Chương 657: Trở mặt

Chấp Chưởng Thần Quyền

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một mình ngồi trên sô pha trong phòng khách biệt thự Trịnh gia, thần sắc bình tĩnh bưng chén trà nhìn bày trí trong biệt thự. Làm cho Diệp Dương Thành cảm thấy ngoài ý muốn chính là, người đầu tiên đi vào phòng khách không phải Trịnh Bang Huy, mà là một cô gái ăn mặc thật thời trang, khoảng mười lăm mười sáu tuổi.

– Di, anh là ai?

Cô gái mặc quần áo lòe lòe tỏa sáng, mái tóc nhuộm đỏ uốn cao, một tay cầm di động một tay cầm túi xách, vừa đi vào phòng khách nhìn thấy Diệp Dương Thành ngồi trên sô pha, có chút kinh ngạc, ngay sau đó dùng ánh mắt đánh giá nhìn Diệp Dương Thành từ đầu tới chân.

Nàng bĩu môi nói:

– Nguyên lai là tên nhà quê, mặc như vậy còn dám đi ra gặp người.

Không đợi Diệp Dương Thành trả lời, nàng đã nhìn qua mấy bảo tiêu cùng người hầu đứng cách đó không xa, nâng tay chỉ vào hắn nói:

– Ai cho hắn vào? Vạn nhất mất đồ đạc mấy người đền sao?

Diệp Dương Thành ngây ngẩn cả người, thật sự là ngẩn người. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị người giáp mặt nói ra lời vũ nhục như vậy, còn là vũ nhục nhân cách của hắn.

Hắn nhíu mày, buông chén trà đứng dậy, nhìn thành viên trực hệ đời thứ ba của Trịnh gia, thấp giọng nói:

– Xin lỗi.

– Hứ, bà cô vì sao phải xin lỗi tên nhà quê như ngươi?

Trịnh Sảng Sảng liếc mắt nhìn Diệp Dương Thành, thần tình khinh thường trả lời một câu, quay đầu nhìn mấy bảo tiêu cùng người hầu nói:

– Các người còn thất thần làm gì? Nhanh chóng đếm lại đồ đạc trong phòng khách, vạn nhất bị mất…

– Tôi đã nói.

Diệp Dương Thành tiến lên vài bước, xuất hiện trước mặt Trịnh Sảng Sảng, sắc mặt âm trầm nhìn nàng, chậm rãi nói:

– Xin lỗi.

– Hứ, mặc kệ ngươi.

Trịnh Sảng Sảng căn bản không đem Diệp Dương Thành để vào trong mắt, trực tiếp tránh người muốn rời khỏi, lại bị Diệp Dương Thành ngăn lại, sắc mặt nàng có chút không nhịn được, cả giận nói:

– Tránh ra.

– Xin lỗi.

Diệp Dương Thành thu liễm nét mặt tức giận, thần sắc khôi phục vẻ bình tĩnh. Nhưng hắn không để Trịnh Sảng Sảng rời đi, thản nhiên lặp lại lần thứ ba.

– Ngươi…

Vẻ mặt Trịnh Sảng Sảng khựng lại, liếc mắt trào phúng nhìn Diệp Dương Thành, đột nhiên nâng tay mở túi xách, làm ra bộ dáng kinh hoảng:

– Nha, vòng cổ kim cương hai ca-ra mà ông nội tặng sinh nhật cho tôi không thấy…

Sau lời hô lên, Trịnh Sảng Sảng lui ra sau hai bước, chỉ vào Diệp Dương Thành nói:

– Là ngươi ăn trộm, mau trả vòng cổ lại cho ta…

– …

Diệp Dương Thành nhìn Trịnh Sảng Sảng tự biên tự diễn, trong lòng chợt dâng lên cỗ tà hỏa. Nếu đời thứ ba của Trịnh gia đều là thế này, hắn vì sao phải lo lắng cho bọn họ đây? Có lẽ cho bọn hắn hưởng thụ mùi vị nghèo khó cũng là một lựa chọn không sai.

Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành đã mất đi kiên nhẫn ở lại giảng đạo lý với Trịnh Bang Huy, lạnh lùng nhìn thoáng qua Trịnh Sảng Sảng, không nói một lời đi ra cửa biệt thự.

Nhưng Trịnh Sảng Sảng làm sao để Diệp Dương Thành bình yên rời đi đây? Nàng nhìn mấy bảo tiêu thét to:

– Các người bị điếc sao? Vòng cổ của tôi bị trộm, các người không biết ngăn lại tên trộm sao?

– Đủ rồi!

Diệp Dương Thành quay phắt lại, gầm lên:

– Chuyện này tôi không trách lỗi của cô, nếu cô còn không biết điều…

– Hừ, chẳng lẽ ngươi còn dám đánh ta?

Vẻ mặt Trịnh Sảng Sảng khinh thường bước lên một bước, chỉ vào mặt mình nói:

– Nếu ngươi là nam nhân, thì đánh vào chỗ này của bà cô, nếu ngươi đánh bay ta ra ngoài, bà cô cho ngươi rời đi.

– Ngươi tốt nhất đừng lòng tham không đáy.

Diệp Dương Thành nheo mắt, trong mắt lóe lãnh mang.

– Hôm nay bà cô chơi với ngươi đó.

Trịnh Sảng Sảng xuy cười một tiếng, đem túi xách cùng di động ném lên sô pha, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Diệp Dương Thành, nói:

– Ngươi là tên trộm!

– Ba!

Một tiếng vang thanh thúy, đột ngột vang lên ngay trong phòng khách biệt thự xa hoa, Trịnh Sảng Sảng đau đớn thét lên chói tai, thân hình bị một cái tát của Diệp Dương Thành tát bay ra ngoài, trực tiếp ngã lên sô pha, sau đó lăn tròn dưới đất…

– Giết hắn!

Trịnh Sảng Sảng phát điên, cảm giác rát bỏng trên mặt khiến nàng trực tiếp bạo tẩu. Nàng nhảy dựng lên, giận dữ hét:

– Giết hắn cho tôi!

– Câm miệng!

Nhưng vào lúc này, Trịnh Bang Huy cùng Trịnh bá xuất hiện ngay cửa lớn, khuôn mặt âm trầm giận dữ mắng, tựa hồ vì biểu hiện của Trịnh Sảng Sảng mà tức giận.

– Ông nội, hắn…

Vừa thấy Trịnh Bang Huy xuất hiện, Trịnh Sảng Sảng phảng phất như bị ủy khuất thật lớn, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.

Nhưng Trịnh Bang Huy không cho nàng cơ hội mở miệng, nói:

– Ông đưa Sảng Sảng lên lầu trước đi.

– Dạ…lão gia.

Trịnh bá híp mắt nhìn Diệp Dương Thành, cúi người đáp, không quản Trịnh Sảng Sảng có nguyện ý hay không, vừa kéo vừa dỗ nàng đi lên lầu hai.

– Ha ha ha…Diệp tổng, cháu gái nhỏ không hiểu chuyện, ngài đừng để trong lòng ah.

Thẳng đến lúc này Trịnh Bang Huy mới phát ra tiếng cười sang sảng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Dương Thành nói:

– Đều là con nít, có câu nói lời trẻ con không cố kỵ thôi.

– Nếu vừa rồi tôi không đánh nàng, có phải ông chuẩn bị đứng bên ngoài đến lúc tự tôi rời đi mới thôi?

Diệp Dương Thành đột nhiên toát ra một câu.

Khuôn mặt tươi cười của Trịnh Bang Huy không khỏi cứng lại, cười cười cũng không trả lời. Không khí trong phòng khách biệt thự biến thành có chút ngưng trọng.

Vừa rồi quả thật Trịnh Bang Huy đã đứng ngoài cửa, ngay sau khi Trịnh Sảng Sảng đi vào phòng khách được vài giây, hắn đã đến ngay cửa. Nhưng hắn chưa đi vào, bởi vì hắn biết với tính cách của Trịnh Sảng Sảng, không tránh được xung đột, có thể mượn cơ hội này thử xem phản ứng của Diệp Dương Thành.

Vốn theo dự liệu của hắn, dù Diệp Dương Thành bị câu nói của Trịnh Sảng Sảng làm tức giận, nhưng nơi này là địa phương nào? Nơi này là đại bản doanh của Trịnh gia, mà Diệp Dương Thành chỉ là một con rối, cũng không đủ lá gan tổn hại Trịnh Sảng Sảng đi?

Nhưng hắn đã sai lầm, hắn chợt nghe được tiếng tát tai vang giòn, Diệp Dương Thành đã thật sự động thủ, ngay trong biệt thự của Trịnh gia, hung hăng cho cháu gái bảo bối của hắn một tát tai, một cái tát này chẳng những đánh Trịnh Sảng Sảng, còn là tát lên mặt Trịnh gia.

Đây là thái độ không hề cấp chút mặt mũi cho người khác, nếu đổi lại là người nào có lẽ Trịnh Bang Huy đã cho bảo tiêu đánh cho bán thân bất toại. Nhưng thân phận Diệp Dương Thành thật sự quá nhạy cảm, trước khi mặt trên giao thủ thắng bại, hắn cũng không nguyện ý chính thức kết thù kết oán với Diệp Dương Thành.

Nhưng bây giờ thì sao? Diệp Dương Thành đánh cháu gái của hắn, còn nói thẳng vào mặt hắn như vậy…nếu đã biết hắn đứng ngoài cửa, còn dám hạ nặng tay như thế…ý vị như thế nào? Ý nghĩa Diệp Dương Thành căn bản không đem hắn để vào trong mắt!

Cũng có thể Diệp Dương Thành nghe theo lời người đứng phía sau, muốn trở ngại với Trịnh gia!

Vừa nghĩ tới đây, đồng tử Trịnh Bang Huy chợt co rút lại. Nhưng hắn không tức giận, ít nhất từ mặt ngoài xem ra, hắn vẫn lộ ra nụ cười vô hại.

Trịnh Bang Huy đánh vỡ không khí ngột ngạt, cười nói:

– Ha ha, Diệp tổng đã hiểu lầm, tôi còn tưởng rằng nha đầu Sảng Sảng nói đùa với ngài thôi đâu.

Hắn đổi đề tài:

– Không biết hôm nay Diệp tổng tới đây, là vì…

– Vì chuyện của Trần gia.

Diệp Dương Thành không chút e dè, trực tiếp nói thẳng.

Nhưng một câu nói đơn giản rơi vào trong tai Trịnh Bang Huy chẳng khác gì sấm sét, oanh một tiếng đem tâm tình vừa ổn định của hắn tạc vỡ ra…

Nụ cười trên mặt hắn lại cứng ngắc, nếu Diệp Dương Thành đã dứt khoát nói ra mục đích của mình, như vậy còn tiếp tục khách sáo có ý nghĩa gì?

Hai người đứng đối diện trong phòng khách, trong đôi mắt lóe tinh quang. Tâm tình Trịnh Bang Huy thật phức tạp, thứ nhất hắn không muốn trở mặt với Diệp Dương Thành hay nói đúng hơn là với người sau lưng tiểu tử này, về phương diện khác hắn không thể không tỏ rõ ý của mình.

Sắc mặt Trịnh Bang Huy dần lạnh xuống, nhìn chăm chú Diệp Dương Thành nói:

– Nếu Diệp tổng vì chuyện của Trần gia tới nơi này, như vậy Diệp tổng đừng nên trách tội Trịnh gia chiêu đãi không chu đáo.

Nói xong câu đó, hắn quay người hô:

– Tử Kiện, tiễn khách.

– Đợi một chút.

Diệp Dương Thành ngăn cản hành động của hắn.

– Chẳng lẽ Diệp tổng còn có chuyện khác?

Trịnh Bang Huy không còn muốn cho Diệp Dương Thành xem sắc mặt tốt, giống như tiểu tử này thiếu hắn món nợ thật lớn.