Chương 1012-1: Thú hoàng bạo ngược (Thượng)

Chấp Chưởng Thần Quyền

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Nếu như hiện tại có thời gian, những võ giả nhân loại biến mất không xuất hiện trong Vũ Không đại lục, đã nói rõ bọn họ bị hung thú khống chế, mặc kệ chúng làm chuyện gì cũng không ảnh hưởng tới an nguy của người bình thường.

– Nhưng nếu như những cường giả nhân loại đột nhiên hiện thân trong Vũ Không đại lục…

Tang Thiết Tư dừng một chút, bỗng nhiên bật cười, nói:

– Thật xin lỗi, là ta quá mẫn cảm, nói không chừng chỉ là ta hồ ngôn loạn ngữ, Thần Hoàng bệ hạ, ngài…

Tang Thiết Tư còn chưa nói xong, Diệp Dương Thành sắc mặt ngưng trọng ngăn cản hắn tự giễu, nói:

– Ta cảm giác ngươi đoán không có sai, nói không chừng đám súc sinh ra thật sự có mưu đồ gì đó.

Lúc này xảy ra thần ma đại chiến, cuối cùng đám dị thú bị thua chấm dứt, từ đó về sau vũ trụ bổn nguyên thành thiên hạ của thần linh, thần linh chính là tồn tại cao quý nhất, cường đại nhất.

Mà dị thú biến thành đám thất bại, sau khi lưu vong tới không gian thứ nguyên, từ nay về sau tiếp nhận vận mệnh của mình, nhận mệnh co đầu rút cỏ trong không gian thứ nguyên, không đi ra ngoài tính toán chuyện khác nữa sao?

Diệp Dương Thành suy bụng ta ra bụng người, tự hỏi lòng, nếu như hắn là thủ lĩnh dị thú, sau khi chiến bại tuyệt đối không dễ dàng buông tha, dù sao không gian thứ nguyên chim không thèm ỉa, so với vũ trụ bổn nguyên vô biên vô hạn mà nói, nơi này chỉ là ổ chó!

Thử nghĩ một chút, một kẻ đại phú quý đã quen ở biệt thự xa hoa, quen ăn sơn hào hải vị, trong nháy mắt mất đi tất cả, chán nản tới mức đi khất thực bên đường, chỉ có thể sống qua ngày trong ổ chó, hắn làm sao cam tâm buông tha?

Buông tha, nói dễ nghe một chút là buông dã tâm to lớn.

Mà nói khó nghe một chút là sao? Là nhu nhược, là đắm mình!

Diệp Dương Thành không cho rằng dị thú buông bỏ dã tâm của mình, sau khi bị thần linh đuổi ra khỏi không gian bổn nguyên thì thích ứng với mọi hoàn cảnh, tại không gian thứ nguyên hưởng thụ niềm vui gia đình.

Mà chỉ cần chúng không cam tâm, chúng nhất định không thành thật ở đây, nếu như là Diệp Dương Thành hắn mà nói, hắn sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi không gian thứ nguyên, trở lại vũ trụ bổn nguyên tranh đoạt quyền thống trị với đám thần linh kia.

Nghĩ tới đây, dị thú trên Vũ Không đại lục…

– Chuyện này đúng là có khả năng!

Diệp Dương Thành nhíu mày suy tư.

– Cần báo tin tức này cho sư tôn hay không?

Nhưng mà trừ bóp nát tiểu cầu ra, ta không có biện pháp khá chủ động liên hệ với hắn, còn muốn trở về Vũ Không đại lục là quá khó khăn.

– Hiện tại ta là thần linh trung giai, mục tiêu của ta là thần linh cao giai!

– Dị thú trong Vũ Không đại lục có bảo bối mà ta cần gấp, làm sao bây giờ?

Diệp Dương Thành do dự.

Trên thực tế Diệp Dương Thành do dự căn bản không có nửa điểm tác dụng, ngay lúc hắn do dự có nên mang tin tức này nói cho Khắc Lai Tư Ba Nhĩ hay không, cánh tay trái đột nhiên rung nhẹ, ngay sau đó hình chiếu không gian ba chiều hiện ra giữa tầm mắt của hắn.

Đây là một nam tử trung niên chỉ hơn bốn mươi tuổi, mặc trên người y phục tác chiến màu bạc, trên đầu có từng đồ án màu xanh thần bí, khiến người ta chú mục nhất chính là huy chương hắn đang đeo, là tử kim sắc.

Lúc này, Tang Thiết Tư trước mặt Diệp Dương Thành cũng thu được hình ảnh, bởi vậy không khó nhìn ra đây là truyền tin cho nhiều người.

– Ma Nhĩ Khắc Thác, cường giả Thần Hoàng của Khắc Tư Bỉ Nhĩ tộc, trở thành Thần Hoàng vào ba ngàn năm trước, sau đó gia nhập hiệp hội lính đánh thuê tự do, là nhân vật thực quyền trong hiệp hội.

Tang Thiết Tư thấp giọng nói ra thân phận của người đầu trọc này.

Nghe Tang Thiết Tư nói thế, Diệp Dương Thành nhớ tới một người như thế, Ma Nhĩ Khắc Thác, hắn nhớ rõ Hách Nhĩ Nam Đa ở trước mặt hắn nói qua người này, hắn chính là người thừa kế tiểu quốc gia, về sau gia tộc bị người ta huyết tẩy, mà hắn may mắn thoát được một kiếp, sau đó thuận lý thành chương đi lên con đường báo thù, cũng vào bốn ngàn năm trước trở thành Thần Vương, hơn một ngàn năm trước trở thành Thần Hoàng.

– Võ giả thập cấp dũng cảm, Thần Vương, Thần Hoàng, từ ngày chúng ta tuyên thệ trở thành lính đánh thuê, chúng ta cần dùng tinh lực cả đời phấn đấu vì mục tiêu đã xác định.

– Khi chúng ta mặc y phục tác chiến màu ạc này, giá trị tồn tại duy nhất của chúng ta chính là vì tự do cho ngàn tỷ nhân loại trên Vũ Không đại lục, tranh thủ hòa bình.

– Chúng ta là chủ nhân Vũ Không đại lục, đám dị thú đáng giận kia chiếm cứ rừng rậm, cướp đoạt biển cả, đồ sát đồng bào của chúng ta, chiếm đóng mặt đất, bầu trời, biển cả, thảo nguyên, tiếng dị thú gào thét liên tục.

– Chúng ta không thể quên trách nhiệm của mình, chúng ta phải nhớ rõ nó bất kể lúc nào.

– Hiện tại tâm tình của ta phi thường nặng nề, các dũng sĩ, không phải vì các ngươi có trách nhiệm không thể chấm dứt, không phải bởi vì các ngươi quên đi tín niệm, mà là…

Ma Nhĩ Khác Thác trầm mặc một lúc, trịnh trọng tuyên bố:

– Một con Khiếu Thiên Hống thân dài một trăm tám mươi bảy mét trưởng thành, vào bốn tiếng trước đã xông vào ra khỏi thú lâm cấp mười hai, đây là thú hoàng khủng bố, mà nó đang tàn sát bừa bãi trên gia viên của chúng ta.

– Kết thúc là trách nhiệm của chúng ta, nhớ kỹ tín niệm của mình, các dũng sĩ, hiện tại là thời điểm chúng ta phản kích, thỉnh các ngươi cầm lấy vũ khí, quay về tổng bộ công hội.

– Ta và các Thần Hoàng đang ở đây… Vì tự do, vì sinh tồn!

Thời điểm này Diệp Dương Thành cũng há hốc mồm, bởi vì hắn nhớ rõ, hắn dùng Diệt Thế Kính đuổi giết con Khiếu Thiên Hống hình như chỉ dài hơn mười mét, nhưng con Khiếu Thiên Hống xông ra khỏi thú lâm lần này thân cao bảy mươi bốn mét, thân dài một trăm tám mươi bảy mét, là quái vật khổng lồ a!

– Chẳng lẽ đây là một con dị thú Hư Linh?

Diệp Dương Thành nghĩ tới đây, tim của hắn đập mạnh.

Hắn không nghĩ tới nguy hiểm, không có nghi ngờ vấn đề khác, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ tới thú hạch của Khiếu Thiên Hống! Một thú hạch của dị thú cấp Hư Linh? Chẳng hẳn trên Vũ Không đại lục chưa từng xuất hiện qua, nếu như có thể bắt được con Khiếu Thiên Hống này…

– Dùng thú hạch của nó đổi lấy thú hạch thú vương, ít nhất cũng hơn ba trăm viên!

Diệp Dương Thành ánh mắt lóe sáng, hắn không chú ý tới Tang Thiết Tư đang biến sắc trước mặt.

– Hỗn đản, ngươi dám nhục nhã ta, ta giết ngươi!

Tang Thiết Tư trước đó thần trí thanh minh còn ăn nói bình thường đột nhiên nổi điên, đỏ mắt tấn công Diệp Dương Thành, không ngừng gào thét liên tục.

Nhưng mà Diệp Dương Thành sớm có chuẩn bị nên không bị công kích của hắn làm sợ hãi, thần thái thiếu kiên nhẫn khoát tay.

Ah!

Tang Thiết Tư biến sắc, thân hình nhảy lên đã ngã xuống đất, gương mặt vặn vẹo biến thành dữ tợn hơn trước nhiều lắm.

Hắn thừa nhận thống khổ tới từ sâu trong linh hồn, hét:

– Vương bát đản, ngươi đã làm gì ta?

– Không có gì, chỉ sợ ngươi không phục quản giáo, lại làm chút tay chân trên đầu của ngươi thôi!