Chương 357: Cùng tạ linh giới

Tiên Vốn Thuần Lương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kim Phi Dao lườm hắn, khó chịu hỏi; “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ta trước đây rất hư sao?”

“Không phải, ta chỉ cảm thấy một người nghèo như ngươi, có được một vật như vậy mà lại không lấy ra đổi lấy tiền thì quá lạ.” Bố Tự Du hắc hắc cười nói.

“Ngươi cho là ta không muốn bán sao? Đây chỉ là ta làm việc cho người khác thôi.” Kim Phi Dao nói, nếu có thể mang đi bán thì chỉ cần mỗi phần một khối linh thạch trung phẩm là đã kiếm được rất nhiều rồi.

Bố Tự Du hỏi: “Ngươi thu bao nhiêu thù lao mà lại giúp người khác làm chuyện như vậy?”

“Ngươi nói cái gì?” Kim Phi Dao trừng lớn mắt nhìn hắn, tựa hồ nhớ tới chuyện gì, lập tức vỗ bàn đứng dậy, “Không hay rồi, lúc đó ta quên đòi thù lao. Lúc đó căn bản không hề nói đến, sao ta có thể quên chứ? Hình như là đi quá vội cho nên không nhớ ra.”

“Ngươi đúng là đầu đất.” nhìn bộ dáng ảo não của nàng, Bố Tự Du sảng khoái cười ha hả.

Bị Kim Phi Dao trừng mấy lần hắn mới ngừng cười, vỗ Linh giới Du Cảnh Kính, hỏi: “Ngươi muốn phát ra ngoài kiểu gì? Vẽ nó lên một tờ giấy dai rồi đính vào Thế Đạo Kinh hay là lam thành ngọc giản tặng không? Nếu dùng ngọc giản thì ta phải thu phí, số lượng xuất bản không nhỏ, nếu dùng giấy dai thì sẽ không lấy linh thạch của ngươi.”

Nghe nói còn phải tự bỏ tiền túi, Kim Phi Dao nói: “Sao không trực tiếp vẽ lên Thế Đạo Kinh, vừa tiết kiệm linh thạch lại rất dễ thấy?”

Bố Tự Du cầm một tờ Thế Đạo Kinh lên, nói: “Đây là giấy bình thường, chỉ dày hơn giấy mà phàm nhân dùng một chút, nếu vẽ lên đó thì gặp nước sẽ rã ra, nếu không cẩn thận cũng bị xé rách. Không phải ngươi chỉ tùy tiện ứng phó với người nên mới muốn dùng giấy cho xong chuyện đấy chứ?”

Kim Phi Dao nghẹn lời, chẳng lẽ phải thực sự dùng ngọc giản? Quên đi, vẫn nên dùng giấy dai, nếu không đủ thì nàng vẫn còn rất nhiều da thú không dùng, lấy ra cho bọn họ vẽ bản đồ luôn.

“Giấy dai thì giấy dai, chấp nhận tạm đi.” Nàng lầu bầu, bất mãn đáp ứng.

Cầm Linh giới Du Cảnh Kính, Bố Tự Du tò mò xem xét, vị trí mấy chục Linh giới đều rất rõ ràng, có vài nơi còn chưa từng nghe nói đến. Lúc thấy ngay cả thần cấp giới cũng có thì hắn nhịn không được thán một tiếng.

“Có cái gì không đúng sao?” Kim Phi Dao nghiêng đầu, tò mò hỏi.

Bố Tự Du bỏ Linh giới Du Cảnh Kính xuống, chỉ vào chỗ thần cấp giới, nói: “Mấy Linh giới này đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng bản đồ thần cấp giới thì không phải là thứ gì bí mật. Những tu sĩ Luyện Hư, Hóa Thần kỳ đều có một phần bản đồ thần cấp giới để tiện chạy chung quanh tìm kiếm tài liệu lôi tính.”

“Không thể nào, nói như vậy thì kỳ thực mọi người có thể tùy tiện chạy, chỉ cần đi theo đường thần cấp giới thôi?” Kim Phi Dao sửng sốt, nói như vậy thì dù nàng có truyền bá bản đồ hay không, Ân Nguyệt cũng có thể thông qua thần cấp giới chạy đến nơi khác?

“Không, ngươi hiểu lầm rồi. Bọn họ đi đường thần cấp giới nhưng lại không có bản đồ linh cấp giới, đa phần chỉ hoạt động ở thần cấp giới. Không phải tất cả thần cấp giới đều ở phía trên linh cấp giới, có thể ngay phía dưới nó là biển Như Mộng. Nếu tùy tiện rời khỏi thần cấp giới, tự hành bay trên biển thì không chỉ không tìm thấy đường mà có khả năng còn bị chết trên biển, yêu tộc có mặt ở khắp nơi nha.” Bố Tự Du thấy nàng hiểu lầm, vội vã giải thích.

Sau đó, hắn lại lầm bầm: “Nếu thứ này được mang đến sớm một chút thì Lang đại nhân đã không cần phải đi ra ngoài du lịch theo đường thần cấp giới rồi.”

Kim Phi Dao nghe thấy, cũng không mở miệng hỏi thăm xem Lang đại nhân chạy đi đâu. Du lịch sao? Lại là đi thần cấp giới, vậy có nghĩa là sẽ không gặp mình, thật sự quá may mắn!

Đúng lúc này, Bố Tự Du ngẩng đầu nhìn nàng, buồn cười lắc lắc đầu.

“Vậy ngươi mau truyền bản đồ ra đi, giữ lại bản gốc cho ta là được, ta còn có việc muốn đi Cùng Tạ Linh giới. Chờ ngươi về đã lãng phí bao nhiêu thời gian của ta rồi, nếu giờ còn không đi thì không kịp nữa.” Kim Phi Dao vội vã muốn đi.

Bố Tự Du lấy làm lạ, nàng thì có chuyện gì chứ, “Ngươi vội vã đi như vậy làm gì?”

“Cướp bóc!”

“…”

“Cũng không cần vội, ngươi chờ ta thêm vài ngày, ta xử lý một số chuyện ở đây, làm xong chuyện bản đồ rồi đi cùng ngươi đến Cùng Tạ Linh giới một chuyến.” Bố Tự Du đáp.

“Ngươi đi Cùng Tạ Linh giới làm gì? Mấy thứ kia là của ta, đừng tưởng rằng ngươi nửa đường gia nhập thì ta sẽ chia cho ngươi.” Kim Phi Dao nhìn hắn, chẳng lẽ thấy nàng định đi đả kiếp, Bố Tự Du liền nảy sinh ý nghĩ muốn nhập bọn?

Bố Tự Du ghét bỏ hừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn, “Ai muốn đi cướp bóc với ngươi? Chuyện đàm phán mở tiệm ở Cùng Tạ Linh giới vẫn chưa xong, ta phải tự mình đi một chuyến, hoàn toàn chỉ là cùng đường, ai thèm làm loại hoạt động đó với ngươi chứ.”

“Vậy là tốt rồi.” nghe vậy, Kim Phi Dao thở phào, cũng không thể để hắn vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi được.

Nàng nghĩ Bố Tự Du là thiếu chủ của Thế Đạo Kinh, Thế Đạo Kinh lại có mặt ở khắp nơi, chắc chắn là buôn bán lời rất nhiều linh thạch, nàng đi theo hắn thì tám phần sẽ được sống những ngày lành. Nhưng lại không ngờ, sau vài ngày Kim Phi Dao mới phát hiện, Bố Tự Du ngoài việc bán tin tức cho Thế Đạo Kinh lấy linh thạch thì căn bản không được nhận bất kỳ ưu việt nào từ nơi này.

Rõ ràng là thiếu chủ lại phải bán tình báo sống qua ngày, Kim Phi Dao rất không cam tâm giật cổ áo hắn ép hỏi, sau đó mới biết. Thế Đạo Kinh này đúng là của nhà hắn, tuy nhiên chủ nhân là cha hắn, là nam nhân đã lừa Hoài đại nhân lên giường. Để bổi dưỡng công lực rình coi của Bố Tự Du mà không cung cấp một khối linh thạch nào cho hắn, còn bên Hoài đại nhân thì cũng vì truyền thống giáo dục trong tộc mà không cho hắn thứ gì, vì thế hắn chính là tên cùng quỷ đeo cái danh vọng thiếu chủ mà thôi.

Thấy Kim Phi Dao nổi giận, Bố Tự Du an ủi: “Ngươi đừng khổ sở, chờ cha ta chết, Thế Đạo Kinh sẽ là của ta. Đến lúc đó ta sẽ mỗi ngày cho ngươi ăn vài bát cơm, giết vài người dâng lên, không lấy của ngươi nửa khối linh thạch.”

“Ta muốn mấy thứ đó làm gì? Ngươi hẳn phải mời ta những cực phẩm mĩ vị mới phải.” Kim Phi Dao tức giận mắng.

“Đã biết!” Bố Tự Du hắc hắc cười nói.

Tuy nhiên, do dự một lát, Kim Phi Dao vẫn đầy cõi lòng chờ mong hỏi: “Cha ngươi ở đâu? Khi nào thì Thế Đạo Kinh mới là của ngươi?”

“Không biết, hắn đã đi du lịch lâu lắm rồi, cũng đi lộ tuyến thần cấp giới. Thế Đạo Kinh đều do thân tín của hắn đảm nhiệm, ta chỉ là một người tự do làm việc thôi, ngay cả khi ta dùng thân phận thiếu chủ đi làm việc cho bọn họ thì cũng phải trả ta linh thạch.” Bố Tự Du đắc ý cười.

Kim Phi Dao nhún vai, khinh thường nói: “Ngươi đúng là hiếu tử, ngay cả linh thạch của cha cũng kiếm.”

“Không kiếm linh thạch thì ngươi nuôi ta sao?”

“Nằm mơ!”

Hai người hễ rảnh ra là đấu võ mồm, dưới sự dây dưa kéo dài của Bố Tự Du, hao phí gần mười ngày mới chuẩn bị tốt mọi thứ. Bản đồ đã làm xong, tất cả đều được vẽ trên giấy dai rắn chắc, nội dung cơ hồ giống trên Linh giới Du Cảnh Kính như đúc. Các tu sĩ xuất môn tầm bảo có ai cũng có thể có một tờ, ngoài tránh lửa thì còn không ngấm nước.

“Mau chút, sắp không kịp rồi.” sự tình nơi này vừa xong xuôi, Kim Phi Dao liền kéo Bố Tự Du đi theo một lộ tuyến nửa truyền tống nửa phi hành trên Linh giới Du Cảnh Kính, vội vàng chạy tới Cùng Tạ Linh giới.

Lộ tuyến trong nội bộ mười hai Linh giới cơ bản là tốt, hai người chỉ cần chưa đến ba tháng đã tới Cùng Tạ Linh giới. Từ Du Vân Linh giới đến Cùng Tạ Linh giới phải mất một năm, mà từ Cùng Tạ Linh giới đến Tinh La Linh giới thì không cần mất nhiều thời gian như vậy, chỉ cần hơn nửa năm.

Kể cả giữa hai bên có sự sai lệch thời gian, đến khi hai người Kim Phi Dao chạy tới Cùng Tạ Linh giới, xuyên qua cửa biển dày đặc linh thuyền của các thương nhân, tới bến tàu Khóa Thiên phái hỏi thăm mới biết được linh thuyền thu mua từ Du Vân Linh giới trở về đã cập bờ từ ba ngày trước.

Chuyện này khiến Kim Phi Dao bực tức, kéo Bố Tự Du ra mắng một trận, nếu không vì hắn dây dưa kéo dài thì nàng đã đến từ sớm canh chừng rồi.

Hung hăng mắng xong, Kim Phi Dao liền muốn đuổi theo đội ngũ thu mua tới Thiên phái. Hỏi phàm nhân ở bến tàu mới biết người thu mua Thiên phái đã ngồi xe bay đi rồi, mục đích chắc chắn là trung tâm Cùng Tạ Linh giới, khu vực môn phái Thiên cấp tập trung ở, Thịnh Linh Thế.

Không còn cách nào khác, may mà bọn họ mới đi ba ngày, mau chóng theo sau vẫn còn kịp. Kim Phi Dao muốn vậy nhưng vừa mới rời khỏi bến tàu đã gặp một gã tu sĩ Kết Đan kỳ dẫn bốn tu sĩ Trúc Cơ kỳ và hai mươi mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ đi tới.

Thấy bọn họ đi thẳng tới chỗ mình, Kim Phi Dao dừng chân, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về nhóm người. Bố Tự Du bên cạnh thì cúi đầu cười thầm không nói.

Nhóm người này đi đến, tên tu sĩ Kết Đan đầu lĩnh liền cung kính chắp tay chào: “Hoan nghênh hai vị tiền bối đến Cùng Tạ Linh giới, không biết hai vị tiền bối đến nên không đón tiếp từ xa, mong tiền bối không nên trách tội. Tại hạ là trưởng lão của Lâm Hải Thành phái, đặc biệt tới đây nghênh đón tu sĩ các giới, hai vị có gì phân phó chỉ cần nói ra, tại hạ sẽ làm hết sức.”

Kim Phi Dao nào đã gặp tình cảnh khách khí như vậy, nhất thời có chút bối rối, Bố Tự Du liền đi ra giải vây, “Chúng ta đến từ Tinh La Linh giới, cũng không phải tới làm ăn buôn bán, chỉ đến chơi thôi. Nghe nói Cùng Tạ Linh giới đất rộng cảnh đẹp, chúng ta muốn đi chung quanh nhìn ngắm.”

Nghe thấy không phải là thương nhân, rất nhiều tu sĩ nhất thời không còn phấn chấn, vị đầu lĩnh Kết Đan giữ được phong độ nhất, khách sáo nói không ngừng, chỉ một lúc đã khiến Kim Phi Dao buồn ngủ.

Đuổi nhóm người kia đi rồi, Bố Tự Du nhanh chóng kéo Kim Phi Dao rời đi, nếu đi chậm biết đâu lại bị người nào đó cuốn lấy.

“Tu sĩ nơi này đúng là nhiệt tình hiếu khách, trực tiếp đón người ở bến tàu.” Linh giới này thật sự quá mức hiền lành, nhiệt tình khiến Kim Phi Dao không quen.

Bố Tự Du nói: “Nếu ngươi không phải là Nguyên Anh kỳ thì ta cam đoan tên trưởng lão phái kia sẽ không đến nghênh đón ngươi đâu, cùng lắm chỉ là cho vài tên Luyện Khí kỳ đến đuổi ngươi thôi. Người nơi này đặc biệt thích uống rượu, cơ bản chỉ cần có tiệc là sẽ uống rượu, chúng ta đi mau lên, khỏi phải bị mời đi uống rượu.”

“Linh rượu? Vậy không phải là có ăn sao? Ăn trước mấy bữa rồi đi, dù sao không ăn cũng lãng phí.” Nghe thấy có ăn, Kim Phi Dao lập tức nghĩ tới mấy thứ đồ ăn đã được nếm ở Tinh La Linh giới.

“Cả ngày chỉ biết ăn thôi.” Bố Tự Du không nghe nàng, không để ý sự phản đối của nàng, kéo cổ áo nàng chạy khỏi bến tàu.