Chương 313: Linh ý đại hội

Tiên Vốn Thuần Lương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiễn bước Lâm Thanh Giang, Kim Phi Dao lấy Thiên Sí điểu ra, ghi lại thông điệp vào ngọc côn rồi thả Thiên Sí điểu, “Đưa tin cho chủ nhân ngươi, bảo hắn đến đình Lưu Phong ở đảo Quan Đình tìm ta.”

Nếu Bố Tự Du có ở Tinh La Linh giới, Thiên Sí điểu sẽ tự động đi tìm hắn, nếu không thì Thiên Sí điểu sẽ không bay ra đảo Đông Lương. Nhưng Kim Phi Dao tin Bố Tự Du có nửa cơ hội là ở Tinh La Linh giới bởi vì Bắc Thần Linh giới đã không còn bao nhiêu chuyện mà hắn không biết, còn Tinh La Linh giới lại mới tinh, nơi này có vô số việc chờ hắn rình coi.

Quả nhiên, Thiên Sí điểu bay một vòng trên không trung, thân hình thoáng ngưng trụ, ông một tiếng liền tiêu thất khỏi đảo Đông Lương.

“A, tên gia hỏa đáng khinh kia quả nhiên là ở Tinh La Linh giới.” Kim Phi Dao cười nói, thật đúng là một kẻ không chịu ngồi yên.

Một tháng sau sẽ xuất phát đi liệp sát Tiêu Cầu, mà Thiên Sí điểu sau khi bay đến chỗ Bố Tự Du sẽ phải nghỉ ngơi một tháng, như vậy không thể đợi tin tức truyền lại được, trong khi khoảng cách xa thì không thể dùng bùa Truyền Âm, vì thế Kim Phi Dao nhắn Bố Tự Du trực tiếp tới đảo Quan Đình tìm nàng, đến lúc đó sẽ hội hợp và rời đi luôn từ đảo Quan Đình.

Thế cho nên nàng phát một bùa Truyền Âm cho Lâm Thanh Giang, sau một lúc lâu đã có hồi âm, Lâm Thanh Giang đồng ý một tháng sau gặp nhau ở đảo Quan Đình rồi cùng nhau đi tìm Tiêu Cầu.

Mang theo Mập Mạp và Hoa Uyển Ti, Kim Phi Dao thu hồi tiểu đảo nổi, nhìn đảo Đông Lương trống rỗng, nàng còn cắm xuống một tấm bia đá, dùng khí tức Nguyên Anh viết lên vài chữ to: đảo này có người, xuất môn không lâu sẽ quay về.

Tấm bia đá có uy áp của tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể nhắc nhở những người có ý định chiếm đảo biết tu sĩ Nguyên Anh này chỉ tạm thời xuất môn, sẽ trở lại. Tuy nhiên, nếu gặp phải tu sĩ cũng Nguyên Anh kỳ thì chỉ sợ không có tác dụng gì.

Mang theo tất cả tài sản, Kim Phi Dao xuất phát tới đảo Quan Đình.

Quan Đình nằm bên cạnh hòn đảo Tụ Tiên lớn nhất ở Tinh La Linh giới, chỉ cách đảo Tụ Tiên nửa canh giờ phi hành. Đảo này có hình núi cao, trên đỉnh núi có mười thác nước chảy thẳng xuống như ngân long, là một nơi có phong cảnh đẹp. Vì có thác nước cho nên vào mùa hè thủy khí lan tràn, mát mẻ vô cùng, cũng bởi vậy mà trên đảo được xây dựng chín mươi chín tòa tiểu đình hóng mát.

Trước kia Kim Phi Dao đã từng tới đây một lần, vì khá được yêu thích nên người đến đảo tương đối nhiều. Cũng vì khống chế nhân số mà không xây dựng bến tàu, chủ yếu cung cấp cho các tu sĩ du ngoạn.

Đặt chân lên đảo Quan Đình, Kim Phi Dao sửng sốt, sao trên núi lại nhiều người như vậy?

Hơn nữa, điều khiến nàng nghi hoặc hơn là trong số những người ở đây có rất nhiều ma nhân. Có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ đảo Quan Đình bị chia cho người Ma tộc?

Tu sĩ Ma tộc và Nhân tộc rất hòa khí đi đi lại lại trên đảo, thoạt nhìn thật thanh bình, không hề có cảm giác bị ma nhân chiếm đoạt. Hơn nữa, thỉnh thoảng còn nhìn thấy có tu sĩ Nhân tộc dẫn đường, đưa tu sĩ Ma tộc đi ngắm cảnh, hoàn toàn là cảnh dẫn thân thích phương xa đi chơi.

Đình Lưu Phong nho nhỏ đã có gần mười tu sĩ Ma tộc và Nhân tộc đang ngồi chật cứng. Nhìn thấy cảnh này, Kim Phi Dao cảm thấy không thích hợp, kể cả nhân – ma ở Tinh La Linh giới không quá xung khắc nhưng cũng không thể đạt tới cảnh giới này. Nàng nhìn về phía Mập Mạp, khẳng định kẻ này còn có điều chưa nói.

Mập Mạp thấy Kim Phi Dao nhìn mình chằm chằm, đột nhiên vỗ đầu một cái, thò tay lật lật túi càn khôn, tìm ra một bọc giấy. Nó mở bọc giấy ra, bên trong là một miếng cá Mặc Lăng nướng. Nó ném cả miếng cá Mặc Lăng vào miệng, sau đó đưa mảnh giấy gói cho Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao cầm mảnh giấy, hóa ra là một tờ trong Thế Đạo Kinh, mặt giấy đã bị cá nướng dây bẩn. Đợi Kim Phi Dao nhìn xuyên qua vết bẩn, đọc chữ ở mặt sau xong, nàng liền ném Thế Đạo Kinh xuống, hung hăng tung mấy quyền vào Mập Mạp, xong còn tiếp tục đá mấy đá.

Lúc này, bên trong con rối là Hoa Uyển Ti, nàng nghếch cằm nhìn Mập Mạp bị đánh, còn dường như cảm thấy rất thích thú, không hề có ý nghĩ khuyên can.

Tu sĩ trong đình Lưu Phong sợ ngây người. Bọn họ đều là tu sĩ Luyện Khí và Trúc Cơ, nào đã gặp qua người nào đánh linh thú như vậy. Hơn nữa, nữ tử đẹp như tiên thiên kia lại càng lạnh lùng nhẫn tâm, cứ đứng kia nhìn con ếch bị đánh đến thảm hại. Nhất thời, có tu sĩ nổi thiện tâm, muốn ra tay ngăn cản nữ tu sĩ độc ác kia.

“Dừng tay!” một tu sĩ Ma tộc đầy nhiệt huyết đứng dậy, hô to một tiếng.

Kim Phi Dao ngừng tay, quay đầu sang lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”

Tu sĩ trong đình Lưu Phong nhất thời cảm thấy một luồng uy áp đánh tới, sắc mặt đại biến, tu sĩ Nguyên Anh!

Kỳ thực, các tu sĩ bình thường đều không hay che giấu tu vi, bởi vì nếu không cố ý dùng thần thức xem xét thì cũng có thể nhìn pháp bảo của một người để nhận ra tu vi cao hay thấp.

Hiện tại Kim Phi Dao trực tiếp phả tu vi Nguyên Anh kỳ tới, nhất thời dọa cho đám tiểu bối hoảng hốt, ngay cả tên tu sĩ Ma tộc hô dừng tay cũng sững sờ đương trường, nhìn chằm chằm vào nàng.

“Các ngươi có việc?” Kim Phi Dao lại đề cao thanh âm, hỏi.

Lúc này, trong đám tu sĩ Nhân tộc có một gã cơ trí, phản ứng lại, sợ đám ma nhân tính cách ngay thẳng sẽ nói ra lời bất kính, vội lấy dũng khí đáp: “Tiền bối, chúng ta thấy trên núi đã quá đông tu sĩ, không còn đình hóng mát nào trống cả, cho nên muốn tặng đình này cho tiền bối nghỉ ngơi. Vị bằng hữu này của ta trời sinh có giọng nói to, mong tiền bối không lấy làm phiền lòng.”

Quá cơ trí! Kim Phi Dao đánh giá hắn một cái, sau đó liền cười nói: “Các ngươi đã có thành ý như thế, ta đây liền đa tạ.”

“Không dám, tiền bối vui vẻ là tốt rồi. Chúng ta còn có việc, không quấy rầy tiền bối nữa.” tu sĩ kia cười bồi, nhanh chóng kéo đồng bọn bỏ chạy, đương nhiên không quên tu sĩ Ma tộc kia.

Nhìn đình Lưu Phong trống rỗng, Kim Phi Dao quay đầu nói: “Mập Mạp, thấy không? Nắm tay to rất có lợi, nhiều người như vậy cũng có chỗ ngồi.”

Hoa Uyển Ti cười lạnh một cái, sải bước qua mặt Mập Mạp. Mập Mạp nhanh chóng lấy ra một tấm mộc bài, viết bốn chữ to: mặt người thân thú.

Hoa Uyển Ti trừng mắt, hai gia hỏa lập tức động thủ, đánh nhau ngay trong đình Lưu Phong.

Kim Phi Dao đã sớm nhắc nhở hai kẻ này, muốn đánh nhau cũng được, nhưng tuyệt đối không được dùng linh lực và yêu lực. Đều là người trong nhà, động nắm tay là xong, vì thế Hoa Uyển Ti Nguyên Anh hậu kỳ dùng thân thể giá rẻ tiến lên, lại bại dưới tay Mập Mạp đã từng được ngâm canh thuốc.

Một lúc sau, Hoa Uyển Ti nhắm mắt, lặn vào trong, Tiểu Uyển đi ra. Tiểu Uyển mở mắt ra liền ôm lấy Mập Mạp mà cắn, vừa cắn vừa khóc nói Mập Mạp bá bá bắt nạt nàng.

Mập Mạp không sợ ai chứ rất sợ Tiểu Uyển khóc nháo cắn mình, nhất thời liền rơi xuống thế hạ phong. Cuối cùng, nó thu nhỏ lại bằng hai người, cõng Tiểu Uyển trên lưng, vui vẻ chơi đùa.

Nhìn chúng nó một khóc hai nháo ba chơi đùa, Kim Phi Dao cảm thấy đau đầu, nhịn không được mà oán thầm đám biến thái này. Tiểu Uyển ngồi trên lưng Mập Mạp tươi cười, ánh mắt rưng rưng kia đã làm bao nhiêu tu sĩ đi ngang qua phải thần hồn điên đảo.

“Thật là không chịu nổi các ngươi, cả ngày ầm ĩ, một hồi đánh một hồi cười, phiền chết người.” Kim Phi Dao ngồi trong đình Lưu Phong, nhìn theo những cánh hoa rơi từ trên núi xuống, quay vòng vòng trước đình rồi mới tiếp tục bay đi.

Nàng duỗi tay hút tờ giấy lúc nãy ném đi về, hung tợn mắng: “Mập Mạp chết dẫm, tin tức quan trọng như vậy mà lại dùng để bọc cá nướng, thiếu chút nữa là hại chết ta.”

Tin tức trên mảnh giấy này rất quan trọng, Kim Phi Dao làm sao mà không tức giận cho được.

Hóa ra chung quanh đảo Tụ Tiên có nhiều tu sĩ Ma tộc như vậy là do sự thay đổi của Linh Ý đại hội. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà Nhân tộc đã đưa ra đề nghị hòa bình toàn diện với Ma tộc, các giai đoạn chuẩn bị đã bắt đầu từ gần mười năm trước, cho tới bây giờ mới chính thức.

Linh Ý đại hội chuyển từ cuộc tranh đấu giữa các tu sĩ Nhân tộc thành quyết đấu giữa Nhân tộc và Ma tộc, mà nếu là việc mà hai bên đang tranh luận cũng có thể giải quyết ngay trong quyết đấu. Ai thắng thì nghe người đó, như vậy có thể làm cho hai bên tâm bình khí hòa giải quyết tranh chấp, cũng sẽ không bị tổn thất quá nhiều.

Những ma nhân này tới từ Ma tộc ở mười một Linh giới, duy nhất Hoàng Tuyền Linh giới không có, bởi vì bọn họ không có Ma tộc, cũng không có tranh chấp gì, đến đây hoàn toàn là xuất phát từ vấn đề lễ tiết.

Điều này làm cho Kim Phi Dao ý thức được một vấn đề, đó là nếu Lang ma đầu không chỉ tới đây để kết thân mà còn thuận tiện đại biểu Ma tộc Bắc Thần Linh giới tham gia Linh Ý đại hội, vậy thì có khả năng sẽ xuất hiện chung quanh đảo Tụ Tiên.

Nếu sớm biết chuyện này thì nàng tuyệt đối không chọn đảo Quan Đình để hẹn Bố Tự Du. Kim Phi Dao hối hận muốn chết nhưng dù sao đã ước hẹn với Bố Tự Du rồi, cả Lâm Thanh Giang nữa, hiện tại muốn đi thì đã chậm, chỉ còn cách kiên trì đợi.

Tuy nhiên, nghĩ lại thì nàng thấy Lang ma đầu đã Luyện Hư kỳ, nhân vật như vậy làm sao có thể chạy đi chơi? Chắc chắn là cả ngày bị tu sĩ cấp cao Nhân tộc và Ma tộc vây quanh, giao tiếp rồi giao tiếp, tìm hiểu tin tức rồi tìm hiểu tin tức, nếu có thể xuất hiện mới là khôi hài.

“Lang đại nhân không tìm ngươi sao?” đúng lúc này, phía sau nàng truyền đến một thanh âm, dọa Kim Phi Dao nhảy dựng lên.

Nhìn lại, Kim Phi Dao tức giận muốn chết, hóa ra là Bố Tự Du và Thiên Sí điểu.

“Hừ, nào có ai dọa người khác như ngươi. Thỉnh thoảng đứng đắn một chút cũng không chết mà.”

Trăm năm không gặp, Bố Tự Du đã sải bước đến Nguyên Anh sơ kỳ, vẫn bộ dạng bất cần đời như trước kia. Ba cái hộp tên sau lưng đã không thấy đâu, thay bằng một cái hộp to bằng năm bàn tay, thoạt nhìn như một tấm lá chắn.

Thấy Kim Phi Dao hoảng hốt, Bố Tự Du che miệng cười nói: “Ngươi đã sợ như vậy, vì sao còn chạy đến đây? Chẳng lẽ ngươi không biết bác ta ở trên đảo Tiêu Mạc?”

“Gần như vậy?” Kim Phi Dao chấn động. Đảo Tiêu Mạc cũng là một tiểu đảo bên cạnh đảo Tụ Tiên, cách Quan Đình đảo chưa đến hai canh giờ phi hành.

“Chúng ta đi mau, về đảo của ta trước, nơi này quá nguy hiểm.” Kim Phi Dao đứng lên, chuẩn bị đưa Bố Tự Du rời khỏi nơi này, nhưng Bố Tự Du lại ngồi xuống.

Hắn tươi cười rạng rỡ nói: “Sợ cái gì, hiện tại hắn rất bận, ngày nào cũng phải gặp gỡ các môn các phái, còn có quý tộc Tinh La Linh giới, làm gì có thời gian rảnh mà quản ngươi.”

“Vậy à? Mệt chết hắn mới tốt!” Kim Phi Dao nghe vậy, tâm tình liền bình ổn.