Chương 652: Thái tử gia thì giỏi lắm sao?

Chấp Chưởng Thần Quyền

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hơn sáu giờ chiều, Diệp Dương Thành cùng Vương Tuệ Tuệ xuất hiện trong một khách sạn huyện Ôn Nhạc, gặp mặt Trần Hữu Quốc cùng Dương Vũ Lộ.

Trong bữa tiệc, Diệp Dương Thành cũng không nhắc tới tình huống nhi đồng hai người mất tích, Trần Hữu Quốc cùng Dương Vũ Lộ cũng không nói thêm về chuyện của trang web, đa số chủ đề vây quanh Diệp Dương Thành, làm cho hắn cảm giác hai người có mưu đồ, nhưng trong thoáng chốc cũng không hiểu trạng huống rõ ràng.

Cũng may Vương Tuệ Tuệ cùng đi, nàng vận dụng năng lực đặc thù với Trần Hữu Quốc, cuối cùng mới đem toàn bộ sự tình triệt để tìm hiểu rõ ràng.

Nhưng Vương Tuệ Tuệ lại không đem chuyện kia nói ra ngay trên bàn ăn, thẳng đến khi bữa ăn chấm dứt, Trần Hữu Quốc cùng Dương Vũ Lộ lên xe rời đi, Vương Tuệ Tuệ mới kéo tay Diệp Dương Thành lên xe Audi, vẻ mặt thần bí nói:

– Anh giàu to rồi!

– Cái gì mà giàu to?

Diệp Dương Thành sửng sốt, sau đó mới hiểu được ý tứ của nàng, lập tức hỏi:

– Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

– Hai ngày trước anh nhổ tận gốc Vương gia Vương Triển Bằng tại Cù Hằng thị có phải không?

Vương Tuệ Tuệ cười hỏi.

Diệp Dương Thành cũng không giấu diếm, gật đầu nói:

– Còn đem công ty ẩm thực giải trí hữu hạn Cửu Hổ thu vào trong tay, Trần Hữu Quốc hẹn anh ra ăn cơm là vì chuyện này?

– Phải mà cũng không phải.

Vương Tuệ Tuệ gật đầu lại lắc đầu, nói:

– Bởi vì Trần lão gia tử đã biết hành động lớn của lão ca tại Cù Hằng thị, cho nên Trần lão gia tử gọi Trần Hữu Quốc hẹn anh ra ăn bữa cơm tâm sự một chút.

Diệp Dương Thành vẫn im lặng lắng nghe.

– Bởi vì năng lượng của Trần gia trong quan trường thật sự quá nhỏ, mà con lớn nhất của Trần lão gia tử chính là đại ca của Trần Hữu Quốc là Trần Hữu Chí, bởi vì một vụ oan án mà bị vào tù, muốn sửa lại oan án nhưng không có quan hệ trong quan trường.

Nói tới đây Vương Tuệ Tuệ cũng không nói tiếp, nhưng Diệp Dương Thành cũng đã hiểu được.

Hắn nhìn nàng hỏi:

– Ý của em là Trần lão gia tử muốn thông qua anh, giúp con lớn nhất của hắn sửa oan án sao?

– Sự tình cũng không đơn giản như vậy.

Vương Tuệ Tuệ nở nụ cười:

– Trần Hữu Chí vào tù, năm đó vì sao lại gặp oan khuất đây? Bởi vì Trần gia có một đối thủ cạnh tranh trong thương trường, cũng chính là đại đông gia Trịnh Bang tập đoàn, Trịnh gia thành đông.

– Lại là thương nghiệp gia tộc.

Diệp Dương Thành nhu nhu huyệt thái dương, hỏi:

– Tình huống cụ thể là thế nào?

– Kỳ thật bắt đầu từ xung đột trong lần dự đấu thầu kỳ trước mà nói.

Vương Tuệ Tuệ nói:

– Sáu năm trước mấy đại cự đầu ngành sản xuất điện tử huyện Ôn Nhạc, Trần gia, Trịnh gia, Dương gia cùng tham dự đấu thầu theo lời mời chính phủ, nếu trúng thầu, sẽ có được đơn đặt hàng trị giá sáu trăm triệu nhân dân tệ, nếu thao tác thích đáng, lợi nhuận ích nhất là một trăm triệu.

– Lợi nhuận lớn như vậy tự nhiên khiến ba nhà vô cùng xem trọng, hơn nữa vì là đơn đặt hàng của chính phủ, nếu làm xong chẳng những đạt được lợi nhuận lớn, đồng thời còn gia tăng danh dự cho xí nghiệp, ưu đãi không cần nói cũng biết, cho nên dưới lợi ích lớn, ba gia tộc đều bắt buộc lấy được đơn đặt hàng này.

– Nhưng lúc đó thực lực chỉnh thể của ba gia tộc đều ngang nhau, không ai có lòng tin tuyệt đối lấy được đơn đặt hàng, vì vậy đủ loại thủ đoạn đều xuất ra, trước một tuần đấu thầu, huyện Ôn Nhạc bị ba gia tộc tranh giành cấu xé, ngưng trọng làm người không thở nổi.

– Trong quá trình này, Dương gia bị Trịnh gia đánh tổn thương nặng, bởi vì Trịnh gia bỏ số tiền lớn thu mua một quản lý cao tầng của Dương gia, nhờ vậy lấy được tư liệu sản xuất không sạch sẽ của Dương gia, thân thủ đạo diễn một hồi kịch bản đem tư liệu truyền bá ra ngoài.

– Bởi vì vậy Dương gia bị hủy đi tư cách đấu thầu, hơn nữa hoàn toàn thất bại, năm thứ hai liền bán sạch tài sản gia tộc, di cư qua Anh quốc…Sau khi Dương gia rời khỏi, Trần gia cùng Trịnh gia tiếp tục tranh đấu, còn lại ba ngày bắt đầu đấu thầu, Trần gia đại thiếu, chính là con lớn nhất của Trần lão gia tử sau khi rời khỏi hội quán bị bắt cóc.

– Nhưng kẻ bắt cóc không báo cho Trần gia chuộc người, mà đem Trần Hữu Chí đi tới một kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô, sau đó đút thuốc kích thích cho hắn uống, còn bắt cóc theo một nữ phục vụ xinh xắn trong hội quán mà Trần Hữu Chí thường đến chơi.

Nói tới đây, sắc mặt Vương Tuệ Tuệ ngưng trọng, trầm giọng nói:

– Đám cướp phỉ đã cài đặt sẵn máy giám thị trong kho hàng, sau khi bị uống thuốc, Trần Hữu Chí đánh mất lý trí, khi hắn giãy dụa gào thét, đám cướp phỉ đem nữ phục vụ vào kho hàng, đồng thời cởi trói cho Trần Hữu Chí đã sắp phát điên…

– Vì thế Trần Hữu Chí cưỡng hiếp nữ phục vụ, hơn nữa vì nàng phản kháng kịch liệt mà hắn lỡ tay giết nàng…đám cướp phỉ đã quay chụp toàn bộ quá trình này, kể cả lúc Trần Hữu Chí thất kinh bỏ chạy khỏi hiện trường.

– Rạng sáng hôm sau, Trịnh gia tìm Trần lão gia tử, đưa ra phim ghi hình, yêu cầu hắn rời khỏi đấu thầu, nếu không đem băng ghi hình truyền ra ngoài, khiến Trần Hữu Chí vạn kiếp bất phục.

– Trần lão gia tử rất muốn đáp ứng, bởi vì hắn luyến tiếc con của mình, cũng biết đây là âm mưu của Trịnh gia, nhưng khi đó Trần Hữu Chí lại làm ra hành động kinh người…

– Hắn tự sát?

Diệp Dương Thành không nhịn được hỏi.

– Không.

Vương Tuệ Tuệ lắc đầu, nói:

– Hắn lựa chọn tự thú, hoàn toàn đoạn tuyệt chuyện Trịnh gia uy hiếp Trần gia, bởi vì hắn biết nếu mất đi cơ hội, Trịnh gia sẽ đánh vỡ cân bằng giữa hai nhà, từ đó về sau Trần gia hoàn toàn thất bại.

– Bởi vì Trần Hữu Chí tự thú, hơn nữa còn tra xét ra trong cơ thể hắn có dược vật kích thích, còn có Trần gia chuẩn bị hết thảy, tuy Trần Hữu Chí bị phán tù chung thân, cũng không đến nỗi bị mất tính mạng, bởi vì Trần Hữu Chí tự thú nên Trịnh gia không áp chế được Trần gia, sau một phen tranh đấu, Trần gia thuận lợi lấy được đơn đặt hàng, tập đoàn Sang Khoa của Trần gia nhờ vậy chiếm được phát triển mạnh.

– Nhưng trong quá trình này, Trịnh gia tựa hồ có liên hệ với một thái tử gia năng lượng lớn, được thái tử gia thần bí kia chăm sóc cho nên nhanh chóng phát triển, vẫn duy trì thực lực ngang hàng với Trần gia, vì vậy Trần gia muốn tìm cách sửa oan án của Trần Hữu Chí vẫn luôn bị bọn hắn ngăn cản liên tục thất bại.

– Đến bây giờ Trần Hữu Chí đã ở tù được sáu năm lẻ bảy tháng, nếu Trần gia không nghĩ được biện pháp sửa oan án, hắn phải vượt qua sinh nhật bốn mươi trong tù, hơn nữa muốn sống rời khỏi tù…chỉ là một giấc mộng xa xôi.

Vương Tuệ Tuệ ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành, nói:

– Trần lão gia tử luôn mang lòng áy náy với Trần Hữu Chí, hắn luôn cho rằng nếu Trần Hữu Chí không lựa chọn hi sinh, cứu cả Trần gia, cũng không rơi vào tình trạng như vậy, cho nên hắn chưa từng bỏ qua ý tưởng tìm cách sửa chữa oan án cho con trai…

– Trịnh gia đáng chết!

Diệp Dương Thành híp mắt, lạnh lùng phun ra bốn chữ.

Cạnh tranh buôn bán không sai, nhưng dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, thậm chí vô duyên cớ hại chết một cô gái vô tội…gặp phải chuyện như thế, Diệp Dương Thành chỉ còn lại một ý nghĩ: Trịnh gia đáng chết!

– Trịnh gia quả thật đáng chết!

Vương Tuệ Tuệ gật đầu:

– Nhưng băng ghi hình cùng lời khẩu cung của Trần Hữu Chí chính là chướng ngại lớn nhất chống án, Trần Hữu Chí thật sự có giết người, muốn sửa oan án này căn bản là chuyện không thể nào.

– Hiện tại Trần gia nghĩ như thế nào?

Chuyện người bình thường không làm được, không có nghĩa hắn không thể làm.

– Trần lão gia tử thông qua chuyện xảy ra với Vương gia tại Cù Hằng thị, đã thấy được thủ đoạn của lão ca, cho nên hắn hi vọng thông qua Trần Hữu Quốc liên hệ với lão ca, tự nguyện xuất ra 51% cổ phần tập đoàn Sang Khoa đổi lấy lão ca giúp đỡ Trần Hữu Chí sửa sai oan án.

Vương Tuệ Tuệ nói:

– Nhưng muốn giải quyết oan án của Trần Hữu Chí, nhất định phải biết rõ thân phận của vị thái tử gia thần bí sau lưng Trịnh gia là ai mới được.

– Thái tử gia.

Diệp Dương Thành xoa cằm suy tư, hơn mười giây sau hắn ngẩng đầu hỏi:

– Đối với đám cặn bã ỷ vào quyền thế trong nhà làm xằng làm bậy, em cảm thấy được nên xử trí như thế nào?

– Ha ha…

Vương Tuệ Tuệ nở nụ cười, có chút lạnh lẽo:

– Nếu quả thật đã làm sai, thái tử gia thì giỏi lắm sao?

– Phải, có câu nói rất tốt, hoàng tử phạm pháp cùng tội như thứ dân, huống chi là những tên cặn bã ỷ vào quyền thế cha chú ra ngoài làm mưa làm gió?

Nghe lời của Vương Tuệ Tuệ, Diệp Dương Thành lộ ý cười, gật đầu:

– Anh đưa em đi khách sạn ở trước, ngày mai an bài chỗ ở cho em.

Tuệ Tuệ ngây người, gật đầu hỏi:

– Vậy chuyện của Trịnh gia thì sao?

– Anh sẽ xử lý.

Diệp Dương Thành cười cười, trong mắt xẹt qua lãnh mang dày đặc…