Chương 194: Hình Tuấn Phi Tính Kế.

Chấp Chưởng Thần Quyền

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Tình huống đại khái tối hôm qua ta đã hội báo rõ ràng.

Ở trên một mảnh đất trống phía bắc huyện Ôn Nhạc, hơn năm mươi dị nhân đã gặp mặt Ngô Húc Đông, nhìn lướt qua năm dị nhân S cấp, hắn mở miệng nói:

– Đầu lĩnh của dị nhân, linh thể của huyện Ôn Nhạc là một dị nhân S cấp trung đoạn, dưới tay hắn còn có một linh thể tương đương S cấp sơ đoạn, cùng một dị nhân AA cấp cùng một nhóm dị nhân A cấp.

– Ngươi đã giao thủ cùng bọn họ, hẳn đã biết đại khái năng lực của họ đi?

Tuy Bạo Liệt Nữ xem thường Ngô Húc Đông, nhưng hắn lại là người phụ trách hành động lần này, cho dù địa vị của nàng cao hơn hắn, nhưng ở trước mặt nhiều người cũng không tiện cấp sắc mặt với hắn, cho nên thanh âm của nàng thật bình tĩnh:

– Nói cụ thể một chút, chúng ta có thể an bài tốt hành động.

– Được.

Ngô Húc Đông kiêng kỵ địa vị của Bạo Liệt Nữ trong tổ chức, khẽ gật đầu nói:

– Theo tình huống giao thủ mà xem, tên đầu lĩnh hẳn đã lấy được nhiều loại năng lực dị hóa, trong đó bao gồm cường hóa thân thể cùng năng lực phi hành, còn lại ta không rõ lắm.

Trong đôi mắt mọi người hiện lên tia xem thường, Ngô Húc Đông làm như không nhìn thấy, nói tiếp:

– Linh thể tương đương S cấp sơ đoạn năng lực hẳn là khống chế ảo cảnh, cùng một ít linh thể có khả năng nắm giữ pháp thuật, còn lại…

Sau khi giới thiệu xong, Ngô Húc Đông tổng kết:

– Theo tình huống trước kia mà xem, ta hoài nghi tên dị nhân đầu lĩnh giữ lại năng lực, hẳn là năng lực hấp thu năng lực dị hóa của người khác, tổ chức Dị Sát tổn hại thật nhiều nhân thủ ở huyện này, ta cảm thấy được đầu lĩnh của bọn hắn đạt tới S cấp trung đoạn…

Lời nói của hắn không nói hết toàn bộ, nhưng mọi người đều suy đoán ra được, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh hoảng, nhưng càng nhiều là sát khí lẫm liệt.

Một dị nhân có thể rút đi năng lực của người khác làm cho mình càng cường đại, từ ngày hắn xuất hiện, đã đi lên vị trí đối lập với toàn bộ dị nhân trên thế giới!

Ngay lúc nhóm người Ngô Húc Đông đang đứng trên đất trống bàn bạc, sắc mặt kim bài sát thủ phân bộ Châu Phi chợt trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào bụi cỏ bên trái mảnh đất trống, vươn tay liền đánh ra một đạo lưu quang đỏ như máu…

– Triệt!

Trong bụi cỏ một trận rối loạn, theo sát là tiếng hô to của một thanh niên trẻ tuổi.

– Truy!

Vừa nghe tiếng hô to, Ngô Húc Đông cùng năm tên dị nhân S cấp đồng thời quát một tiếng, đều tự xuất ra bản lĩnh, công kích đủ màu sắc kinh người hội tụ giữa không trung, hướng chỗ bụi cỏ hung hăng trùm tới!

Nhưng sau công kích, đám dị nhân vây quanh bụi cỏ kia, nhưng phát hiện bên trong đừng nói là có người, dù cọng tóc cũng không thấy!

Nhìn thấy mặt đất cơ hồ bị lật tung, Ngô Húc Đông đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, xa xa bỗng nhiên mơ hồ vang lên thanh âm hừ khẽ của một người, tựa hồ bị thương tổn đang cố nén không kêu đi ra.

– Bàn Hạt đại ca, xin mời mang theo một nhóm người đi qua nhìn xem!

Ngô Húc Đông liếc mắt nhìn phương hướng phát ra thanh âm, chần chờ một thoáng cũng không dám tùy tiện mang theo người nhào đi lên, chỉ đành dùng giọng điệu cung kính nói với Bàn Hạt.

Bàn Hạt liếc nhìn hắn, hờ hững gật gật đầu, tiện tay chỉ thêm tám người, cùng hắn bao vây đi tới.

Ngay khi Bàn Hạt mang theo tám người rời đi, ở phương hướng trái ngược lại vang lên thanh âm một nữ tử, nhưng không phải tiếng kêu đau đớn mà là tiếng cười khanh khách…

Sắc mặt Ngô Húc Đông biến đổi, nhưng vừa nghĩ tới đội hình hoa lệ bên cạnh mình, cũng không toát ra vẻ khiếp đảm, lập tức đưa mắt nhìn Bạo Liệt Nữ.

Không đợi hắn mở miệng nói chuyện, Bạo Liệt Nữ nhẹ nhàng hừ một tiếng, điểm bảy người hướng chỗ tiếng cười chạy đi.

Mưu kế phi thường phi thường đơn giản, đồng dạng là âm mưu rất dễ dàng bị người vạch trần, nhưng do thành viên tổ chức Dị Sát quá mức tự tin mà thuận lợi thực hiện, hoặc là nói thành viên tổ chức Dị Sát cũng đã nhìn ra đối phương cố ý phân tán chủ lực của bên mình.

Nhưng đúng như suy nghĩ đầy tự tin của bọn họ, lần này họ không hề đem thủ đoạn của đối phương để trong lòng, cho dù chủ lực bị phân tán, cũng không dễ dàng bị người đánh bại!

Huống chi bọn hắn căn bản không đem dị nhân của huyện Ôn Nhạc đặt vào trong mắt, đương nhiên ngoại trừ tên đầu lĩnh…

Hình Tuấn Phi không phải đồ đần, hiểu rõ tinh túy của âm mưu quỷ kế.

Vì phòng ngừa đối phương lại tụ tập, sau khi thuận lợi thực hiện phần đầu kế hoạch, hắn không vội vã hạ lệnh cho nhóm người Đường Thái Nguyên thoát khỏi tầm mắt của đối phương, mà chợt xa chợt gần, đem tiểu đoàn thể dị nhân Dị Sát càng dẫn càng xa…

Đợi đến khi lòng tự tin của đám dị nhân chuyển biến thành nghi ngờ, bọn hắn cũng đã cách xa nhau đến hơn mười cây số.

Bạo Liệt Nữ vươn tay ngăn cản mọi người truy đuổi, sắc mặt âm trầm như muốn nhỏ ra nước:

– Lập tức liên hệ người phụ trách những nhóm khác, xác nhận trạng huống trước mắt của bọn hắn!

– Dạ!

Một đồng bài sát thủ phân bộ Châu Á gật đầu, lấy ra máy truyền tin, điều chỉnh kênh gọi liền hỏi.

Hơn một phút sau, tin tức truyền lại, bọn hắn vẫn đang truy đuổi dị nhân đang chạy trốn của huyện Ôn Nhạc, hơn nữa không có ai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!

Nghe được tin tức này, Bạo Liệt Nữ khó hiểu, nhưng ngẫm lại thực lực bên mình, cho dù bị đánh lén cũng không dễ dàng tan tác!

Huống chi cả huyện Ôn Nhạc có được mấy dị nhân, mấy linh thể? Phân tán thành năm tiểu đoàn thể, phân biệt truy đuổi mỗi nhóm một tên, đối phương làm sao có cơ hội tụ tập lực lượng?

Nghĩ tới đây, vẻ mặt khó xem của Bạo Liệt Nữ hòa dịu một ít, lập tức khoát tay:

– Tiếp tục đuổi!

Đúng lúc này, một dị nhân trong nhóm bỗng nhiên mở miệng:

– Chúng ta bị phát hiện…

– Ân?

Nhóm người dừng lại, quay đầu nhìn thấy cách họ chừng ba mươi thước, dưới một gốc cây hòe có một cô bé chừng mười một mười hai tuổi đang ngây người đứng nơi đó, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ…

– Sưu…

Bạo Liệt Nữ khẽ cau mày, nâng tay đánh ra một quyền, sau đó cũng không thèm liếc mắt nhìn cô bé kia, lạnh lùng nói:

– Truy!

– Phanh!

Nhóm người chạy xa vài trăm thước, cô bé kia mới đột nhiên nổ tung, không sai, chính là nổ tung!

Thân hình cô bé bị tạc tan xương nát thịt, quả táo cầm trên tay lăn dưới đất, tai bay vạ gió, dị nhân lãnh huyết!

Bàn tính của Bạo Liệt Nữ đánh thật vang, theo nàng xem dị nhân huyện Ôn Nhạc đánh tan chủ lực của bên mình, đồng thời cũng tự phân tán bản thân, cho nên nàng không lo lắng dị nhân huyện Ôn Nhạc sẽ tụ họp lại, tiến hành đả kích bọn hắn.

Nhưng nàng hiển nhiên không nghĩ tới, con mồi dụ dỗ bọn hắn tản ra không phải dị nhân, mà là linh thể!

Linh thể có thể hóa thành sương mù dùng tốc độ gần 1000km/h di chuyển hội tụ cùng nhau, đây không phải việc gì khó.

Ngược lại những dị nhân như Bạo Liệt Nữ, chỉ bằng thân thể máu thịt cũng không cách nào đạt được tốc độ như thế!

Mà mưu kế của Hình Tuấn Phi chính là ở điểm này, là sai biệt thời gian mà rất dễ bị người bỏ qua!

Ngay khi đám dị nhân Dị Sát bị phân tán, khoảng cách vượt xa hơn bốn mươi cây số, bốn tiểu đoàn thể chợt phát hiện, dị nhân mình truy đuổi đột nhiên vô ảnh vô tung biến mất.

Một tia ngưng trọng khác thường dần dần lan tràn trong lòng thành viên tổ chức Dị Sát…

– Động thủ!

Ngô Húc Đông mang theo ba gã dị nhân AA cấp cùng chín tên dị nhân A cấp đuổi theo dị nhân huyện Ôn Nhạc chạy xa chừng mấy chục cây số, khi khoảng cách thu lại còn vài chục thước, hắn quyết đoán truyền lệnh công kích!

Ba đạo năng lượng bay thẳng tới đầu dị nhân chạy phía trước…

Nhưng ngay khi Ngô Húc Đông vừa dẫn đầu phát động công kích, dị nhân kia đột nhiên hư không biến mất.

Mất đi mục tiêu công kích, nhóm dị nhân dừng động tác, nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.

– Cảnh giới!

Ngô Húc Đông giật mình gọi mọi người đề phòng, mà bản thân hắn nhìn về hướng chỗ chứa nước Thương Khê cách đó không xa…

Toàn bộ nhóm dị nhân vẻ mặt ngưng trọng, bày ra tư thế phòng ngự, đề phòng bị tập kích, không khí vô cùng căng thẳng.

Ngay khi thần kinh mọi người khẩn trương, chỉ nghe tiếng cười khe khẽ, thanh âm nam tử trẻ tuổi truyền vào trong tai bọn hắn:

– Cảnh giới cái gì? Là đang cảnh giới chúng ta sao?

Thanh âm vừa dứt, Hình Tuấn Phi, Trương Ngọc Thiến, Vương Minh Khi, Sở Minh Hiên đã hiển lộ thân hình, đứng ở đông tây nam bắc chung quanh, bao vây nhóm người Ngô Húc Đông!

Ở giữa góc tây bắc, một người toàn thân bao phủ sương trắng đứng nơi đó, tiếng cười khẽ từ đó vọng lại.

Nhìn thấy vòng vây đã thành hình, sắc mặt Ngô Húc Đông xanh mét, nghiến răng nghiến lợi:

– Giương đông kích tây…

Chương 195: Cạm bẫy tử vong

– Giương đông kích tây?

Đường Thái Nguyên thoáng sững sờ, sau đó lắc đầu nói:

– Không không không, sao có thể xem là giương đông kích tây đây? Đây gọi là đánh bại từng nhóm! Giải quyết xong nhóm các ngươi, chúng ta tiếp tục đi giải quyết nhóm tiếp theo, tuy nói xung đột chính diện thì thực lực chúng ta không bằng các ngươi, nhưng đám ngu xuẩn các ngươi bị phân thành từng nhóm nhỏ, bởi vậy…ngày chết của các ngươi cũng tới!

– Hừ, trâng tráo!

Ngô Húc Đông há mồm trào phúng, trên thực tế hắn đã lấy ra máy truyền tin, điều chỉnh xong kênh, lớn tiếng nói:

– Ngươi cho rằng phân tán chủ lực của chúng ta, tiếp tục dẫn dụ chúng ta đến chỗ chứa nước Thương Khê này là có thể dễ dàng giải quyết chúng ta sao? Người trẻ tuổi, ngươi quá cuồng vọng!

Thanh âm Ngô Húc Đông rất lớn, lời của hắn cũng truyền qua máy truyền tin rơi vào trong tai nhóm người Bạo Liệt Nữ, vì thế tin tức nhóm người Ngô Húc Đông bị vây tại chỗ chứa nước Thương Khê cũng thuận lợi truyền ra ngoài.

Làm xong chuyện đó, nói xong lời vừa rồi, tâm tình Ngô Húc Đông hoàn toàn thả lỏng, thực lực của nhóm người mình không yếu hơn đối phương bao nhiêu, cũng không có kế hay, nhưng muốn cầm giữ không bị bại, chờ đến khi nhóm người Bàn Hạt cùng nhóm người Bạo Liệt Nữ chạy tới, theo hắn xem ra có bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu thoải mái!

Chỉ cần viện quân chạy đến, chỉ bằng mấy dị nhân cùng linh thể trước mắt…hừ! Ngô Húc Đông cực kỳ khinh thường.

Nhưng Ngô Húc Đông nghĩ tới kế giương đông kích tây, Đường Thái Nguyên nói đánh bại từng nhóm, hắn lại không nghĩ tới còn có một kế càng thêm bí mật: vây điểm đánh viện binh!

– Lập tức chạy tới chỗ chứa nước Thương Khê trấn Nhạc Dương!

Thông qua máy truyền tin biết được tình huống bên Ngô Húc Đông, Bạo Liệt Nữ oán hận giậm chân, cũng không có bao nhiêu thời gian tự hỏi vì sao dị nhân bọn hắn đang truy đuổi lại đột nhiên biến mất?

Điều chỉnh xong kênh, Bạo Liệt Nữ gọi qua cho ba nhóm còn lại:

– Đến lập tức, lập tức!

Mười phút trôi qua.

Năm người Đường Thái Nguyên chỉ vây quanh nhóm người Ngô Húc Đông, cũng không có ý tứ ra tay công kích, lúc này Ngô Húc Đông đang đợi viện quân đến, Đường Thái Nguyên bất động hắn đương nhiên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lại qua thêm mười lăm phút…

Lúc này Đường Thái Nguyên mới nhận được ánh mắt ra hiệu của tân tấn linh sứ Hình Tuấn Phi, không chút dấu hiệu báo trước, hắn đột nhiên vung tay đánh ra một đạo thanh sắc lưu quang bay thẳng về hướng Ngô Húc Đông, quát:

– Nghỉ ngơi đủ rồi, thì hung hăng đánh cho ta!

Tiếng hô của Đường Thái Nguyên làm Ngô Húc Đông hối hận suýt nữa đụng đầu xuống đất, hơn hai mươi phút thời gian không động thủ, lại là…lại là lén lút nghỉ ngơi khôi phục, điều chỉnh trạng thái tiến hành chiến đấu!

Khả năng đơn giản như thế, vì sao Ngô Húc Đông không nghĩ tới đây? Hận ah, hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Đại chiến giữa dị nhân, nếu dùng toàn bộ cảnh tượng mà mọi người từng gặp qua để hình dung, chính là phóng khói hoa.

Lưu quang đủ màu sắc, thủ đoạn quái lạ không ngừng đan xen một chỗ ngay chỗ chứa nước Thương Khê, tiếng nổ mạnh dày đặc truyền ra thật xa, cũng may phạm vi hơn 20km chung quanh không có bóng người, không cần lo lắng có người nghe được thanh âm sẽ chạy tới xem xét nguyên nhân.

Nhóm người Đường Thái Nguyên vừa hiển lộ ra thực lực, đúng với suy đoán của Ngô Húc Đông, tuy nói có thêm một linh thể S cấp, nhưng nhân số ít hơn bên nhóm người Ngô Húc Đông.

Trận đại chiến tiến hành khí thế hừng hực, nóng nảy phi thường!

Nếu lúc này Ngô Húc Đông có thể bình tĩnh quan sát, nhất định sẽ phát hiện bên bọn hắn đã dùng hết toàn lực triển khai thế công, nhưng bên Đường Thái Nguyên vẫn như đi dạo sân vắng, thoải mái tiêu sái, giơ tay nhấc chân biểu lộ ra một loại khí chất phi thường tự tại.

Đáng tiếc lúc này Ngô Húc Đông đang vội vàng công kích, vội vàng phòng ngự, làm sao còn lòng thanh thản đi quan sát những điều này?

– Mau!

Nhóm dị nhân thứ nhất đuổi tới, là do Bạo Liệt Nữ dẫn đầu, lái hai chiếc taxi cướp đoạt được, dùng tốc độ 100km/h chạy tới trấn Nhạc Dương, lao thẳng tới chỗ chứa nước Thương Khê.

Ngồi bên ghế lái phụ, sắc mặt Bạo Liệt Nữ xanh mét, thật sơ hở, nếu ban đầu không tự tin mù quáng, chia tách chủ lực, nhóm người của Ngô Húc Đông làm sao bị lâm vào vòng vây của đối phương?

Cũng may nhóm người Ngô Húc Đông không phải ngồi không, sau khi liên hệ một phen nghe trả lời còn có thể ứng phó, nói cách khác đám người Ngô Húc Đông đang triền đấu với đám dị nhân huyện Ôn Nhạc!

Nguyên nhân sắc mặt Bạo Liệt Nữ xanh mét là bởi vì biết rõ quỷ kế của đối phương, nhưng còn ngu ngốc lựa chọn phối hợp với kẻ địch, làm người của mình sa cạm bẫy đối phương.

Còn một nguyên nhân khác, chính là lúc nàng gọi qua hỏi tình huống, Ngô Húc Đông dám quát vào bộ đàm mắng nàng một câu “con mẹ nó ngươi còn hỏi nhiều như vậy để làm gì?”, những lời này làm Bạo Liệt Nữ vô cùng tức giận.

Xe dần dần đến gần Thương Khê, phía trước mơ hồ truyền ra tiếng nổ mạnh, ngay khi Bạo Liệt Nữ chuẩn bị hạ lệnh toàn thể chuẩn bị, trước mắt xuất hiện hai người, một nam một nữ…

Vừa nhìn thấy hai người kia, ánh mắt Bạo Liệt Nữ híp lại, nàng có thể cảm giác được đây không phải người sống, mà là hai linh thể!

Ngay lúc này, linh thể lại xuất hiện, ngoại trừ là đồng lõa của nhóm dị nhân huyện Ôn Nhạc, còn có ai khác đây?

Không hề có chút do dự, Bạo Liệt Nữ trực tiếp đánh thẳng một quyền vào giữa ngực nữ linh thể, năng lượng khí bạo đem cửa kính xe nổ tung thành mảnh nhỏ, ngay khi năng lượng bị đánh ra, nàng đã thả người nhảy ra khỏi xe taxi!

Hai xe taxi dừng ven đường, bảy người nhảy xuống xe đi theo sau lưng Bạo Liệt Nữ, đều đánh ra năng lực dị hóa của mình, triển khai công kích đôi nam nữ kia, có xu thế như muốn đả kích hủy diệt.

Lúc này Tiểu Thương Ưu Tử cùng Tống Lâm Lập chợt xoay người bỏ chạy, thậm chí tránh thoát công kích của đám người Bạo Liệt Nữ!

– Truy!

Nhìn thấy đôi nam nữ chạy vào bụi cỏ biến mất, Bạo Liệt Nữ tự nhiên không để cho họ chạy thoát, lập tức giậm chân truyền mệnh lệnh truy kích.

Kết quả là cách bọn họ chưa đến bảy trăm thước phía trước, nhóm người Hình Tuấn Phi đang đối chiến cùng nhóm dị nhân Ngô Húc Đông, Bạo Liệt Nữ lại dẫn theo bảy dị nhân chui vào bụi cỏ truy kích Tiểu Thương Ưu Tử cùng Tống Lâm Lập…

– Chủ nhân, đã đến!

Triệu Dung Dung trôi nổi giữa không trung quan sát tình huống, rất nhanh liền phát hiện Tiểu Thương Ưu Tử cùng Tống Lâm Lập dẫn dụ đám người Bạo Liệt Nữ chạy tới, lập tức vô cùng hứng thú bay xuống đất, kêu lên:

– Có tám người đâu!

– Ân, đã cảm ứng được.

Nghe được lời của Triệu Dung Dung, Diệp Dương Thành nhếch môi cười nhẹ một tiếng, lập tức hít một hơi, chậm rãi phun ra bốn chữ:

– Bác đoạt, gạt bỏ…

Trong phút chốc toàn bộ thế giới đều an tĩnh…

Nhóm người Bạo Liệt Nữ đang đuổi theo hai người Tiểu Thương Ưu Tử cùng Tống Lâm Lập đột nhiên dừng phắt lại, bảy dị nhân cứng ngắc ngay tại chỗ, trong khoảnh khắc đã đoạn tuyệt toàn bộ sinh cơ.

Cho dù là Bạo Liệt Nữ đạt tới S cấp đỉnh, cũng chỉ động được vài giây đồng hồ, tiếp theo cứng ngắc thân mình, chẳng qua nàng chết không an tường, mà là thất khiếu chảy máu, thống khổ giãy dụa trước khi tử vong thông qua khuôn mặt vặn vẹo của nàng hoàn toàn biểu đạt ra ngoài.

Tám người cứ như vậy lặng yên bị mạt sát, sau khi tám người tử vong, Ngô Chấn Cương lại đem thi thể tám người thu lại, thông qua phương thức khí lưu xoay tròn, đem tám thi thể trộn thành mảnh nhỏ, theo sau dùng bùn đất che giấu đi, hoàn toàn hủy thi diệt tích.

Nhóm người Bạo Liệt Nữ bị thoải mái gạt bỏ, Diệp Dương Thành đứng dậy rời khỏi nơi ẩn tránh, đi tới chừng trăm thước khoảng cách, tìm một địa phương khác ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi nhóm viện quân thứ hai chạy đến…

– Dừng xe!

Hai chiếc xe tư nhân, một chiếc taxi nối đuôi nhau xuất hiện trên đường, khi Bàn Hạt ngồi trên chiếc xe đầu tiên nhìn thấy hai chiếc taxi còn chưa tắt máy đỗ ngay giữa đường, đột nhiên trong lòng lướt qua một tia bất an, mí mắt không ngừng nhảy mạnh!

Ba chiếc xe ngừng lại, Bàn Hạt dẫn theo tám dị nhân lập tức xuống xe, ngay khi hắn bước lên vài bước, chứng kiến cửa kính xe bị vỡ vụn thoáng ngây người, trong bụi cỏ dại cách đó không xa bỗng nhiên nhảy ra một người, tập trung nhìn lại, là một nữ linh thể như ẩn như hiện, nhìn qua tựa hồ là bị thương nặng, đang chạy trối chết!

Vừa nhìn thấy nữ linh thể chạy ra, lại thấy tình huống hiện tại của nàng, liên tưởng đến cửa kính xe taxi vỡ vụn…

– Truy!

Bàn Hạt lập tức truyền ra mệnh lệnh đuổi giết.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn đã rơi vào trong lầm lẫn, cho rằng Bạo Liệt Nữ phát hiện nữ linh thể kia, sau đó nổ tung cửa xe dẫn theo người mình đuổi giết, không biết vì nguyên nhân gì nữ linh thể quanh quẩn một vòng bị trọng thương, hoảng hốt chạy bừa trở lại.

Mặc kệ nữ linh thể có phải bị Bạo Liệt Nữ tổn thương hay không, Bàn Hạt không có lý do buông tha cho nàng!

Một ý nghĩ lầm lẫn nho nhỏ, trực tiếp đem Bàn Hạt cùng tám gã dị nhân dẫn vào trong cạm bẫy tử vong mà Diệp Dương Thành đã sớm chuẩn bị cho bọn họ.

Truy theo sau Tiểu Thương Ưu Tử vào trong bụi cây, không đợi đám người Bàn Hạt chạy xa được ba mươi thước, Diệp Dương Thành nhếch môi, truyền ra mệnh lệnh:

– Bác đoạt, gạt bỏ…

Không khí, lại một lần nữa đọng lại…