Chương 533-1: Giao ra thánh điển, tha cho ngươi khỏi chết! (Thượng)

Chấp Chưởng Thần Quyền

Đăng vào: 2 năm trước

.

Điều chân chính khiến cho bọn họ cảnh giác, là nam tử trung niên này điên cuồng cười to, hơn nữa còn nhắc tới mấy chữ dị nhân huyện Ôn Lạc. . . Chẳng lẽ, Hoàng Lương Yến đã hàng phục dị nhân huyện Ôn Lạc, sau đó bị nam tử trung niên này phát hiện, vì vậy mới một đường đuổi giết?

Năm mươi hai tên nam tử cường tráng mặc dù cũng đã mở ra linh trí, nhưng đối mặt với tình hình trước mắt, rồi lại có chút cảm giác phát mộng, đặc biệt là nam tử trung niên đã đánh chết Hoàng Lương Yên. Vù một tiếng biến mất ở cuối con đường nhỏ dẫn lên núi.

Nhìn thấy màn này, một gã nam tử cường tráng thấp giọng nói: – Đuổi theo.

– Đợi một chút.

Nnhưng vào lúc này, một gã nam tử bên cạnh hăn lại giơ tay ngăn cản, thanh âm bị

hắn ép tới rất thấp.

– Các ngươi nhìn xem, người kia là ai vậy?

– Sao?

Lúc này hai mươi sáu tên nam tử cường tráng bên trái đều đưa mắt nhìn về chỗ nam tử trung niên đứng lúc trước. Không biết từ lúc nào, ở đó lại xuất hiện một nam tử trẻ tuổi khoảng 25 26 tuổi, cầm một thanh trường kiếm màu bạc, lúc này đang dùng ánh mắt hài hước nhìn bọn hắn.

Đúng vậy, trong nháy mắt ánh mắt của hai bên tương giao, đám nam tử cường tráng đã phát hiện ra nam tử thanh niên kia, đã sớm phát hiện ra bọn hăn, hơn nữa trong ánh mắt của hăn cất dâu ý tứ – tựa hô… đã xem bọn hăn là con môi

– Muốn chết.

Thân là thành viên Thánh Vệ đoàn, có địa vị chí cao Vô thượng, lúc này bị ánh mắt khinh miệt của nam tử thanh niên kích thích, lập tức có một gã mam tử cường tráng khẽ quát một tiếng, hai chân giống như đạn pháo nhảy lên giữa không trung, phịch một tiếng, vững vàng rơi xuống trước mặt nam tử thanh niên.

– Sưu Sưu Sưu. . .

Năm mươi mốt tên nam tử cường tráng còn lại cũng lập tức rời khỏi rừng cây, quang minh chánh đại xuất hiện trên con đường đá, cũng chính là chân núi Ma Tử.

Hành tung đã bị đối phương phát hiện, lại còn bị đối phương dùng ánh mắt khinh miệt, quả thực chính là vũ nhục lớn nhất. Thay vì làm con khỉ cho đối phương nhìn, chi bằng hào phóng nhảy ra ngoài, đối phương chỉ có một người, còn bọn hắn có năm mươi hai người.

Trọng yếu hơn là, những nam tử cường tráng này nhìn ra, thực lực của tên thanh niên trẻ tuổi này nhiều lắm là đồng đẳng với mấy tên dị nhân cấp độ S. Đối với Thánh Vệ đoàn được Lưu Tuyết Doanh sắp xếp như bọn hắn, dị nhân chỉ là một đám kiến hôi đáng thương mà thôi.

Bất kể cấp bậc dị hoá của dị nhân cao bao nhiêu, trước mặt bọn hắn, đồng dạng đều yếu ớt không chịu nổi một kích.

Trong tình huống tự tin tuyệt đối này, năm mươi hai tên nam tử cường tráng nhất tề rời khỏi rừng cây, trong nháy mắt bao quanh nam tử thanh niên. Dùng ánh mắt rét lạnh rơi xuống người nam tử này, bọn hắn chuẩn bị đuôi giết bất cứ lúc nào.

Tràng diện đồng dạng, trong mắt nam tử hơn 40 tuổi lại hoàn toàn thay đổi. Sau khi hắn dùng hỏa long đánh chết thanh niên cầm kiếm, từ trong rừng cây hai bên đường lại nhảy ra năm mươi hai tên nam nhân đeo khăn bịt mặt.

Năm mươi hai người này có đủ cao thấp mập ốm, mặc đủ kiểu quân áo. Có người mặc tây trang, có người mặc đồng phục làm việc, bảo vệ nhà hàng. . . Điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, trong đó còn có người chỉ mặc một cái quần cộc.

Ánh mắt quét qua năm mươi hai tên nam nhân đứng trước mắt, nam tử trung niên không khỏi thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ là năm mươi hai tên dị nhân cấp C mà thôi. trước mặt dị nhân cấp B như hắn, có nhiều dị nhân cấp C hơn nữa cũng sẽ không tạo thành bao nhiêu uy hiếp với hắn.

Sau khi nhận ra điều này, nam tử trung niên cảm giác nhẹ nhõm, âm trầm nói:

– Nói cho ta biết, các nguroi do ai sai đến? Có lẽ ta còn có thể tha cho các ngươi một

cái mạng chó!

Những lời này, đến trong tai năm mươi hai tên nam tử cường tráng lại biến thành:

– Năm mươi hai tên chó săn, lá gan cũng không nhỏ. Biết điều thì nói cho ta biết, các ngươi do ai sai đến, có lẽ ta còn có thể lưu lại cho các ngươi một cái mạng!

– Ngươi chính là dị nhân huyện Ôn Lạc?

Một gã nam tử cường tráng trầm ổn bước ra phía trước một bước, lạnh lùng nói:

– Giao thánh điển ra, tha cho ngươi khỏi chết.

Đồng dạng, cử động cùng lời nói của tên nam tử cường tráng này, đến tai nam tử trung niên lại biến thành:

– Tiểu tặc kia, chớ có càn rỡ. Hôm nay không phải ngươi chết chính là ta mất mạng,

lên cho ta!

Sau một tiếng quat lạnh, hai tay nam tử mặc quần cộc tạo thành hình chữ thập truόc ngực, mạnh mẽ đây về phía trước, một tảng đá ước chừng nặng hơn mười cân đất nhảy lên, đánh thẳng tới hướng nam tử trung niên.

– Chút tài mọn, cũng dám ra vẻ.

Nhìn thấy màn này, nam tử trung niên sửng sốt, cười khinh bỉ, giơ tay phải ngưng kết ra một con hỏa long dài hơn 30 cm. Đồng thời, cả người hắn nhảy lên cao, tránh thoát tảng đá bay tới.

Sau đó, màn này đã biến thành…

– Chỉ dựa vào chút công phu mèo cào của các ngươi, cũng dám ở chỗ này lớn lối, các ngươi không muốn sống sao.

Thanh niên cầm kiếm trẻ tuổi nở nụ cười âm trầm giả tạo, giơ tay phải lên, cầm trường kiếm màu bạc, mũi kiếm nhắm thẳng vào tên nam tử đứng ra nói chuyện. quát khẽ:

– Chết đi!

Thanh âm còn chưa rơi xuống, đầu gối của thanh niên cầm kiếm đã khụy xuống, cả người phóng lên cao, trường kiếm màu bạc trong tay bộc phát ra ngân quang chói mắt. Xen lẫn vào đó là khí thế vô cùng bén nhọn, hắn hung hăng bổ xuống đầu nam tử đứng ra nói chuyện.

– Hừ, tự tìm đường chết.

Bị thanh niên cầm kiếm xem là mục tiêu công kích, nam tử cường tráng liền biến Sắc, con kiên hôi như thế, lại cũng dám động thủ Với hắn? Không thể tha thứ, quả thực không thể tha thứ.

Cảm giác bị vũ nhục sâu sắc, hắn hừ lạnh một tiếng. Sau đó cũng phóng lên cao. tung quả đấm về phía ngực thanh niên cầm kiếm.

– Rầm rầm. . .

Quyền cương và kiếm quang vừa tiếp xúc, trường kiếm màu bạc nhìn như vô cùng uy phong lập tức đứt thành vài đoạn, râm râm vỡ vụn.

– Ầm ầm.

Quả đấm mạnh mẽ đập vào ngực thanh niên cầm kiếm, nhưng nằm ngoài dự liệu của năm mươi hai tên nam tử cường tráng chính là, thanh niên cầm kiếm bị quả đâm đập trúng, lúc này lại lộ ra nụ cười giả tạo. Vù một tiếng, một người sống sờ sờ, trong nháy mắt biên thành một người gỗ.

– Cẩn thận.

Biến chuyển bất ngờ khiến nam tử xuất thủ sợ hết hồn. Ý thức được có chuyện gì không đúng, hắn lập tức quát lên một tiếng, nhắc nhở năm mươi mốt tên nam tử

còn lại giữ cảnh giác.

– Phụt. . .

Nam tử trung niên phun ra một ngụm máu tươi, bộ ngực đã bị một quyền của nam tử cường tráng đánh trúng, bay rớt ra ngoài, đồng thời lúc này hắn mới thoát khỏi không gian tu di Diệp Dương Thành cố ý xây dựng cho bọn hắn. Vì vậy hắn mới nhìn rõ, người đánh chết hắn vốn không phải là nam nhân mặc quần cộc gì cả, mà là một đại hán cường tráng mặc y phục màu đen, lưng hùm vai gấu.

Nhưng bây giờ nhìn thấy thì đã muộn, trái tim bị một quyên của đôi phương đánh mát bây, chỉ lưu lại một tia thân trí cuôi cùng, nhưng ngay sau đó, trước khi rơi xuống đất cũng đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.