là vây sao? Lúc Lá Cây cởi quẩn định đào tẩu, nàng còn tưởng rằng nửa người dưới của Lá Cây sẽ biến thành đuôi cá, sau đó xinh đẹp tao nhã chạy thoát, ai ngờ lại không phải.

“Trong hải tộc không có ngư yêu nào mà nửa thân trên là người, nửa thân dưới là cá sao?” Kim Phi Dao hỏi.

Lá Cây bĩu môi nói: “Có, có thể nhìn thấy rất nhiều trong thành mà.”

Sau đó, hai mắt nàng sáng ngời, vội kéo tay Kim Phi Dao, khẽ bảo: “Tiền bối, ngươi thấy nữ tử mặc bộ váy lụa bách ngân ngư vĩ đang chuẩn bị lên lầu hai kia không? Đó chính là hải tộc có nửa thân trên là người, nửa thân dưới là cá đó. Cái đuôi cá của các nàng rất khỏe, không cần biến hóa thành chân cũng có thể đứng thẳng đi lại, chỉ là đều bị giấu dưới váy thôi.”

Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn, thấy một nữ tử Kết Đan trung kỳ đang bước trên cầu thang lên lầu hai, kiểu váy bách ngân ngư vĩ kia là một kiểu váy mà hải tộc rất thích mặc, từ mông trở xuống có một dải bèo kéo dài xuống như đuôi cá. Đứng ở tầng một chỉ nhìn thấy phía sau của nữ yêu, mái tóc đen mềm mại buông xõa, vừa mượt mà vừa bóng bẩy. Thắt lưng nàng tinh tế như phong, kết hợp với váy bách ngân ngư vĩ làm cho ngay cả khi lên lầu cũng rất xinh đẹp quyến rũ khiến người ta nhìn mà sung sướng cả tâm thần.

“Chỉ nhìn từ phía sau cũng biết đây chắc chắn là một đại mĩ nhân!” Kim Phi Dao thốt lên khen ngợi, Lá Cây và miêu nữ kia nghe vậy thì che miệng cười trộm.

Đúng lúc này, nữ yêu nhân ngư kia giơ bàn tay thon thon ra vịn lan can, tao nhã tự tin nghiêng đầu nhìn xuống lầu một, sau đó lại quay đầu tiếp tục lên lầu.

Nhìn nàng lắc eo nhỏ đi lên lầu, Lá Cây kéo Kim Phi Dao: “Tiền bối, chúng ta còn có chính sự phải làm.”

Kim Phi Dao lúc nãy nhìn thấy nữ yêu nhân ngư quay xuống liếc mắt một cái thì há hốc miệng, đứng ngây tại chỗ, sau khi bị Lá Cây kéo mới hồi thần, nàng khó chịu nghiến răng, “Thật sự là phía sau non xanh nước biếc, phía trước ma chê quỷ hờn, quá dọa người!”

Lá Cây nhẹ giọng nói: “Đó còn là một người tương đối đẹp trong chủng tộc của nàng rồi, vừa nãy nàng quay đầu vô cùng tự tin, hẳn là ngày thường là một mỹ nữ được người người hoan nghênh.”

“Mắt của hải tộc các ngươi không phải là bị ngâm nước biển nhiều quá mà bị lỗi đó chứ? Loại này mà là mỹ nữ thì ta còn không phải là khuynh quốc khuynh thành? Nếu chưa từng thấy qua mỹ nhân thì mấy ngày nữa ta sẽ đưa đến cho các ngươi nhìn một cái xem thế nào mới gọi là mỹ nhân.” Kim Phi Dao nhớ tới Hoa Uyển Ti, nếu luyện chế xong thân thể thì ở một nơi mà loại người quái dị cũng tự tin như thế thì chỉ sợ nàng đứng ở ven đường là có thể thu Long Ngâm đan.

“Xấu thì cũng thôi, thế nhưng động tác nghiêng đầu tao nhã tự tin kia là gì? Thiếu chút nữa làm ta ghê tởm đến chết.” Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng, người nọ có đôi mắt tam giác, mũi nhọn, lỗ mũi hếch tận trời, còn cái miệng lớn như cả khối thịt đắp vào, thật sự quá xấu.

“Tiền bối, không biết tiền bối muốn mua gì? Hải Toàn các chúng ta cái gì cũng có.” Lúc này, miêu nữ xinh đẹp mỉm cười ngọt ngào hỏi, tai còn khẽ chuyển động, đưa tới ánh mắt bất mãn của Lá Cây.

Kim Phi Dao nói: “Ta đến bán đồ, còn mua thì đợi bán xong ta sẽ ra xem xem có gì hứng thú không.”

“Không biết tiền bối muốn bán vật gì? Là gửi bán đấu giá hay là trực tiếp bán luôn?” nữ miêu lại hỏi.

Đây là có quy củ, những mặt hàng với giá trị khác nhau thì sẽ mời các quản sự khác nhau, bởi vậy cần phải hỏi trước, nếu không thì gọi phải quản sự không đủ tầm sẽ khiến tu sĩ không thoải mái, mà hàng hóa không tốt lại gọi quản sự cấp cao thì sẽ làm quản sự cảm thấy phục vụ không làm tốt công việc.

“Đảo Sơn kình cấp tám.” Kim Phi Dao biết đối với loại cửa hàng này thì động vật biển cấp tám không coi là đồ đặc biệt tốt gì nhưng vẫn có thể mua vào.

Quả nhiên, miêu nữ vừa nghe liền tươi cười dẫn nàng ra sau cửa hàng. Nhìn từ phía cửa hàng thì phía sau có một khu vườn rộng gần mười trượng, trồng không ít cây cối hoa cỏ trên lục địa. Khu vườn này rất khó kiếm ở dưới đáy biển này, cũng là tượng trưng cho thân phận và quyền lực của chủ nhân nó.

Vườn đúng là đồ thật nhưng cũng chỉ là ngụy trang thôi, sau khi đi vào khu vườn từ một cửa hông của cửa hàng thì thấy một khu vườn rộng gần trăm trượng, chung quanh trồng không ít các loại hoa cỏ, ở giữa là một khu đất trống lát đá bóng loáng, một con động vật biển có hai cái đuôi đang nằm dưới đất, gần mười tu sĩ Luyện Khí kỳ đang cầm đao nhỏ, cẩn thận cắt da thú.

Đây là lần đầu tiên Kim Phi Dao nhìn thấy cảnh lột da tinh tế như vậy, nàng từ trước tới giờ đều nhanh chóng cắt từng mảng lớn, chỉ lúc cần dùng để luyện chế pháp bảo pháp khí thì mới lấy ra gia công một chút. Tuy nhiên, cũng không cẩn thận như thế này, bảo sao da thú ở trong cửa tiệm cái nào cũng đẹp đẽ tinh tế hơn của mình. Nếu nàng cũng dùng dao nhỏ nhẹ nhàng rạch, lột thì chỉ sợ phải mất mấy tháng mới lột xong da con thú này.

“Hải quản sự, vị tiền bối này có một con Đảo Sơn kình muốn bán, ta đưa nàng đến đây rồi.” Miêu nữ đi đến trước một lão giả để tay trần đang lột da ở đuôi thú, nói.

Kim Phi Dao nhìn thấy trên lưng lão nhân kia có một lớp vảy màu lam phản quang, đây cũng là một yêu tộc trong biển.

Yêu tộc và Ma tộc giống nhau, không có dòng họ cố định. Ma tộc vì phân chia gia tộc mà lấy hình dạng của chữ để mệnh danh, ví dụ tất cả mọi người trong nhà Lang ma đầu đều có chữ “Thủy” trong tên, ngay cả tên gia hỏa có cha Nhân tộc là Bố Tự Du cũng có chữ cuối cùng mang thủy: Du.

Mà yêu tộc thì toàn đặt tên bừa, bình thường đều dùng những thứ thông thường để đặt tên. Yêu tộc trong biển thì thứ thường xuyên gặp nhất chính là nước biển, vì thế họ Hải đặc biệt nhiều. Đương nhiên cũng có những người như Lá Cây, tám phần là do cha mẹ nàng thấy lá cây trên lục địa rất đẹp cho nên đã đặt tên cho Lá Cây như vậy.

Cái này thì Kim Phi Dao đã hỏi Lá Cây, tên của cha mẹ nàng căn bản không có chút xíu quan hệ với tên nàng. Nàng là Lá Cây, còn cha mẹ thì người tên là Rong Biển, một người lại là Hạt Châu, hoàn toàn không nhìn ra là người một nhà.