Chương 482: Chủ Nhiệm Sao, Quan Thật Lớn!

Chấp Chưởng Thần Quyền

Đăng vào: 2 năm trước

.

Rất nhanh dặn dò xong, Diệp Dương Thành lộ ra ý cười nghiền ngẫm, hỏi:

– Làm như vậy chỉ sợ Chu gia sẽ xem em là sinh tử đại địch, sợ không?

– Không sợ.

Vương Tuệ Tuệ không chút do dự lắc đầu đáp:

– Đây là quả báo của bọn hắn.

Nghe câu trả lời của nàng, Diệp Dương Thành mỉm cười thật vui vẻ, gật đầu, vỗ vai nàng, khẳng định nói:

– Có anh ở đây, không ai làm gì được em cả.

– Dạ!

Vương Tuệ Tuệ gật mạnh đầu, nàng chỉ lo lắng Diệp Dương Thành sẽ gặp phiền phức.

Tựa hồ đã nhận ra lo lắng của nàng, Diệp Dương Thành nói:

– Yên tâm đi, kỹ năng của lão ca nhiều hơn em tưởng tượng.

– Nhưng mà…

Vương Tuệ Tuệ vẫn còn chút lo lắng.

Diệp Dương Thành đột nhiên làm ra động tác đừng lên tiếng, ý cười đầy mặt nói:

– Chu gia thỉnh cứu binh đến đây…

– Cứu binh? Làm sao bây giờ?

– Làm sao? Kiên nhẫn xem là được.

Diệp Dương Thành híp mắt nhìn chiếc xe chậm rãi chạy vào Chu gia, trên mặt không hề có chút lo lắng, ngược lại nghiền ngẫm cười:

– Anh thật muốn xem cứu binh Chu gia rốt cục có bao nhiêu kỹ năng.

Nghe được lời của hắn, trong lòng Vương Tuệ Tuệ đột nhiên yên tâm hơn không ít.

Cùng lúc đó người Chu gia cũng nhìn thấy chiếc xe chạy tới, Chu Vệ Bình vừa tỉnh lại, nhất thời mừng rỡ không tự chủ được hô lên:

– Là cậu đến đây, Vương Tuệ Tuệ, mày là tiện nhân thối, mày cùng dã nam nhân của mày xong rồi, tụi mày xong rồi…

Diệp Dương Thành thản nhiên lấy ra điếu thuốc, châm lửa, phun khói vào khuôn mặt đã sưng thành đầu heo của Chu Vệ Bình, thản nhiên nói:

– Trước đó đã cảnh cáo cô, quản tốt miệng rách của mình, đừng tưởng rằng mình là đàn bà thì tôi sẽ không đánh cô.

– Ba!

Lại một cái tát vang lên!

– Ô ô…

Đáp lại lời của Diệp Dương Thành, chỉ là tiếng rên rỉ hàm hồ của Chu Vệ Bình.

Kỳ thật không chỉ riêng Chu Vệ Bình nghĩ Diệp Dương Thành không lớn gan như vậy, biết rõ cậu của nàng đến mà vẫn còn dám hạ thủ tàn nhẫn với nàng, toàn bộ những người có mặt ở đây, đặc biệt là người Chu gia, đều dùng ánh mắt như đang xem quái vật nhìn Diệp Dương Thành, bọn hắn không cách nào tưởng được Diệp Dương Thành lớn gan như vậy, hắn rốt cục dựa vào cái gì?

Chiếc xe màu đen dừng lại, nhưng Chu Vệ Bình lại bị đánh ngay trước mặt, hơn nữa còn đánh không nhẹ, ngã lên trên nắp xe, chỉ còn rên rỉ, thậm chí không thể nhúc nhích…

Những người trên xe đều tận mắt nhìn thấy, Chu Vệ Bình bị một cái tát của Diệp Dương Thành đánh bay ngược ra ngoài, bay cao cách mặt đất một thước, sau đó phịch một tiếng ngã lên trên cốp xe!

Cao thủ có thể làm được chuyện này quả thật không ít, thậm chí đại đa số quân nhân chính quy cũng làm được trình độ này, nhưng biểu hiện của Diệp Dương Thành lại làm cho người ta rung động, nhất là sau khi hắn tát bay Chu Vệ Bình, biểu hiện vẫn thật nhẹ nhàng.

Người như thế, nếu không phải kẻ ngu ngốc hay khờ khạo, thì là người có bối cảnh thật dày. Trần Hải Bân còn ngồi trên xe đã làm ra phán đoán, Diệp Dương Thành rõ ràng không phải loại người trước, nếu là kẻ khờ khạo còn dễ xử lý, nhưng nếu như là loại cuối cùng…

Da đầu Trần Hải Bân mơ hồ có chút run lên, nhưng chuyện này dù sao liên lụy đến toàn bộ Chu gia, hắn không phải người mù, tự nhiên chứng kiến ngoại trừ Chu Vệ Bình, chồng của em gái, con trai, đại bá, tam thúc…đều ngã trên mặt đất, mỗi người đều có vẻ bị thương rất nặng.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng hắn đã có kiêng kỵ, nhưng hắn đành kiên trì nói với một công an cùng hai hiệp cảnh trong xe:

– Phiền toái các anh, xuống xe thôi.

Nghe được câu nói của Trần Hải Bân, hiệp cảnh lái xe theo bản năng nhìn qua công an chính quy bên cạnh, giờ phút này da đầu hắn cũng run lên.

– Xuống xe đi.

Công an kia hơn ba mươi tuổi, thoáng trầm ngâm một lúc, nhìn thoáng qua Diệp Dương Thành ngoài xe, mặc dù cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng không nghĩ nhiều, gật đầu nói một câu liền trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống.

Nhìn thấy viên công an đã có động tác, hai hiệp cảnh cũng không dám chậm trễ, theo sát xuống xe, thấy ba người đều đi xuống, Trần Hải Bân như uống thuốc an thần, nhẹ hít vào một hơi, đẩy cửa xe đi theo.

Công an đi xuống trước tiên cau mày, nhìn Chu Vệ Bình nằm gục trên cốp xe, liền đưa tay lấy xuống còng tay, nhìn Diệp Dương Thành nói:

– Theo chúng tôi đi một chuyến đi!

– Đi đâu?

Diệp Dương Thành phun ra ngụm khói, thản nhiên quét mắt nhìn công an kia, nói:

– Gọi đồn trưởng của anh qua đây đi.

– Cái gì?

Viên công an nhất thời ngây người, dáng vẻ của Diệp Dương Thành giống như không phải muốn gặp đồn trưởng của bọn họ, mà là…gọi người hầu, bộ dáng thật nhẹ nhàng, vô cùng hung hăng càn quấy.

Mặc kệ Diệp Dương Thành có bao nhiêu bổn sự, bao nhiêu bối cảnh, người bị hắn đánh thành như vậy, mình cũng nên chấp pháp theo lẽ công bằng đi? Viên công an âm thầm cân nhắc một phen, nhưng không tiến lên còng tay Diệp Dương Thành, mà cân nhắc hỏi:

– Anh nhận thức đồn trưởng chúng tôi sao?

– Tôi không nhận thức hắn.

Diệp Dương Thành không giấu diếm, trực tiếp lắc đầu, nhưng trước khi viên công an kịp phát hỏa, đã bổ sung:

– Nhưng hắn nhất định nhận ra tôi.

– Anh…

Quả thật lời này hù sợ viên công an, ngay khi hắn hoàn toàn chiếm cứ đạo lý, hắn lại có cảm giác ấm ức khó thể xuống tay, nhất là biểu hiện thản nhiên không sợ hãi của Diệp Dương Thành, càng làm trong lòng hắn khẩn trương, lần này không phải thật sự đá trúng tấm sắt chứ?

Nhìn thấy biểu hiện của viên công an, Trần Hải Bân không tự giác nhíu mày, lớn tiếng nói:

– Mặc kệ anh nhận thức ai, hay ai nhận thức anh, đánh người là không đúng, nhìn anh lớn như vậy, chẳng lẽ chút thường thức pháp luật cũng không biết sao?

– Ông chính là anh vợ của Chu gia đi?

Nghe lời của Trần Hải Bân, Diệp Dương Thành ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân giẫm lên, nhìn hắn mỉm cười:

– Ông lại là thứ gì?

– Tôi…

Trần Hải Bân thiếu chút nữa hộc máu, đen mặt hừ lạnh nói:

– Tôi là chủ nhiệm phòng trật tự an ninh đô thị trấn. (thành quản)

– Oa, chủ nhiệm sao, quan thật lớn.

Diệp Dương Thành ra vẻ than thở sợ hãi, ngay sau đó sắc mặt lạnh lùng, nói:

– Tay của phòng thành quản còn chưa dài như vậy đi?

Không đợi Trần Hải Bân trả lời, Diệp Dương Thành bóp bóp hai tay vang lên răng rắc, nhìn công an kia nói:

– Trước xác nhận một chút, lần này các anh tới đây, rốt cục là lấy thân phận nhà nước? Hay lấy thân phận tư nhân?

Lấy thân phận nhà nước thì không đánh ngươi, nhưng trong sự kiện này Trần Hải Bân rõ ràng xen tay chuyện riêng, nhưng nếu lấy thân phận tư nhân…hành động của Diệp Dương Thành đã phi thường minh xác nói cho bốn người, chỉ cần họ gật đầu nói là tư nhân, chỉ sợ nắm tay của Diệp Dương Thành sẽ rơi xuống trên người bọn họ.

Nhìn thấy thái độ quái gở bức người của Diệp Dương Thành, viên công an cùng hai hiệp cảnh có chút chần chờ bất định, nhưng thân là chủ nhiệm phòng thành quản, mặc dù chức vụ không cao, nhưng trong trấn Bảo Kinh vẫn có thể nói vài lời, bị Diệp Dương Thành từng bước ép sát, Trần Hải Bân cơ hồ bạo tẩu

Hắn tiến lên một bước hừ lạnh nói:

– Là thân phận tư nhân thì thế nào? Anh…

– A, chẳng ra gì.

Không đợi Trần Hải Bân nói hết lời, Diệp Dương Thành đã cười ngắt lời của hắn, nói:

– Thân phận nhà nước đương nhiên có phương thức xử lý của nhà nước, thân phận tư nhân đương nhiên có phương thức xử lý của tư nhân, nhưng tôi cảnh cáo anh một tiếng, trước khi làm quyết định, phải đánh bóng cặp mắt hí của anh trước đã.

Diệp Dương Thành càng không tỏ vẻ sợ hãi, trong lòng Trần Hải Bân càng thêm kiêng kỵ, ngay lúc song phương còn giằng co không dứt, lão bà của Chu gia đại bá khóc sướt mướt vọt lên:

– Cậu cả, chuyện này cậu không thể mặc kệ ah…

Vợ của Chu gia đại bá hơn bốn mươi tuổi, trang điểm diêm dúa hơn nữa nhuộm tóc màu đỏ rượu, trước khi Trần Hải Bân xuất hiện, tuy nhìn thấy chồng mình bị Diệp Dương Thành đánh cũng không dám nói tiếng nào, bây giờ nhìn thấy Trần Hải Bân, lập tức kêu gào:

– Cậu cả hãy xem tiểu súc sinh kia đã làm những thứ gì…

Bản thân Trần Hải Bân xuất thân từ quân đội, mấy năm nay nhờ quan hệ lên làm chủ nhiệm văn phòng thành quản trấn Bảo Kinh, chiêu mộ một số lớn nhân viên tạp vụ, lại có cậu em vợ phó trưởng trấn làm chỗ dựa sau lưng, ở tại trấn Bảo Kinh xem như là nhất bá, cấu kết trên dưới, chuyện hiểm độc làm thật không ít.

Suốt bao năm nay Trần Hải Bân thật sự không gặp được chuyện gì mà hắn không làm được, ở trong mắt Chu gia, hắn không phải là ô dù của bọn họ sao?

Khí khái anh hùng ai cũng có, nhìn thấy vợ của Chu gia đại bá la khóc, Trần Hải Bân nhất thời tâm phiền ý loạn, cắn chặt răng, hung hăng nhìn Diệp Dương Thành:

– Chờ đi!

– Được, tôi chờ đây.

Diệp Dương Thành không hề để ý, khi người này xuống xe hắn đã xem qua cấp bậc thiện ác, tuy không đến mức bị gạt bỏ, nhưng đã đạt tới nông nỗi phải nghiêm trị, ra vẻ Chu gia chứng thật là thối tha đến tận xương cốt.

Về phần đám gia hỏa mặc chế phục dưới trướng Trần Hải Bân, Diệp Dương Thành sao để vào trong mắt? Chỉ là một chủ nhiệm thành quản mà thôi, còn sợ hắn nhấc lên bao nhiêu sóng gió?

Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn Trần Hải Bân liên tục gọi hai cuộc điện thoại, thanh âm rít gào dữ dằn, thật có chút hương vị dọa người.

Rất nhanh Trần Hải Bân gọi xong điện thoại, nhìn viên công an cùng hai hiệp cảnh nói:

– Thật phiền toái các anh, chuyện này để tự tôi xử lý đi.

Viên công an gật gật đầu, liếc mắt nhìn qua Diệp Dương Thành liền mang hai hiệp cảnh tránh sang một bên, tùy ý cho Diệp Dương Thành cùng Trần Hải Bân xử lý, về phần chấp pháp hay không, thế cục hiện tại không rõ ràng, xem chừng trong chốc lát rồi nói sau.

Người của Chu gia thấy Trần Hải Bân gọi người, lập tức xúc động dâng trào, nếu không thấy Nhung Cầu đang như hổ rình mồi, chỉ sợ đã muốn xông lên.

– Hiện tại, ông không còn là một chủ nhiệm, mà chỉ là anh vợ của Chu gia.

Đưa mắt nhìn lướt qua Chu gia, ánh mắt Diệp Dương Thành dừng lại trên người Trần Hải Bân, bật cười lớn:

– Cẩn thận một chút, đừng đem mình bồi đi vào.

– Hừ, đợi lát nữa sẽ có anh khóc.

Nếu đã quyết đoán, Trần Hải Bân cũng không hề kiêng kỵ, hừ lạnh một tiếng nói:

– Hiện tại anh cứ việc cười đi.

Trần Hải Bân cũng có mưu ma chước quỷ không ít, hắn đã tính toán, nếu thuộc hạ kéo tới mà đánh không lại Diệp Dương Thành, cũng không sao, hắn có thể lấy danh nghĩa chấp pháp quy tội cho Diệp Dương Thành, tiểu tử này cũng tránh không thoát pháp luật. Nhưng nếu có thể đánh thắng thì càng tốt hơn.

Hắn đưa mắt nhìn xe Audi A4, trực tiếp quy kết Diệp Dương Thành thuộc con cháu gia đình có chút tiền trong trấn Bảo Kinh, như vậy có lẽ còn có thể nương cơ hội này kiếm chác được một số.

Trong lòng Trần Hải Bân nghĩ thầm.

Diệp Dương Thành không phải không muốn tốc chiến tốc thắng, cũng không phải không nghĩ giải quyết sự tình đơn giản cho xong, nhưng nếu hôm nay đã động tới Chu gia, như vậy rõ ràng đem cả chút lực lượng quan trường của Chu gia nhổ tận gốc sạch sẽ, tránh ngày sau tiếp tục phát sinh thêm phiền toái.

Huống chi Diệp Dương Thành vốn không ưa Trần Hải Bân, hôm nay cũng không phải ngày đầu tiên hắn nhìn thấy người này, lúc trước khi còn chạy nghiệp vụ, hắn từng nhìn thấy người này cáo mượn oai hùm hiếp bức tiểu nhân dân, ấn tượng phi thường tồi tệ.

Mà bây giờ sau khi nhìn thấy thiện ác cấp bậc cần nghiêm trị, hắn chẳng những muốn trút giận cho Vương Tuệ Tuệ, còn muốn đem ba súc sinh của Chu gia lôi ra pháp luật, ngoài ra còn giải quyết sạch sẽ Trần Hải Bân cùng đàn chó săn của hắn.

Hơn sáu phút sau, ngay khi Diệp Dương Thành vẫn thản nhiên cười nói với Vương Tuệ Tuệ cùng cha mẹ nàng, ba chiếc xe có dấu hiệu thành quản chạy vào, nhìn thấy ba chiếc xe, Diệp Dương Thành nghe được tiếng thở phào của Trần Hải Bân, tựa hồ chỉ cần thủ hạ chạy đến, hắn thật sự có đủ lực lượng mười phần.

Nhìn thấy phản ứng của Trần Hải Bân, Diệp Dương Thành nhếch môi cười…nhiều người hữu dụng sao?

Văn phòng cục trưởng phân cục công an huyện Ôn Nhạc.

– Hoàng cục, tìm được rồi.

Một nam tử mặc chế phục công an hơn ba mươi tuổi trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng làm việc của cục trưởng Hoàng Nhân Trí, trong tay cầm túi hồ sơ cũ, vẻ mặt có chút kỳ quái nói:

– Hai mươi ba năm trước, Trí Nhân hương của trấn Bảo Kinh quả thật có một vụ án như vậy, nhưng vụ án này đã như đá chìm đáy biển, căn bản không tìm ra bằng chứng hữu dụng, ngài…

– Có vụ án này là được.

Nghe người kia hội báo, vẻ mặt Hoàng Nhân Trí đang ngưng trọng dị thường chợt thở một hơi dài, cười nhẹ một tiếng, lập tức đổi sắc mặt nghiêm nghị, nói:

– Lập tức thông tri lão Lưu, gọi thêm người cùng tôi đến trấn Bảo Kinh.

Lão Lưu là đội trưởng đội công an hình sự phân cục huyện Ôn Nhạc, vừa nghe Hoàng Nhân Trí phân phó, viên công an vừa đi vào văn phòng chợt run lên, trong lòng liền nổi lên một suy đoán gần như đã khẳng định.

Vụ án đã yên lặng hơn hai mươi ba năm, chỉ sợ đã có đầu mối mới, hắn gật mạnh đầu:

– Dạ, tôi đi thông tri hắn.

Ba phút sau, năm chiếc xe công an, trong đó có cả hình cảnh từ trong bãi đỗ xe phân cục công an huyện chạy nhanh ra ngoài, gào thét đuổi về hướng trấn Bảo Kinh, khiến người đi đường không ngừng ghé mắt.

Cùng lúc đó, trên con đường đi thông Trí Nhân hương trấn Bảo Kinh, một chiếc xe Buick màu xám bạc mang biển số quân đội chạy nhanh về hướng Trí Nhân hương, trên xe có hai người, một là nam tử tráng niên hơn ba mươi lăm tuổi, một nữ nhân mặc quần áo công sở hơn ba mươi tuổi.

Trên mảnh đất trống trước Chu gia, Trần Hải Bân âm trầm khuôn mặt, nhìn Diệp Dương Thành trầm giọng nói:

– Tự đánh gãy một chân, hôm nay tôi sẽ tha mạng chó cho anh.

– Các người tự đánh gãy hai chân, tôi tha tiện mạng cho các người.

Diệp Dương Thành bật cười lớn, không thèm để ý đối phương người đông thế mạnh, thoáng nghiền ngẫm, lại có chút nửa thật nửa giả nói:

– Cơ hội chỉ có một lần, chính các người tự mình suy nghĩ đi.