Chương 426: Ngươi . . . Không Thể Không Chết.

Chấp Chưởng Thần Quyền

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lần trước y quan trủng của Lưu Tuyết Doanh bị tàn hồn thần tù giả đào lên, sau đó giết mấy bạn học lúc trước tham gia lễ tang y quan trủng của nàng. Đối tượng tàn hồn bám xác là trưởng lớp cùng trường với Diệp Dương Thành.

Tất cả chỉ cùng một hướng mông lung, không thể nhìn thấu. Nhưng Diệp Dương Thành biết nguyên nhân thần tù giả làm như vậy chắc chắn không chỉ vì thông qua đó uy hiếp hắn.

Thần tù giả làm như vậy chắc chắn có ẩn ý sâu xa.

Diệp Dương Thành mặc kệ đám thần tù giả tại sao xuống tay với các bạn học của hắn, Diệp Dương Thành không cần biết tại sao thần tù giả có hứng thú với thầy trò ban ba lướp mười một. Diệp Dương Thành chỉ biết rằng bây giờ hắn rất khó chịu, vô cùng bực bội.

Tuy Diệp Dương Thành không có liên lạc gì với bạn học cấp 3 đã nhiều năm, nhưng nói sao thì hắn không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết dưới đồ đao của thần tù giả.

Hiện giờ Diệp Dương Thành không có cách nào tìm hiểu lý do thần tù giả làm như thế, nhưng hắn sẽ không ngồi xem.

Nghĩ dến đây Diệp Dương Thành vụt ngẩng đầu, trầm giọng nói:

– A Khô Lạp Mã, Mạc Phổ Đề, Hắc cách Lạp Tác Tháp Mỗ, không cần biết bây giờ các ngươi đang làm cái gì, bỏ ngay công việc, trong vòng nửa tiếng đến báo cáo với ta.

– Chủ nhân, theo quy luật hung thủ xuống tay, sợ là hắn sẽ giết hết những bạn học của chủ nhân trong Bảo Kinh Trấn. Nếu không có gì ngoài ý muốn, hung thủ sẽ ra khỏi Bảo Kinh Trấn đi tìm những bạn học của chủ nhân từng ở ban ba lướp mười một đã rời khỏi Bảo Kinh Trấn.

Giọng điệu Dương Đằng Phi nghiêm túc nói:

– Trong khi chưa biết rõ động cơ của hung thủ, dù chúng ta biết thân phận của hắn thì không thể đoán ra mục tiêu tiếp theo là ai. Ý kiến của lão bộc là nhanh chóng liên lạc với các bạn học của chủ nhân, tụ tập bọn họ lại cho tiện bảo vệ.

– Không kịp thời gian.

Diệp Dương Thành biết đề nghị của Triệu Dung Dung là cách bảo thủ, an toàn nhất hiện nay. Nhưng từ khi rời khỏi ghế nhà trường bước vào xã hội, hắn và các bạn học lục tục mất liên lạc, trong phút chốc hắn đi đâu liên lạc với bọn họ?

Cho nên Diệp Dương Thành dứt khoát phủ định đề nghị của Dương Đằng Phi, hắn nói:

– Thân phận của hung thủ chắc chắn là tàn hồn được thần tù giả phái ra. Những tàn hồn này sau khi bám xác thì có một năng lực đặc biệt là dịch chuyển tức thời. Tàn hồn có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh mục tiêu, giết chết sau đó ung dung rời đi.

Diệp Dương Thành trầm ngâm giây lát sau tiếp tục bảo:

– Các bạn học cấp 3 của ta không bao nhiêu người ở lại Bảo Kinh Trấn, điều bây giờ chúng ta có thể làm là ôm cây đợi thỏ. Chút nữa ta sẽ phái đám A Khố Lạp Mã chạy tới Bảo Kinh Trấn, âm thầm bảo vệ những có thể là mục tiêu kế tiếp. Chờ nó lộ mặt thì… Hừ!

Tiếng hừ lạnh chất chứa sát khí, Dương Đằng Phi đi theo bên Diệp Dương Thành không lâu, ngay từ đầu đã bị hắn sắp xếp nhập vào Trầm Vũ Phàm xử lý mọi chuyện ở Ôn Nhạc huyện. Nhưng điều này không có nghĩa là Dương Đằng Phi không hiểu Diệp Dương Thành, lão rất hiểu hắn.

Diệp Dương Thành là người không chịu thiệt, ra tay sấm rền gió cuốn. Ai khiến Diệp Dương Thành thấy khó chịu hay làm hắn chịu thiệt thì hậu quả sẽ vô cùn nghiêm trọng.

Trong mắt Dương Đằng Phi chỉ có người như Diệp Dương Thành mới là thần tôn đúng đắn, vì hắn đủ bá khí, cứng rắn.

Dương Đằng Phi nghe ra giọng điệu Diệp Dương Thành quyết tuyệt, lão biết hắn đã quyết định. Làm người hầu, Dương Đằng Phi không nói gì thêm, làm tốt nhiệm vụ Diệp Dương Thành giao cho mới là chuyện duy nhất lão cần làm.

– Ngươi liên lạc với Phó Diệc Chi ngay, kêu hắn phái người nhận vụ án này, hoàn toàn phong tỏa ngọn nguồn vụ án. Còn ngươi…

Diệp Dương Thành trầm ngâm một lúc sau dặn dò:

– Tạm thời không cần ra mặt, tùy thời báo cáo tiến triển vụ án cho ta biết.

Dương Đằng Phi cung kính nói:

– Tuân lệnh chủ nhân!

Dương Đằng Phi cắt đứt liên lạc tâm linh.

Diệp Dương Thành ngồi một mình trên ghế lái, biểu tình lạnh lùng khiến người rén rút. Diệp Dương Thành có được Cửu Tiêu thần cách một thời gian, giết nhiều người như vậy, hắn sớm không phải nghiệp vụ viên vì công việc mà cười nịnh nọt.

Trong trạng thái giận dữ, Diệp Dương Thành phát ra khí thế đủ làm người bình thường bản năn quỳ xuống, đây là khí thế chỉ cảm nhận chứ không nói thành lời được, là thủ đoạn vô hình thắng hữu hình.

Có một điều rõ ràng là Diệp Dương Thành không rảnh nghiên cứu vấn đề khí thế, hắn đậu xe ở bãi đỗ xe bên ngoài trung tâm nhà đất Thủy Tinh Hoa Uyển ấy phút sau lái xe, đổi hướng, đạp ga vèo một tiếng biến mất ở cuối đường.

Diệp Dương Thành trở lại căn hộ ở tạm, mới ngồi xuống sofa thì một linh sử người da đen xuất hiện trong gian phòng khách. Diệp Dương Thành không tâm tình uống nước, hắn thấy linh sử người da đen xuất hiện liền phất tay bảo:

– Tô Tạp Đạt, ngươi chạy đi chợ lớn bán di động húc Nhật đường Nam Môn Bảo Kinh Trấn, bảo vệ một người trẻ tuổi tên Phương Giai Khâm. Nhớ kỹ, khi phát hiện có không gian khác lạc thì đừng dùng pháp thuật, năng lực dị hóa đối đầu cùng hung thủ, dùng dao nhọn đâm thủng tim hắn.

Tiếng Trung cứng nhắc vang bên tai Diệp Dương Thành:

– Tuân lệnh chủ nhân!

Linh sử người da đen tên Tô Tạp Đạt khom lưng hành lễ, biến mất tại chỗ, gã chạy đi Bảo Kinh Trấn chấp hành nhiệm vụ.

Sau khi Tô Tạp Đạt rời đi ba phút sau, A Khố Lạp Mã, Ai Tác Tát Tạp, Á Lịch Khắc Tư, mười một linh sử người da đen lần lượt xuất hiện trước mặt Diệp Dương Thành.

Diệp Dương Thành thông qua ký ức mơ hồ sử dụng thần quyền tỏa định vị trí các bạn học, phái đám người A Khố Lạp Mã đi bảo vệ. Mười một linh sử người da đen nhận lệnh rời khỏi phòng khách, lần lượt lao hướng Bảo Kinh Trấn.

Phái hết mười một linh sử đi, Diệp Dương Thành nghĩ rằng chắc không có vấn đề gì lớn. Nhưng không hiểu sao dù Diệp Dương Thành đã chuẩn bị sắp xếp kỹ càng thì trong lòng vẫn cảm thấy không may, chẳng lẽ… Hắn đã bỏ sót cái gì?

Diệp Dương Thành ngẫm nghĩ một lúc nhưng không nghĩ ra được chỗ nào có sơ hở. Diệp Dương Thành giơ cổ tay xem đồng hồ, sắp ba giờ chiều. Từ lúc Dương Đằng Phi báo cáo đến bây giờ Bảo Kinh Trấn chưa có tin xấu gì truyền về. Nhưng càng bình tĩnh thì nỗi lòng Diệp Dương Thành càng bất an, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề?

Diệp Dương Thành lắc đầu, cầm chìa khóe xe ra khỏi phòng khách.

Nhung Cầu đã trở thành khách quen của Quang Minh cô nhi viện. Từ khi Diệp Dương Thành sắp xếp cho Nhung Cầu ở trong Quang Minh cô nhi viện, nó trải qua cường hóa cực kỳ to lớn, lại thông minh, thành bạn chơi tốt nhất cho bọn nhỏ.

So sánh cuộc sống bên Diệp Dương Thành suốt ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, trừ ăn uống tiêu tiểu ra chỉ có thể ra ngoài đi dạo công việc, rất đơn điệu thì Quang Minh cô nhi viện muôn màu muôn vẻ hơn, càng thích hợp cho Nhung Cầu. Ngẫu nhiên Nhung Cầu cùng đám con nít chạy tới chạy lui trên sân thể dục đã được thiết kế lại, ngậm đĩa ném chơi với đám nhóc. Qua một thời gian Nhung Cầu đã hoàn toàn thói quen cuộc sống như vậy.