Chương 492: Không Làm Kinh Doanh Lỗ Vốn.

Chấp Chưởng Thần Quyền

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lần này người Mỹ ngóc đầu, đối với hắn mà nói là một cơ hội khó được, nếu xử lý thỏa đáng, mượn cơ hội này đột phá giới hạn thần cách, đạt tới cấp mười cũng là chuyện có thể.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn đã có suy tính minh xác, nói:

– Có biết lần này nước Mỹ chuẩn bị điều động bao nhiêu quân đội? Thời gian chuẩn xác là khi nào?

– Lần này điều động bộ đội chủ yếu đến từ bộ tư lệnh Mỹ đóng quân tại Hàn quốc, kế hoạch cụ thể còn chưa rõ ràng, nhưng sẽ không ít hơn năm vạn, có thể khẳng định lần này họ sẽ xuất hiện thật nhiều máy bay chiến đấu đối phó đại quân sinh vật biển của ngài, hơn nữa còn phát cho binh lính đổ bộ quần áo tác chiến phòng côn trùng cùng vũ khí phun lửa, lần này bọn hắn đến có chuẩn bị.

– Chủ ý của bọn hắn chỉ cần lợi dụng hỏa lực không trung ngăn chặn sinh vật biển đổ bộ, có thể tránh được tình huống bi thảm phát sinh lần trước, cũng có thể có ý đồ dùng bộ binh làm mồi, hấp dẫn ngài điều động sinh vật biển, sau đó lợi dụng hỏa lực không trung giải quyết hoàn toàn.

Nói tới đây, Phó Diệc Chi tổng kết:

– Lần này bên kia đã làm xong chuẩn bị, nhất là vũ lực không trung chính là chỗ dựa lớn nhất của bọn hắn, nếu ngài có biện pháp giải quyết sức chiến đấu này, chỉ bằng lực lượng trên lục địa cùng mặt biển, bọn hắn chỉ có thể thảm bại mà về.

Diệp Dương Thành đương nhiên nghe rõ ý tứ cất giấu trong lời nói của Phó Diệc Chi, nhưng hắn không chút nào lo lắng, trước mắt hắn đã đem quần đảo Trùng Thằng quy về lãnh địa của mình, bằng vào năng lực thao tác nguyên tố của hắn, có thể dễ dàng xử lý không quân nước Mỹ.

Chẳng qua nếu vì đối phó máy bay chiến đấu mà đi tiêu hao năng lượng nguyên tố trong khu quản hạt của mình, hắn cảm thấy đây là cuộc mua bán lỗ vốn, dù sao hắn không thể làm được việc tập kích trong phạm vi nhỏ, một khi phát động công kích đó chính là đại trường hợp kinh thiên động địa.

Vì chuyện này mà phải thong thả khôi phục năng lượng nguyên tố bị tiêu hao, đây không phải vụ mua bán có lãi, chuyện lỗ vốn hắn chưa bao giờ làm.

Nhưng nếu như không sử dụng năng lượng nguyên tố, làm sao đối phó máy bay chiến đấu đột kích đây? Híp mắt suy nghĩ chốc lát, hai mắt Diệp Dương Thành tỏa sáng.

Hiện tại dưới tay hắn đã xây dựng đại quân côn trùng, đại quân sinh vật biển, đại quân mèo chó, nhưng chưa xây dựng đại quân loài chim được cường hóa, bởi vì trước kia cường hóa loài chim bay không có tác dụng gì quá lớn, nhưng hiện tại sao…

Trước khi phi cơ lên không, côn trùng có thể đột ngột tập kích xử lý phi công của đối phương, nhưng nếu phi cơ đã bay lên, côn trùng bị hạn chế thể tích nhỏ bé căn bản không tạo thành bao nhiêu uy hiếp với phi cơ, nhưng loài chim bay thì khác.

Chỉ cần sau khi cường hóa loài chim có được cường độ cùng tốc độ nhất định, ở trên không trung va chạm cùng phi cơ…tựa hồ cũng là một lựa chọn không sai?

– Chuyện đàn máy bay chiến đấu không thành vấn đề.

Suy nghĩ kỹ càng phương pháp ứng đối xong, Diệp Dương Thành khẽ cười một tiếng, nói:

– Bảo đảm bọn hắn phái ra bao nhiêu phải hủy diệt bấy nhiêu, thời gian hành động cụ thể là lúc nào?

– Căn cứ tình huống nắm giữ trước mắt, chỉ chờ sau khi điều hành xong tài nguyên từ các nơi, toàn bộ bộ đội tham dự hành động tập kết xong, sẽ bắt đầu tiến hành đổ bộ.

Nghe được câu trả lời khẳng định của Diệp Dương Thành, trong lòng Phó Diệc Chi nhẹ nhàng thở ra, đáp:

– Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba ngày thời gian.

– Ba ngày…

Diệp Dương Thành thoáng trầm ngâm chốc lát, gật đầu:

– Nếu còn có tin tức gì mới, trước tiên cho ta biết.

– Dạ, phụ thần.

Phó Diệc Chi cung kính đáp, sau đó cúp điện thoại.

Sau khi chấm dứt liên lạc với Phó Diệc Chi, Diệp Dương Thành chợt nhíu mày, trong vòng ba ngày…đây không phải xung đột với kế hoạch đi Quý Châu của hắn sao? So sánh với việc hoàn thiện kế hoạch từ thiện, đối phó việc công kích của nước Mỹ mới khẩn yếu nhất.

Chẳng lẽ lần này lại phải hoãn lại? Diệp Dương Thành thật bất đắc dĩ.

Một mình lẳng lặng ngồi trong phòng khách Diêu gia suy nghĩ làm sao giải quyết sự tình, mãi tới buổi chiều Diêu Tông Mộc lái xe đạp đưa Lâm Mạn Ny về tới nhà, vừa đẩy cửa vào Lâm Mạn Ny liền nhìn thấy hắn, liền buông đồ vật trong tay, sau thoáng chần chờ nói:

– A Thành.

– Ân?

Diệp Dương Thành nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn nàng mỉm cười:

– Đã trở lại? Mua được đồ vật đủ không?

– Đủ, đều đủ hết.

Lâm Mạn Ny gật gật đầu, nguyên bản sắc mặt hơi có chút trầm mặc lại thư giãn hơn một chút, nàng nhìn Diệp Dương Thành, nhẹ giọng nói:

– Anh lên lầu với em một chút, em có vài lời muốn nói với anh.

– Nói chuyện?

Lúc này trong đầu Diệp Dương Thành cũng đang lộn xộn, nghe nàng nói liền đứng dậy gật gật đầu, nếu tạm thời chưa nghĩ ra được, cứ đặt sang bên, có lẽ có gấp cũng vô dụng.

Cùng Lâm Mạn Ny đi lên lầu, Diêu Tông Mộc nhìn thấy bóng lưng cả hai biến mất trên góc rẽ, trên mặt thoáng hiện ý cười vui mừng, khẽ gật đầu, thu xếp đồ đạc chuẩn bị mở cửa, mặc dù cửa tiệm thật nhỏ nhưng dù sao cũng là một phần nghề nghiệp.

Lâm Mạn Ny đưa Diệp Dương Thành vào phòng mình, ngồi xuống giường, Diệp Dương Thành nhìn nàng cười hỏi:

– Nói đi, chuyện gì phải lên lầu mới nói?

– Em…

Nhìn ánh mắt đầy ý cười của hắn, Lâm Mạn Ny mấp máy môi, không biết nên bắt đầu từ đâu, ấp úng hồi lâu nàng mới nhẹ giọng hỏi:

– A Thành, có phải em rất vô dụng hay không?

– Em vô dụng?

Diệp Dương Thành không hiểu nàng nghĩ điều gì, kỳ quái đứng dậy hỏi:

– Mạn Ny, có phải em bị kích thích gì hay không? Vì sao lại nghĩ mình vô dụng?

– Em…anh đừng an ủi em, em đều hiểu rõ.

Lâm Mạn Ny lui ra sau tránh thoát bàn tay của hắn, khẽ cắn môi, nói:

– A Thành, em muốn đến công ty anh làm việc, làm viên chức nhỏ là được rồi.

– Kỳ quái…

Trong lòng Diệp Dương Thành nhủ thầm một câu, nhìn thoáng qua Lâm Mạn Ny, thần tình hồ nghi:

– Em muốn đi làm ở công ty anh? Làm nhân viên văn phòng?

– Phải.

Lâm Mạn Ny gật mạnh đầu.

– Vì sao?

Diệp Dương Thành hít nhẹ một hơi hỏi.

– Bởi vì…bởi vì em muốn giúp anh.

Lâm Mạn Ny cúi đầu:

– Em cũng biết, quỹ từ thiện…

– Phốc…

Không để nàng nói hết lời, Diệp Dương Thành bật cười, đưa tay sờ sờ đầu nàng, nói:

– Nha đầu ngốc, hiện tại em làm việc tại quỹ từ thiện không phải đang giúp anh sao? Không những giúp anh, còn giúp đỡ anh rất lớn đâu.

– Thật sao?

Nước mắt long lanh, Lâm Mạn Ny nhìn hắn, như một con chim nhỏ bị thương…

– Đương nhiên là thật sự.

Diệp Dương Thành gật mạnh đầu, khẳng định:

– Anh có khi nào đã lừa gạt em?

Lâm Mạn Ny cũng biết quỹ từ thiện đối với Diệp Dương Thành thật quan trọng, nàng chỉ thiếu một lời khẳng định, bởi Diêu Tông Mộc đã khuyến cáo nàng, kỳ thật hắn chỉ muốn gõ nàng, hắn hi vọng thông qua phương thức này gợi lên ý thức nguy cơ ở nàng mà thôi.

Theo tình huống hiện tại xem ra, không hề nghi ngờ Diêu Tông Mộc đã thành công.

Mà Lâm Mạn Ny cũng đã định ra mục tiêu mới cho mình.