Chương 541-1: Lăng trì (Thượng)

Chấp Chưởng Thần Quyền

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ta…

Viên cảnh sát hình sự có chút tức giận, nhìn Vương Gia Kiếm mặt đầy lớn lối, một cơn tức giận từ trong đầu hắn bốc lên, lại nghĩ tới dặn dò lúc trước của Hoàng Nhân Trí, hắn rời khỏi bàn thẩm vấn, đi tới trước mặt Vương Gia Kiếm, tát hắn một cái:

– Bốp.

Nhưng nằm ngoài dự liệu của hắn và Hoàng Nhân Trí, Vương Gia Kiếm bị tát một cái, lại nhấc chân đá vào bụng viên cảnh sát hình sự, khiến hắn ngã bay ra ngoài, nặng nề đập vào bàn thẩm vấn.

– Ha ha ha…

Trong phòng thẩm vấn vang lên tiếng cười không kiêng sợ của Vương Gia Kiếm:

– Không đủ bản lĩnh, cũng đừng ra ngoài cho mất mặt, có gan hiện tại ngươi đánh chết ta đi, không thì cút về bú sữa mẹ đi…ha ha ha ha. …

Tiếng cười càn rỡ vô cùng chói tai, khiến tên cảnh sát hình sự chỉ hận không thể đánh chết Vương Gia Kiếm.

Nhìn Vương Gia Kiếm không biết kiêng sợ như vậy, tên cảnh sát hình sự viên không nói tiếng nào rời khỏi phòng thẩm vấn, khi cửa phòng thẩm vấn nặng nề đóng lại, Vương Gia Kiếm lại nhô một ngụm nước miếng xuống đất:

– Các ngươi muốn chơi trò gì chứ.

– Khốn khiếp!

Hoàng Nhân Trí vẫn ngồi quan sát động tĩnh trong phòng thẩm vấn cũng vô cùng tức giận, nặng nề đập bàn một cái, có chút bất đắc dĩ thở dài.

Đứng dậy, hổn hển đá bay ghế ngồi, Hoàng Nhân Trí rời khỏi phòng làm việc.

Phòng thẩm vấn rơi vào yên lặng, Vương Gia Kiếm hừ hừ tựa vào tường, lại giả vờ ngủ say, vẻ lớn lỗi của hắn có chút làm cho người ta kinh ngạc.

Một phương diện khác, sau khi Diệp Dương Thành rời khỏi đồn công an cũng không đi quá xa, thuê một phòng khách sạn mở gần đấy, sau khi tiến vào phòng, sắc mặt hắn bất chợt hiện lên đây sát cơ, ánh mắt rét lạnh nhìn về hướng đồn công an.

Trong quan niệm của Diệp Dương Thành, không tồn tại cái gọi là tình tiết nghiêm trọng hay không nghiêm trọng, hắn chỉ biết, bọn buôn người này làm ra chuyện thiên nhân công phẫn, không giết, không đủ để dẹp yên lòng dân căm phẫn, không đủ để Diệp Dương Thành xóa bỏ lửa giận trong lòng.

Hạn tù năm năm, mười năm gì đó, đối Diệp Dương Thành đều là vô nghĩa.

Cho dù là tù chung thân, theo hắn thấy cũng không đủ đền bù tội ác của bọn chúng, chỉ có đưa bọn chúng xuống địa ngục, mới có thể làm cho bọn chúng sám hối sai lầm bọn chúng phạm phải, hơn nữa trước khi xuống địa ngục. ..

– Hừ.

Lạnh lùng hừ một tiếng, hai đầu lông mày Diệp Dương Thành đã sớm chất đầy sát khí nồng đậm.

Muốn một mẻ bắt hết bọn buôn người này, đầu tiên phải tìm được căn cứ hiện tại của bọn chúng, trong tình huống hoàn toàn không có đầu mối nào, Vương Gia Kiếm bây giờ rõ ràng đang ở trong phòng thẩm vấn của đồn công an tự kiêu tự đắc.

Trong đầu vừa nghĩ đến vấn đề này, Diệp Dương Thành vừa cởi giầy, nằm xuống chiếc giường đơn trong phòng khách, sau khi ngả mình trên chiếc gối mềm mại, xác định hành động tiếp theo của mình, hắn mới chậm rãi khép hai mắt lại, nhẹ giọng nói:

– Xây dựng, sơ cấp cường hóa Tu Di ảo cảnh.

Trong phòng thẩm vấn Vương Gia Kiếm thoải mái tựa vào bức tường phía sau, đối với hắn mà nói, hiện tại đã không có cái gì có thể khiến hắn sợ hãi, ngay cả chết còn không sợ rồi, ai còn có thể làm gì được hắn?

Từ sau khi thất thủ giết người, hắn đã biết cuộc đời mình coi như xong, một khi rơi vào tay cảnh chết, bắn chết cũng là nhẹ, cho nên trong quá trình lẩn trốn, hắn giống như một con chó điên, bởi vì chạy trốn quá vội vàng, trên người không mang theo nhiều tiền mặt, lại không dám đến ngân hàng lấy tiền, chỉ có thể xông vào một gia đình trong trấn, cướp đoạt một ngàn tiền mặt, vì thế mới vác trên mình năm mạng người.

Cũng chính vì lần cướp bóc giết người này, khiến cho hắn hoàn toàn vứt bỏ trói buộc của luật pháp, chỉ cần một lời không hợp thì vung tay chỉ là nhẹ, động thủ giết người đoạt mệnh, đó mới là sở trường của hắn.

Bởi vì vừa bắt đầu đã làm ra chuyện đồ tể này, trên người Vương Gia Kiếm luôn mang theo một loại khí thế khó tả, loại khí thế này khiến cho người bình thường vô cùng run sợ, nhất là sau hai năm rong ruổi bên ngoài, sự hung hãn của hắn càng thêm ác liệt.

Cũng chính vì loại khí chất phức tạp này của hắn, cộng thêm một lần ngoài ý muốn

Quảng Châu, hiện tại hắn đã bị bọn đầu não buôn người nhìn trúng, tiện đà để cho hắn tiếp xúc với cái nghề buôn người, cuối cùng để hắn gia nhập vào trong hàng ngũ buôn bán người, trở thành một gã buôn người hoàn toàn.

Vương Gia Kiếm gan lớn hung hãn, lấy trộm trẻ em không được liền chuyển sang đoạt mạng, mấy năm qua, hắn đã nhiều lần ra tay, tay nghề cũng càng ngày càng thành thục.

Bọn buôn người cũng không phải thường xuyên tiến hành lừa bán người, ít nhất đồng bọn của Vương Gia Kiếm không phải như vậy, đám buôn lậu này bên ngoài vẫn có thân phận tương đối bình thường, định cư ở nhiều nơi, chỉ khi nào tình hình kinh tế khó khăn, hoặc là nhàn rỗi quá lâu, mới làm một lần, hơn nữa chạy xe tới những nơi khác, tùy thời động thủ.

Nhưng Vương Gia Kiếm là một ngoại lệ, trên người hắn mang theo quá nhiều nhân mạng, căn bản không dám dừng lại một chỗ quá lâu, cho nên, khi nhàn hạ, bình thường cứ cách mấy ngày, hắn sẽ lại đổi một chỗ dừng chân mới, thu nhập từ mua bán trẻ em cũng trở thành nguồn thu nhập chủ yếu của hắn.

Thời gian trước khi tình hình kinh tế đang căng thẳng, hắn vừa vặn nhận được tin tức đội đầu não muốn động thủ, đã quen thói tiêu xài hoang phí, Vương Gia Kiếm dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, lập tức liền thu thập chuẩn bị, cùng các thành viên khác lái xe tới huyện Ôn Lạc chờ thời cơ hạ thủ.

Chỉ có điều lần này vận khí của Vương Gia Kiếm vô cùng không tốt, vừa mới xuất thủ đã bị người ta phát hiện, hơn nữa xui xẻo hơn là còn bị Diệp Dương Thành vừa vặn đụng phải. ..

Nghĩ đến tên thanh niên làm hại mình rơi vào trong tay cảnh sát, trong đầu Vương Gia Kiếm lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải vì hắn, cho dù mình không cướp được đứa trẻ, lúc này cũng có thể trốn đi nơi khác, bọn cảnh sát làm sao bắt được? Có kinh nghiệm chạy trốn nhiều năm như vậy, đã sớm khiến nắm rõ thủ đoạn truy xét của cảnh sát như lòng bàn tay.

Cũng bởi vì Diệp Dương Thành đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn cướp mất hi vọng ẽ tiếp tục chạy trốn của hắn, vì vậy trong lòng hắn oán hận Diệp Dương Thành đến cực hạn.

Vừa suy nghĩ tới những chuyện này, Vương Gia Kiếm lại cảm thấy không cam lòng, phẫn uất phun xuống đất một cục đờm, đang chuẩn bị gọi cảnh sát tới cho hắn điếu thuốc thì…

– Rầm…

Cánh cửa phòng thẩm vấn vốn cũ kỹ bị nhẹ nhàng đẩy ra, dưới cái nhìn soi mói của Vương Gia Kiếm, một gã cảnh sát cường tráng chừng ba lăm ba sáu tuổi đấy cửa tiến vào, sắc mặt lộ vẻ vô cùng trấn tĩnh, tựa hồ căn bản không nhìn thấy Vương Gia Kiếm.

Hắn đặt một hộp sắt lên bàn tra hỏi, sau đó mở hộp sắt ra, lôi những thứ bên trong ra ngoài.

Sắc mặt Vương Gia Kiếm dần dần có chút thay đổi, vẻ hoảng sợ lập tức xuất hiện trên mặt hắn, bởi vì cảnh tượng trước mắt đã vượt xa khỏi phạm vi hiểu biết của hắn.