Chương 371: Ác Ma Chi Thủ

Chấp Chưởng Thần Quyền

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chu Vân Hải bị Phó Diệc Chi phái người theo dõi mấy ngày nay. Trong thời gian này Chu Vân Hải như trở nguyên điểm, mỗi ngày chỉ có công tác, không lộ ra điều gì khác lạ. Nếu ai không biết chuyện nhìn Chu Vân Hải vẫn chỉ là một Chu Vân Hải hiền hòa với người, có năng lực siêu phàm.

Chu Vân Hải biểu hiện mấy ngày đầu tuần này hầu như lừa hết bốn chiến sĩ phụ trách giám sát. Mỗi ngày bọn họ báo cáo tình huống cho Phó Diệc Chi đều bảo hôm nay Chu Vân Hải ở trong văn phòng bao lâu, ở trong cơ sở nào đó bao lâu. Phó Diệc Chi nhìn báo cáo mà tim đập liên hồi.

Cũng ngay lúc này, hai siêu chiến sĩ quân đội phụ trách giám thị Chu Vân Hải vào buổi sáng chợt thấy gã lén lút ra khỏi nhà. Vì phòng ngừa trúng kế điệu hổ ly sơn, hai siêu chiến sĩ quân đội chia làm hai đường, một đi theo Chu Vân Hải, người kia ở lại chỗ cũ tiếp tục giám thị.

Sự thật chứng minh bọn họ phán đoán không sai, Chu Vân Hải nhìn qua hành động kỳ lạ, lén lút ra khỏi nhà nhưng gã không làm gì, chỉ lái xe đi hóng gió trong nội thành.

Chu Vân Hải ra khỏi nhà khoảng ba phút sau có một nam nhân hơn hai mươi tuổi đi vào tầm mắt siêu chiến sĩ quân đội ở lại canh giữ, nam nhân này nhanh chóng đi vào cửa phòng nhà Chu Vân Hải khép hờ.

Phát hiện này làm siêu chiến sĩ quân đội ở lại canh giữ rất hưng phấn, cứ tưởng đâu đã thấy được manh mối quan trọng, vội ghi lại trong máy thông tin luôn mang theo bên người. Siêu chiến sĩ truyền tình báo cho tổng bộ trung tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên, sau đó rời khỏi góc giám thị lẻn vào nhà Chu Vân Hải.

Siêu chiến sĩ đi theo Chu Vân Hải dạo một vòng trong thành phố chợt nhận ra sự việc khác lạ, khi quay về nhà gã thì thấy xác siêu chiến sĩ quân đội chết thảm trước cửa nhà.

May mắn trước đó siêu chiến sĩ đã để lại tất cả tình báo cho người biết trước khi chết gã phát hiện được điều gì.

Siêu chiến sĩ còn lại không tiếp tục canh giữ tại chỗ cũ, gã bế xác đồng bạn lên. Siêu chiến sĩ định rời khỏi nhà Chu Vân Hải, báo cáo tình huống bên này cho cấp trên. Không ngờ siêu chiến sĩ đi chưa được ba bước thì bị nam nhân đội mũ đen truy sát.

Siêu chiến sĩ quân đội bất đắc dĩ đành cắn răng bỏ lại xác đồng bạn, co giò chạy nhanh vào rừng sâu. Mãi đến một giờ chiều siêu chiến sĩ miễn cưỡng cắt đuôi nam nhân đội mũ đen, may mắn nhặt về một mạng.

Siêu chiến sĩ rời khỏi rừng sâu quay về chi nhánh trung tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên, ghi lại kỹ càng chuyện xảy ra vào rạng sáng, tập hợp thành một phần báo cáo đưa tới tay Phó Diệc Chi.

Sự việc phát triển đến bước này, hoàn toàn khẳng định Chu Vân Hải làm phản. Điều duy nhất làm Phó Diệc Chi khó hiểu là nam nhân giết siêu chiến sĩ ở lại giám thị và nam nhân đội mũ đen truy sát siêu chiến sĩ rốt cuộc là ai? Phải chăng hai nam nhân này là một người?

Trước khi nam nhân này xuất hiện Phó Diệc Chi có thể suy đoán là Chu Vân Hải vì không cam lòng nghèo khó, dùng tình báo bí mật quốc gia mơ hồ lộ ra trước mặt thế lực xã hội đen quốc tế đổi lấy tiền tài. Phó Diệc Chi suy đoán tình báo bí mật đã bị lộ là một tay Chu Vân Hải làm ra, công việc chủ yếu của gã là che chở cho tổ chức xã hội đen quốc tế trong tỉnh Quý Châu.

Nhưng siêu chiến sĩ quân đội này chết thảm, nam nhân bí ẩn lộ mặt, tất cả suy đoán ban đầu của Phó Diệc Chi bị đẩy ngã.

Phó Diệc Chi siết chặt nắm tay, hai cánh tay nổi gân xanh:

– Chắc chắn bên trong có bí mật gì không thể cho ai biết!

Tuy bây giờ có quá ít manh mối nổi lên mặt nước nhưng Phó Diệc Chi biết rõ ràng gã đã đánh rắn động cỏ. Siêu chiến sĩ quân đội kia bị giết nói lên hành động phe Phó Diệc Chi từ tối thành sáng, đối phương đã biết trung tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên rục rịch.

Nghĩ đến đây lòng Phó Diệc Chi thít chặt. Hoàn toàn không biết rõ đối thủ lại quấy nhiễu kẻ địch, Phó Diệc Chi rất rõ ràng điều này có ý nghĩa gì.

Phó Diệc Chi không cam lòng chút nào, nhưng hiện thực không cho phép gã chờ đợi thêm.

Hai tay chống mép bàn, Phó Diệc Chi hít sâu, nói:

– Không thể đợi thêm được!

Phó Diệc Chi đứng bật dậy, hét to với ngoài cửa:

– Người đâu!

Một siêu chiến sĩ trẻ mặc đồng phục xanh bó sát bước vào:

– Thủ trưởng!

Siêu chiến sĩ trẻ kính quân lễ với Phó Diệc Chi:

– Xin ra lệnh!

– Lập tức thông báo cho phân bộ Quý Châu.

Phó Diệc Chi trầm giọng nói:

– Bí mật bắt Chu Vân Hải lại. Nhớ kỹ, phải hành động thật bí ẩn, sau khi thành công đưa Chu Vân Hải tới chỗ ta ngay, tốc độ nhanh lên!

Siêu chiến sĩ trẻ lại hành lễ, thanh âm vang dội quanh quẩn trong văn phòng:

– Vâng thưa thủ trưởng!

Không hiểu sao sau khi ra lệnh, trong lòng Phó Diệc Chi nảy ra cảm giác là lạ. Phó Diệc Chi trực giác sắp xảy ra chuyện không may.

Phó Diệc Chi cố đè nén cảm giác lạ trong ngực, trong phút chốc rất là phân vân:

– Có nên thông báo cho phụ thần không?

Nửa tiếng sau, siêu chiến sĩ trẻ lúc trước nhận lệnh rời đi bỗng chốc quay về trước mặt Phó Diệc Chi, mang theo tin tức khiến gã cực kỳ ngạc nhiên.

– Thủ trưởng, Chu Vân Hải… Đã chết.

Nghe siêu chiến sĩ trẻ báo cáo, Phó Diệc Chi biến sắc mặt nói:

– Dã chết?

Phó Diệc Chi tức giận quát:

– Chẳng phải ta đã bảo là hành động bí mật sao? Tại sao còn để đối phương thành công?

– Thủ trưởng…

Siêu chiến sĩ trẻ chua xót giải thích rằng:

– Chu Vân Hải không phải bị người ám sát chết. Bên Quý Châu truyền tin về, nói là… Là lúc bọn họ bắt Chu Vân Hải thì có một con… Con bọ cánh cứng bò ra từ trong mắt Chu Vân Hải.

Người Phó Diệc Chi run lên:

– Bọ cánh cứng?

Phó Diệc Chi bỗng chốc nhớ đến một việc.

Phó Diệc Chi phất tay:

– Ngươi đi xuống đi.

Phó Diệc Chi xua siêu chiến sĩ trẻ ra khỏi văn phòng của mình. Chờ cánh cửa khép lại, Phó Diệc Chi cắn răng đi tới trước bàn làm việc, cầm một cái máy thông tin lên.

Trong một phòng khách sạn Quý Dương thị, một nam nhân da trắng cao khoảng một thước tám mươi sắc mặt âm trầm rít gào:

– Ta đã sớm nói không nên như vậy, chết tiệt, tại sao vẫn làm?

– Cái đám chính khách ngu ngốc đáng chết!

Một nam nhân da trắng khác lùn hơn một chút giọng điệu bình tĩnh nhưng thanh âm lạnh băng:

– Chuyện đã xảy ra, la lối có ích gì?

– Nếu ngươi có gan thì đi giết đám chính khách kia đi.

Nam nhân da trắng đang la ó vụt ngoái đầu trừng Alvis:

– Alvis, ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?

Nam nhân da trắng tức giận nói:

– Ngươi nghĩ rằng ta không dám bẻ gãy cổ bọn họ?

Alvis lạnh lùng liếc Asa:

– Sự thật là… Ngươi không dám.

Alvis nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống, nói:

– Phá hủy kế hoạch của lão bản, ngươi sẽ chết rất thảm.

Mặt Asa lộ vẻ tức giận:

– Ngươi…!

Giây sau Asa gục đầu xuống, giơ cao hai tay:

– Rồi rồi, ngươi đúng. Vậy thì Alvis, ngươi nên cho ta biết tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?

Giọng Alvis trong trẻo lạnh lùng nhẹ nhàng vang trong phòng:

– Kế hoạch ban đầu đã xuất hiện sai sót, ý của lão bản là tìm mục tiêu khác bắt đầu lại. Nhưng ý của đám chính khách ngu ngốc là vòng qua quan trường Trung Quốc trực tiếp thực hiện kế hoạch.

– Đám chính khách ngu ngốc chết tiệt chỉ cung cấp ba sâu máy đã kích hoạt chương trình. Được rồi, mấy ngày nữa lão bản sẽ đưa thêm vài sâu máy tới, nhưng ngươi nên biết chúng ta là thuộc hạ của lão bản chứ không phải búp bê trong tay đám chính khách kia.

Asa phất tay:

– Vậy chúng ta chỉ nghe lời lão bản.

Mặt mày Asa âm trầm nói:

– Cái chết của Chu làm rối loạn kế hoạch. Ài, chết tiệt, đám chính khách ngu ngốc chỉ nhìn thấy ích lợi trước mắt, có ngày lão bản sẽ đồng ý để ta bẻ gãy cổ bọn họ.

– Vậy chúng ta hãy kiên nhẫn chờ đợi ngày nào đó đến đi.

Alvis cười khẽ:

– Lão bản chưa từng khiến chúng ta thất vọng, đúng không?

– Dĩ nhiên!

Asa gật đầu, nói:

– Lão bản là người mạnh nhất thế giới này. A, trừ đám biến thái chết tiệt kia ra.

Alvis cười khẽ:

– À…

Căn phòng chìm trong yên lặng.

* * *

Diệp Dương Thành bước ra khỏi nhà bếp thấy Trần Thiếu Thanh đứng bên chiếc xe cảnh sát chờ hắn.

– Chà, Thiếu Thanh, biết học dùng xe công vào việc tư rồi?

Diệp Dương Thành vỗ Trần Thiếu Thanh đã gầy đi nhiều, tăng khí chất trầm ổn già dặn, cười hỏi:

– Ngươi không sợ người ta tố cáo sao?

Trần Thiếu Thanh ôm một bụng bực tức muốn cãi cọ với Diệp Dương Thành, nghe hắn nói vậy thì sửng sốt:

– Tố cáo?

Trần Thiếu Thanh bật cười nói:

– Ai thích tố cáo thì tùy, dù sao trong cục thành phố có rất nhiều xe!

Trần Thiếu Thanh xoay người vỗ chiếc xe kế bên mình, cười nhăn nhở:

– Huống chi ta bỏ ra một trăm năm mươi khối tiền thuê nó một ngày, không dùng cũng uổng.

Diệp Dương Thành kinh ngạc hỏi:

– Thuê xe cảnh sát?

Diệp Dương Thành buồn cười giơ ngón cái hướng Trần Thiếu Thanh:

– Tài, ngươi tài quá!

– Ài, trong cục đang khủng hoảng tài chính, ta làm cục trưởng cần có trách nhiệm tăng thu giảm chi cho cục!

Trần Thiếu Thanh tràn đầy chính khí nói:

– Đây là cá nhân ta đi đầu làm gương trước!

– Ta cứ nghĩ sau khi làm cục trưởng phân cục Thiệu Hoa thị ngươi sẽ đổi tính cách vô sỉ đi, ai dè…

Diệp Dương Thành thở hắt ra:

– Tiểu tử nhà ngươi chẳng những không sửa mà càng lúc càng vô sỉ.

– Cảm ơn đã khen, quá khen quá khen…

Trần Thiếu Thanh không hề giác ngộ, đẳng cấp vô sỉ làm Diệp Dương Thành giơ ngón giữa, hoàn toàn phục.

Diệp Dương Thành không lái xe của mình mà dắt Nhung Cầu leo lên chiếc xe cảnh sát của Diệp Dương Thành. Hai người vừa đi vừa cười nói đến một nhà ăn. Nhân dịp chưa tới cơm tất niên, phòng còn trống, hai người thuận lợi vào mộtgian phòng riêng.

Trần Thiếu Thanh kể đại khái chuyện ở Thiệu Hoa thị cho Diệp Dương Thành nghe:

-… Sau khi ta phá vài vụ án thì người trong cục dần phục tùng, đợi sang năm mới trở về có thể vào khu thường ủy.

Trần Thiếu Thanh cười nói:

– Ta nhớ lúc trước có nói chờ ngươi thành phú ông gia tài ngàn vạn thì ta sẽ là cục trưởng, không ngờ câu nói đùa đó có ngày thành sự thật.

– Thế sự vô thường, ai biết chắc sau này mình sẽ ra sao?

Diệp Dương Thành nhớ lại lời nói đùa khởi đầu là hắn mang giày bán số lượng có hạn của Trần Thiếu Thanh, cảm thán bưng ly bia lên uống.

Diệp Dương Thành cười chép miệng nói:

– Tóm lại nói sao thì hai chúng ta có chút thành tựu cứng rồi đúng không?

Trần Thiếu Thanh đồng ý gật gù:

– Đúng vậy!

Trần Thiếu Thanh cười ra tiếng:

– Có lẽ qua vài năm nữa ngươi thành phú ông ức vạn, ta thì thuận lợi làm phó thính chăng? Nhưng dù có chuyện gì, huynh đệ thiết vẫn mãi mãi là huynh đệ, đồng ý không?

Diệp Dương Thành mỉm cười chân thành:

– A hah.

Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, bưng ly rượu lên lắc lư:

– Nào, vì huynh đệ thiết, cạn ly!

– Cạn!

Trần Thiếu Thanh cũng cười nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn ly vào bụng.

Thời gian tiếp theo hai người không nhắc gì đến Trầm Vũ Phàm. Diệp Dương Thành cảm thấy không cần thiết, Trần Thiếu Thanh thì cố ý né tránh vấn đề.

Mãi đến bốn giờ ba mươi mấy phút chiều, hai người một chó rời khỏi nhà ăn. Trần Thiếu Thanh lái xe quay về nhà. Diệp Dương Thành dắt Nhung Cầu chậm rãi về nhà.

Khi Diệp Dương Thành xuyên qua đường Nam Môn chui vào một con hẻm nhỏ, bất ngờ nhận được điện thoại của Phó Diệc Chi. Cú điện thoại làm tâm tình vui vẻ, thoải mái của Diệp Dương Thành trở nên tệ hại.

– Ác Ma chi thủ?

Diệp Dương Thành dừng bước, nhíu mày hỏi:

– Sao Chu Vân Hải đó có dính dáng đến Ác Ma chi thủ? Và Ác Ma chi thủ là gì?

Phó Diệc Chi đắn đo một lúc sau, mở miệng nói:

– Phụ thần, vấn đề về Chu Vân Hải dính dáng với Ác Ma chi thủ như thế nào thì tới bây giờ Diệc Chi cũng không rõ ràng.

– Nhưng từ điệp viên của chúng ta chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài truyền tin tức về thì Chu Vân Hải đúng là cung cấp một phần tình báo mật cho Ác Ma chi thủ, là bí mật quan trọng về chiến lược tây nam sắp tới của nước ta.

Phó Diệc Chi ngừng giây lát tìm từ ngữ, nhẹ nhàng kể lại tình huống liên quan Ác Ma chi thủ:

– Ác Ma chi thủ là tổ chức hắc ác tầm cỡ quốc tế thành lập vào những năm ba mươi thế kỷ trước, là thế lực võ trang số một vùng tam giác vàng. Bọn họ buôn lậu vũ khí súng ống, buôn bán người, buôn lậu hàng xa xỉ, buôn ma túy vân vân. Ác Ma chi thủ làm các nghề nào kiếm lời nhiều, phạm vi thế lực cơ hồ trải rộng toàn cầu. Quan trọng nhất là…

Diệp Dương Thành nhướng mày nói:

– Cái gì?

– Xem manh mối chúng ta hiện có thì Ác Ma chi thủ là bên cung ứng vũ khí súng ống lớn nhất cho phần tử khủng bố ETLO.

Phó Diệc Chi hít sâu, nói:

– Ác Ma chi thủ còn cung cấp huấn luyện viên dạy kỹ năng quân sự cho đám phần tử khủng bố ETLO.

Nghe Phó Diệc Chi nói, Diệp Dương Thành bản năng nghĩ ngay đến phương Tây:

– Hậu trường của Ác Ma chi thủ là nước Mỹ?

Mọi người đều biết phần tử khủng bố ETLO chủ yếu nhằm vào ích lợi quốc gia Trung Quốc. Dân chúng bình thường, nơi công cộng, cơ sở phương tiện, kiến trúc mẫn cảm, sân hoạt động cỡ lớn, thậm chí là hình tượng quốc gia đều nằm trong tầm ngắm của ETLO.

Lý niệm tập kích khủng bố chủ yếu là làm tổn hại ích lợi quốc gia, gây ra cảm xúc bất mãn trong dân chúng bình thường, mượn đó tạo áp lực với chính phủ quốc gia để đạt thành mục đích lòng muôn dạ thú của ETLO. Mục đích chính yếu của ETLO là lợi dụng phá hư chia rẽ độc lập, nhờ điều này buộc Trung Quốc phải nhường bước.

Tổ chức khủng bố ETLO chủ yếu rải khăpcs Trung Á Thổ Nhĩ Kỳ, Châu Âu nước Đức, Munich, nước Mỹ. Cho đến nay ETLO không từ thủ đoạn tập kích khủng bố Trung Quốc, bao gồm lãnh sứ quán của Trung Quốc ở nước ngoài, quan viên bộ ngoại giao, công nhân Trung Quốc đi nước ngoài đều là đối tượng ETLO công kích.

Tóm lại từ thuở tổ chức khủng bố ETLO thành lập đã đặt mục tiêu vào con rồng phương đông Trung Quốc.