Chương 558: Phong ấn.

Tam Thái Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vù vù!

Diệt Thế Giả bị lực lượng của tam đại thần binh đột nhiên bộc phát ra làm cho vỡ tan. Đáng tiếc là Bích Lạc Hoàng còn chưa kịp vui mừng, máu thịt bị làm cho tan nát đó trong nháy mắt hóa thành ma vụ màu đen, sau đó ma khí dần dần hội tụ, một lần nữa hóa thành bộ dạng Diệt Thế Giả. Thoạt nhìn như không có tổn thương gì.

– Những thứ tàn binh rác rưởi lưu lại này không ngờ còn có thể làm tổn hại bản tôn, xem ra năm đó bản tôn nên triệt để hủy diệt chúng!

Diệt Thế Giả rống giận, hai tay hóa thành hai thanh Thiên Đao màu đen tuyền, điên cuồng công kích Thanh Long đao và Bạch Hổ kiếm.

Hai đại thần binh triển hiện uy thế đáng sợ, đao khí kiếm khí tung hoành ngang dọc, áp chế hai thanh Thiên Đao đen tuyền chưa biết lợi hại thế nào.

Ào rào rào!

Dòng nước Thông Thiên Minh Hà bắt đầu khởi động, sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của Bích Lạc Hoàng, một cơn sóng đáng thẳng vào Bích Lạc Hoàng.

Một tiếng ầm vang, Huyền Vũ phóng thích ra một luồng ô quang, cản lại đại bộ phận công kích của Thông Thiên Minh Hà, nhưng vẫn có một bộ phận bị Bích Lạc Hoàng nhận lấy.

Oa!

Một ngụm máu tươi phun ra, Bích Lạc Hoàng sắc mặt trắng bệch, hơi thở trên người cũng trong nháy mắt yếu ớt đi rất nhiều.

– Phụ hoàng!

Vài tiếng hô lo lắng truyền đến, nháy mắt đã bị hai đại trận phía sau lấn át mất.

– Kiệt kiệt! Ngươi chỉ là một thân Võ Tôn chịu lực lượng thế này đã đến cực hạn rồi, bây giờ lại bị Thông Thiên Minh Hà đánh lén, xem ngươi còn có thể kiên trì bao lâu.

Diệt Thế Giả kiêu ngạo cười to, giống như đã nhìn thấy rạng đông thắng lợi.

– Không thể nào, Thông Thiên Minh Hà chính là trọng khí nhân tộc, sao có thể bị ngươi dùng?

Bích Lạc Hoàng sắc mặt không tin nổi. Nên biết trước đó Thông Thiên Minh Hà còn do hắn sử dụng, quái lạ thế nào bị địch nhân dùng. Ai có thể tưởng tượng được thánh khí của nhân tộc lại có thể trở thành kẻ thù của chính mình.

– Kiệt kiệt! Sự phong cấm trong năm tháng vô tận, bản tôn không sản sinh ảnh hưởng với Minh Hà này, vậy thì bản tôn còn có tư cách gì để được xưng là Diệt Thế Giả.

Diệt Thế Giả ngạo nghễ nói.

Bích Lạc Hoàng thần sắc âm trầm. Hai tay đánh ra một đạo bí quyết, Thông Thiên Minh Hà đột nhiên hướng về trời cao mà bay đi. Xem ra Bích Lạc Hoàng vẫn còn khống chế Thông Thiên Minh Hà một cách hữu hiệu.

– Linh hồn của Thông Thiên Minh Hà không còn nữa, nếu không ngươi vốn không thể không chế nó!

Bích Lạc Hoàng trầm giọng nói.

– Kiệt kiệt! Cho dù không dùng thì sao, với thực lực của bản tôn, căn bản là không cần dựa vào loại ngoại vật này.

Diệt Thế Giả trầm giọng nói.

Bích Lạc Hoàng sắc mặt âm trầm, xoay người lại liếc mắt nhìn Trung Châu thành sau lưng, đáy mắt tràn đầy thần sắc lưu luyến không rời.

– Diệt Thế Giả. Hôm nay cho dù không giết chết được ngươi, trẫm cũng phải phong ấn ngươi, không tiếc bất cứ giá nào phong ấn ngươi!

Bích Lạc Hoàng trầm giọng nói. Sau đó đột nhiên mở hai tay ra, một luồng hơi thở đáng sợ từ trong người hắn dâng lên, lực lượng bên ngoài lôi cuốn theo lực khí vận khôn cùng.

Bích Lạc Hoàng xoay người nhìn Lý Lân bên cạnh chỉ còn là thể xác nói:

– Tiểu tử, ngươi vận may không tệ, thần hồn trốn đến nơi trẫm không thể tìm được, nhưng có lực khí vận tích lũy vô số năm của Bích Lạc Hoàng Triều lại cộng thêm ba món thần binh trong tay ngươi. Cũng đủ phong ấn hắn lại lần nữa.

Theo lời nói của Bích Lạc Hoàng, tam đại thần binh đột nhiên từ trên người Bích Lạc Hoàng lao ra, với hình thái bản thể của binh khí quấn quanh người Lý Lân.

– Vì sao thần binh nhận ngươi làm chủ nhân? Ngươi là Thượng Cổ đại năng chuyển thế hay là hồn thần binh sống lại?

Bích Lạc Hoàng thần sắc nghiêm trọng nhìn thân thể không hề có chút hơi thở linh hồn của Lý Lân.

– Phong ấn ta? Ha ha! Nhân loại các ngươi cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi. Xem ta phá trận thế của ngươi, nuốt chửng tỉ vạn sinh linh mà ngươi dựa vào.

Diệt Thế Giả mở miệng khổng lồ ra, một luồng lực hút khủng khiếp truyền đến.

– Nuốt chửng thiên hạ!

Bản lĩnh của Diệt Thế Giả, một khi phát động, bất cứ thứ gì cũng khó mà trốn thoát sự nuốt chửng của hắn.

Bích Lạc Hoàng đột nhiên kêu to một tiếng. Một chưởng đánh nát thân thể Lý Lân, đồng thời bản thân cũng làm vỡ tan thân thể, thần hồn khống chế mảng lớn máu thịt dung nhập vào bên trong tam đại thần binh.

Rống!

Thanh long đao phát sinh biến hóa đầu tiên, trên nửa thân đao bao phủ đầy vảy rồng. Một tiếng rồng ngâm phẫn nộ theo Thanh Long đao hóa thành bản thể vạn trượng. Tiếp sau đó Bạch Hổ kiếm cũng phát sinh biến hóa tương tự. Giữa không trung hóa thành một con bạch hổ vạn trượng ngửa mặt lên trời rống giận.

Mu!

Huyền Vũ Khải cũng truyền đến một tiếng hô nặng nề, không giống hai tàn binh trước là Huyền Vũ Khải hóa thành chân thân huyền quy cực lớn, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng suy tư, thoạt nhìn so với Thanh Long đao và Bạch Hổ kiếm nhanh nhạy hơn nhiều.

– Tam đại thần binh không ngờ đã tụ hợp bộ phận thần hồn, đáng tiếc cũng không cách nào để chúng tiếp tục góp nhặt nữa!

Âm thanh của Bích Lạc Hoàng từ sau tam đại thần binh truyền đến. Đồng thời một luồng thần hồn màu vàng kim trong không trung một hóa thành bốn, ba luồng lôi cuốn mảng lớn máu thịt nhảy vào bên trong ba món thần binh, luồng còn lại thì lôi cuốn máu thịt cuối cùng lao thẳng lên trời cao, cũng với tốc độ cực nhanh nhập vào trong Thông Thiên Minh Hà.

– Tứ tượng phong thiên địa!

Bốn tiếng hô lớn truyền đến, Thanh Long xoay quanh Đông phương, dẫn động lượng lớn tinh khí mộc trong thiên địa. Bạch Hổ chiếm cứ Tây phương, trong tiếng gầm kiêu ngạo hội tụ khí kim khôn cùng. Huyền Vũ trấn áp Bắc phương, dẫn động khí thủy khôn cùng. Thông Thiên Minh Hà xuyên Nam phương, trên minh hà xuất hiện một cổ thi thân mặc áo bào màu đỏ, dưới sự duy trì lực lượng của minh hà hóa thành hỏa phượng hoàng vạn trượng, trên người nó hừng hực lửa đỏ, cũng lấy hỏa diễm để dẫn, câu động lực hỏa vô biên trong thiên địa.

Tứ đại thần khí dưới lực lượng tỉ vạn sinh linh hình thành phong ấn bốn màu, hung hăng ép về phía Diệt Thế Giả.

– Tứ tượng phong ấn, cho dù là tứ tượng phong ấn thì thế nào, bản tôn là bất tử bất diệt, ai cũng đừng mong phong ấn được ta!

Diệt Thế Giả ngửa mặt lên trời rống giận, hướng về trời cao dâng trào lực lượng. Đáng tiếc dưới lực lượng của tứ đại thần khí bị dẫn đường phân lưu.

Một tiếng ầm vang, tứ tượng phong ấn hung hăng hạ xuống, mặt đất xảy ra một trận chấn động kịch liệt, một tràng tiếng răng rắc truyền đến, trận pháp bao phủ toàn bộ Trung Châu thành đột nhiên vỡ tan, rất nhiều võ giả cấp cao bị hấp thu khô chân nguyên lâm vào trạng thái chết giả. Võ giả bình thường cũng tổn thất lượng lớn sinh mệnh tinh nguyên dẫn đến suy yếu vô cùng. Lực lượng tỉ vạn sinh linh trong toàn Trung Châu thành gần như đều bị tước mất một nửa. Người rơi cảnh giới lại càng nhiều vô số kể.

– Phụ hoàng!

Một tiếng thét chói tai truyền đến, một âm thanh thê lương điên cuồng lao về hướng diễn võ trường.

– Bát muội!

Cửu hoàng tử suy nhược nhìn thấy công chúa Khuynh Thành bay nhào qua, trên mặt hiện lên một chút vẻ lo lắng.

– Phụ Hoàng, đừng chết, người từng đáp ứng với Khuynh Thành sẽ không chết, người không thể chết!

Bát công chúa rơi vào trạng thái cuồng loạn, một hàng lệ trong suốt rơi xuống gò má.

Mặt đất từ từ khôi phục bình tĩnh, nhưng tất cả đều biết, dưới mặt đất trung ương nhìn vào bằng phẳng như một tấm gương này, một hoàng giả kéo theo lực lượng tỉ vạn sinh linh đã trấn áp một Diệt Thế Giảđáng sợ.

Bát công chúa đứng trên mặt đất trung ương, thê lương kêu to. Đáng tiếc âm thanh uy nghiêm nhân hậu thường ngày đã không còn truyền đến nữa, dường như vốn chưa từng tồn tại trong mảng thiên địa này.

Vù!

Ngao Vô Không nhanh chóng từ ngoài thành lao vào, nhìn thấy tình huống của toàn bộ Trung Châu thành, thần sắc trên mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng. Phân thân của hắn sớm đã bị vỡ nát trong lúc điên cuồng thu hút năng lượng đó, điều này khiến hắn biết thân thể Lý Lân bị Bích Lạc Hoàng dùng vũ lực đoạt đi mất rồi. Hắn thật không biết ăn nói thế nào với Lý Lân, dù sao thân thể nguyên thủy chính là căn bản của tu sĩ, Lý Lân rõ ràng còn chưa đạt đến năng lực lột xác thân thể.

Liên tục có cao thủ tiến đến, những người này đều là cao thủ may mắn không có ở Trung Châu thành. Có những người nhìn thấy mảnh đất này, trên mặt chuyển động tâm tư khác. Tất cả sinh linh Trung Châu thành bây giờ suy yếu vô cùng, có thể nói là một tòa thành thị không phòng bị.

– Bát công chúa, vì sao phụ hoàng của người lại động thủ vào lúc này, không phải một tháng sau mới cho Lý Lân xuống tra xét sao?

Ngao Vô Không thấp giọng hỏi.

– Không biết, ta cũng không biết phụ hoàng vì sao lại làm như vậy. Phụ hoàng chết rồi, phụ hoàng thật sự chết rồi!

Bát công chúa bị đả kích trầm trọng, cả người tinh thần có chút hoảng hốt.

Cửu hoàng tử Lạc Tinh Thần từng bước một đi tới.

– Bát muội, phụ hoàng không hy vọng muội đau khổ thế này đâu.

Bát công chúa nhìn Cửu hoàng tử sắc mặt tái nhợt, hơi thở suy yếu, đột nhiên kích động hẳn lên:

– Cửu ca, chuyện này huynh tham sự hoàn toàn, nhưng vì sao huynh không ngăn cản phụ hoàng, huynh cứ trơ mắt nhìn phụ hoàng đi chết như vậy!

Bát công chúa có chút điên cuồng nắm lấy áo của Cửu hoàng tử.

– Công chúa điện hạ, hoàng tử điện hạ cũng không muốn, những điều này đều do bệ hạ quyết định, kính xin công chúa điện ha không nên trách tội Cửu hoàng tử!

Thống soái quân đội của Bích Lạc Hoàng Triều sắc mặt trắng bệch nói.

– Đao phủ, các ngươi đều là đao phủ, phụ hoàng chết rồi, các ngươi vì sao còn sống?

Bát công chúa nổi điên lên quát.

Triều thần tướng quân của Bích Lạc Hoàng Triều tập trung tới, từng người sắc mặt xấu hổ cúi thấp đầu. Bích Lạc Hoàng khẳng khái chịu chết, đi oanh oanh liệt liệt. Triều thần của hắn lại không ai chịu chết theo hắn, đây không thể không nói là một hoàng giả bi ai.

– Bát muội, đây là quyết định của phụ hoàng, muội đừng cố tình gây sự!

Cửu hoàng tử Lạc Tinh Thần trầm giọng nói.

– Ta cố tìm gây sự? Phụ hoàng chết rồi huynh nói ta cố tình gây sự? Cửu ca, Cửu hoàng tử ngươi cứ thế này nhìn phụ hoàng đi chết sao?

Bát công chúa nhìn đám triều thần rõ ràng lấy Cửu hoàng tử làm hạch tâm, dường như đã hiểu ra điều gì, vô cùng bi thương nói.

Bặc!

Bát công chút vẻ mặt không thể tin nhìn Cửu hoàng tử thu hồi tay phải vẻ mặt hối hận, nhất thời cảm thấy cả người bị tuyệt vọng bao phủ.