Chương 533-2: Giao ra thánh điển, tha cho ngươi khỏi chết! (Hạ)

Chấp Chưởng Thần Quyền

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hắn căn bản không biết, sau khi mình bị đánh trúng, trong mắt đám nam tử cường tráng, hắn vốn không phải là một người, mà là một người gô không có Sinh mạng. không có thần trí.

Sau khi người gỗ rơi xuống dất, nam tử cường tráng cũng trở lại trên mặt đất, thần Sắc ngưng trọng, bày ra tư thái cảnh giác, ánh mắt chậm chạp dò xét hai bên con đường đá, nhưng. . .

Cử động này của hắn, trong mắt năm mươi mốt tên nam tử cường tráng còn lại, lại biến thành. Sau khi nam tử cường tráng rơi xuống dất, phảng phất phát hiện ra gì đó, vù một tiếng xông vào trong rừng cây bên đường. Một giây sau, một bóng dáng mơ hồ xuất hiện ở chỗ của hắn, từ từ bóng dáng trở nên chân thật, thanh niên cầm kiếm trẻ tuổi, lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn.

– Chết đi!

Hai gã nam tử cường tráng thấp giọng quát, một tả một hữu, lúc lên lúc xuống, chia ra tung quyền vào đầu và đầu gối bên phải của tên thanh niên cầm kiếm.

Hai thanh âm muộn hưởng vang lên.

– Người gỗ!

Thanh niên cầm kiếm bị đánh bay ra ngoài, nhưng khi hắn bay lên, cả người một lần nữa biến thành người gỗ hoàn toàn không có sinh mạng.

Hai gã nam tử cường tráng xuất thủ biến sắc, đối mặt với tình huống quỷ dị như vậy, với trí thông minh của bọn hắn, đúng là có chút khó hiểu.

Còn tên nam tử cường tráng xuất thủ đầu tiên, lúc này ngay cả tại sao mình chết cũng không biết, bất giác đã bị đồng bạn của mình tung một quyền đánh vỡ đầu, một quyền nện đứt đầu gối. Khi tàn hồn sắp thoát đi, hắn hoảng sợ nghe được, trên bầu trời phía trên hắn, truyền đến một tiếng cười khẽ của nam tử trẻ tuổi:

– Xóa bỏ. . .

Tàn hồn của hắn mới vừa ly thể, thậm chí còn chưa kịp chạy trốn, trong tiếng cười của Diệp Dương Thành đã hóa thành một luông khói đen, tiêu tán trong thiên địa mịt mờ.

Cho đến khi tàn hồn cũng bị đánh tan, tàn hồn của quái vật này cũng không biết trong bọn hắn rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao những thứ mình nhìn thấy hoàn toàn bất đồng? Với tình huống thực tế, tại sao đồng loại của mình lại gào thét đánh vỡ đầu mình?

Mang theo nghi vấn này, hắn vĩnh viễn biến mất…

Đây là lần đầu tiên Diệp Dương Thành vận dụng trung cấp Tu Di ảo cảnh, mà hiệu quả của trung cấp Tu Di ảo cảnh mang đến, vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, trong hoàn cảnh lấy giả đánh tráo, tất cả những người rơi vào trong Tu Di ảo cảnh, đều biến thành con rối trong tay hắn, muốn chơi thế nào thì chơi.

Người rơi vào trong Tu Di ảo cảnh, căn bản không có bất kỳ phản kháng nào. Trừ phi bọn họ có thể đánh vỡ Tu Di ảo cảnh của hắn, nếu không cũng chạy không thoát khỏi những giả cảnh hắn không ngừng tạo ra, cuối cùng chỉ có thể chết trong tay Diệp Dương Thành.

Bay lên không trung cúi đầu quan sát năm mươi mốt tên nam tử quái vật rơi vào trong trung câp Tu Di ảo cảnh, trên mặt Diệp Dương Thành lộ ra nụ cười lúc ân lúc hiện. . .

– Phụt. . .

Một tiếng vang rất nhỏ vang lên, thanh trường kiểm màu bạc tản rau quang lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện trên cổ một gã nam tử cường tráng, khi tên nam tử này còn đang Sững Sờ, trong nháy mắt đầu thân chia lìa, âm âm ngã xuống đất.

– Khôn kiếp, muôn chết.

Nhìm thấy thanh niên cầm kiếm vô cùng quỷ dị lại xuất hiện trong tầm mắt. Hơn nữa nhìn tận mắt một gã đồng bạn bên cạnh mình đã bị trường kiếm màu bạc của đối phương giết chết, mấy tên nam tử cường tráng nhất tề gầm thét, hai mắt đầy máu, cả người trở nên đỏ bừng.

Bọn hắn lâm vào trong trạng thái bạo tẩu, căn bản không Suy nghĩ, tên nam tử cường tráng bị cắt cổ, làm sao không có phản ứng gì, tùy ý để đối phương cắt đứt cổ họng?

Nhưng hiển nhiên, hiện tại bọn hắn không suy nghĩ được nhiều như vậy, nhất là sau khi lâm vào trạng thái bạo tâu, tuy nói thân trí vẫn tồn tại, nhưng cũng trở nên dị thường xao động, không cách nào không chê được vọng động trong lòng.

Bốn gã quái vật hoàn thànhbiến thân gào thét, đánh về phía thanh niên cầm kiếm, trước sau như một, thanh niên cầm kiếm thậm chí không có cơ hội phản kháng, đã bị bốn người bọn hắn xé thành mảnh nhỏ.

Nhưng lần này người bị bọn hắn xé nát, vẫn chỉ là một người gỗ.

– Khốn kiếp!

Bốn quái vật phục hồi tinh thần nhìn những phần của tên người gỗ trong tay mình, đều chịu không môi, nhất tê rông lên. V

Nhưng bọn hắn không biết, thứ bọn hắn xé rách căn bản không phải người gỗ, mà chính là đông loại của bọn hăn bị thanh niên cầm kiêm chém đứt cổ.

Bọn hắn… đích han Xé đồng loại của mình thành mảnh nhỏ. Những người hoàn toàn đắm chìm trong Tu Di ảo cảnh, căn bản không cách nào nhận rõ cái gì là thực tê, cái gì là hư ảo, trong hành hạ của Diệp Dương Thành, năm mươi hai tên quái vật càng ngày càng ít, chém giết lần nhau.

Dưới sự khống chế tinh diệu của Diệp Dương Thành, những quái vật tử vong cho đến khi chết, mới có thê phát hiện, người giết chết bọn hăn, chính là đông bạn của mình.

Còn tàn hồn của bọn hắn cố gắng chạy trốn, lại bị Diệp Dương Thành xóa bỏ từng cái.

Sau hơn mười phút, năm mươi hai tên quái vật đột kích chỉ còn lại hai quái vật còn Sông Sót, nhưng yết thương cũng đầy người, lúc này đang dùng ánh mắt giông như nhìn cừu nhân giết cha, nhìn đối phương. . .

Hai quái vật này đều đóng hai vai, vừa là quái vật, cũng là thanh niên cầm kiếm trong mắt đối phương, thân kinh vô cùng căng thăng, thở hổn hển. . .

Bọn hắn đã tiến vào trạng thái bạo tẩu, cả người giống như lá sắt được nung đỏ, da thịt nổi lên càng làm cho người ta có một loại cảm giác rung động.

Đưa mắt nhìn nhau, thở hổn hển.

Chuẩn bị cho đối phương một kích trí mạng bất cứ lúc nào…

Diệp Dương Thành khống chế tràng diện vừa đúng, cũng không tạo ra cảm giác quá đột ngột, cũng không khiến người ta cảm giác mình không cách nào chiến thắng đối phương. Lúc này trạng thái của hai người không xê xích bao nhiêu, trong con mắt của bọn họ đối phương cũng đã đến trình độ kiệt sức, chỉ còn dựa vào một hơi chống đỡ.

Loại cảm giác này, khiến cho hô hấp của hai quái vật càng ngày càng dồn dập, làm thần kinh của song phương tựa hồ đồng thời căng thăng đền cực hạn. Một gã quái vật khẽ giật mình. . .

– Gào.

Một tiếng hô trầm thấp lập tức vang dội chân núi. đồng thời, hai gã quái vật đều đánh về phía địa phương, trong đôi mắt đầy máu lóe ra vẻ điên cuông làm cho người ta khiếp sợ, tư thái hoàn toàn là lây mạng đổi mạng.

– Ầm ầm.

Dưới sự khống chế vi diệu của Diệp Dương Thành, quái vật bên trái tung một quyền đánh lên gáy quái vật bên phải t, còn quái vật bên phải lại đập một quyền vào bụng quái vật bên trái.

– Sau hai tiếng muộn hưởng, quái vật bên phải bị đánh trúng đầu lập tức chết bất đắc kỳ tử, còn quái vật bên trái lại bay ra ngoài bảy thước, sau đó nặng nề té trên mặt đất, phát ra tiếng gầm thét thống khổ.

– Gào. . .

Diệp Dương Thành khống chế Tu Di ảo cảnh, che đậy chuyện tử vọng của quái vật bên phải rất xảo diệu, trong mắt quái vật bên trái, tên thanh niên câm kiêm Sau khi trúng một quyên vào gáy, phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó lảo đảo trôn lên núi.