Chương 367: Tông phái thượng cổ (11)

Tam Thái Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Oành một tiếng, Tiểu Bạch gào lên, tiếp sau chủ nhân nó bị đá bay ra ngoài cả trăm thước, sau đó linh cẩu lại nhảy dựng lên, nhe răng trợn mắt xông lại.

– Được rồi Tiểu Bạch, ngươi không phải là đối thủ của bà ta, hãy trở về đi!

Giọng nói của Lý Lân truyền đến, vừa mới ăn một kích kia rõ ràng lực không nhỏ, nếu không phải là thân thể Lý Lân mạnh mẽ chỉ sợ rằng một cước kia cũng đủ để lấy đi cái mạng nhỏ của hắn rồi, điều này làm cho sắc mặt của hắn trở nên vô cùng âm trầm.

– Ồ? Thân thể thật mạnh, chẳng lẽ ngươi không phải là loài người.

Trên mặt Trương trưởng lão lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc, độ mạnh yếu một cước của mình thì chính mình rất rõ ràng, không cần nói là bát phẩm Vương Tọa cho dù là nửa bước Võ Hoàng cũng đủ để lấy mạng của hắn, thế mà Lý Lân thì lại không có bị thương một chút nào, trừ bỏ việc do bị đánh lén nên có một chút chật vật ở ngoài, còn các vấn đề khác đều không có.

– Ta là người như thế nào không quan trọng, quan trọng là ngươi muốn giết ta, chúng ta giờ đây đã là kẻ địch.

Lý Lân trầm giọng nói.

– Ha ha! Có ý tứ, bản tọa tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi cũng đã biết, từ trước tới nay những người ngỗ nghịch với ta thì sẽ như thế nào.

Sắc mặt của Trương trưởng lão trầm xuống, nếu không có chút tóc bạc trên thái dương và chút nếp nhăn trên khóe mắt Trương trưởng lão này có thể được xem như là một đại mỹ nhân, đáng tiếc khoảng cách của họ thật sự làm cho người khác không dám khen tặng, những phụ nữ quá mức kiêu ngạo, bá đạo, cũng không làm cho nam nhân thích.

– Ngươi đang uy hiếp ta, tuy nhiên bản vương cũng không dọa ngươi, có thủ đoạn gì thì ngươi cứ dùng đi, bản vương sẽ tận lực tiếp.

Lý Lân chuyển người vào tư thế công kích, cả người trở nên vô cùng sắc bén.

– Ha ha! Có tính cách, Ngọc Oánh, nam nhân như thế này thật là hấp dẫn nữ nhân phải không? Ngươi chuẩn bị làm thế nào?

Trương trưởng lão trầm giọng hỏi.

-Trương trưởng lão nói gì vậy, ta cùng hắn bất quá cũng chỉ mới gặp mặt một lần, không cần đem ta đẩy vào cùng một chỗ với hắn.

Thiếu nữ áo trắng nói thực không khách khí, điều này làm cho Lý Lân cực kỳ hoài nghi, những lời nàng vừa nói với Trương trưởng lão trưởng bối của nàng, đó là thật hay là giả.

– Hừ! Chỉ biết là ngươi mạnh miệng, ngươi có muốn bản tọa đưa ra chứng cớ không? Hắc, hắc! Tất cả mọi phụ nữ có một số việc không lừa được người khác.

Trương trưởng lão âm trầm cười nói.

– Ngươi biết cái gì?

Ánh mắt của thiếu nữ áo trắng rất căng thẳng, nàng có chút khẩn trương hỏi.

– Một cái đại bí mật, một cái đại bí mật đủ để làm long trời lở đất trong toàn bộ tông môn, thiếu trưởng môn của tông môn lại làm loại chuyện này, chỉ sợ sẽ có nhiều người gặp xui xẻo lớn.

Trương trưởng lão trầm giọng nói.

– Làm thế nào mà ngươi biết?

Thân thể mềm mại của thiếu nữ áo trắng có vẻ hoảng hốt giống như phải chịu một áp lực rất lớn, trong ánh mắt hiện lên một nỗi kinh hoàng không thể che dấu được.

– Lão bà có bản lĩnh thì nói chuyện với ta, làm khó dễ một thiếu nữ thì tính làm cái gì.

Lý Lân không thể chịu được nữa trực tiếp nhảy ra.

– Ha ha! Quả nhiên là tiêm phu ngân phụ, bản tọa nói như vậy khiến ngươi đau lòng phải không? Triệu Ngọc Oánh, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, chẳng những ta sẽ không vạch trần ngươi mà sẽ còn giúp ngươi giữ bí mật, đưa ngươi lên ngai vàng tông chủ, ngươi nghĩ thế nào?

Trên mặt Trương trưởng lão tràn đầy vẻ đắc ý. Từ góc độ của ả mà nhìn, ả đoán chừng Triệu Ngọc Oánh sẽ không dám phản kháng, bởi vì một khi nàng phản kháng, kết quả tất nhiên là vạn kiếp cũng không thể nào khôi phục được.

Thần sắc lo lắng trong mắt của Triệu Ngọc Oánh dần dần biến mất, thần sắc đã biến thành lạnh tanh, nàng nhìn về phía Trương trưởng lão trong ánh mắt nhìn xuống có đem theo nhiều ý tứ hàm xúc.

– Trương trưởng lão, nước của tông môn so với ngươi nghĩ sâu hơn rất nhiều, không cần nói ta chỉ là người thừa kế tông môn, cho dù ta có là tông môn chưởng giáo, muốn thông qua khống chế ta để không chế toàn bộ ý tưởng của tông môn thì thực là cực kỳ ngây thơ, xem như những năm qua ngươi từng dạy ta, ta có thể coi như chuyện này chưa từng phát sinh.

Triệu Ngọc Oánh biều hiện rất lạnh, thoạt nhìn rất có uy thế.

Trong lòng Lý Lân có một chút kinh ngạc, nếu không phải Trương trưởng lão bức bách thì hắn căn bản không thể nào thấy được khí phách như thế này của Triệu Ngọc Oánh.

– Hừ! May mắn là ngươi còn nhớ được năm đó bản tọa đã dạy dỗ ngươi, đáng tiếc là khi ngươi trở thành người kế thừa tông môn lại cùng bản tọa bất hòa. Hiện tại ngươi có nhược điểm lớn như vậy nằm trong tay của ta, loại trừ ngươi trở thành một con rối của ta thì không còn có con đường nào khác mà ngươi có thể lựa chọn, đi con đường như thế nào thì ngươi cũng phải quyết định cho đúng.

Trương trưởng lão đoán chừng bộ dạng của Triệu Ngọc Oánh, dù sao thì nàng cũng là cao giai Võ Hoàng, Lý Lân cho dù là chiến lực bất phàm, bất quá cũng đến đỉnh là cao nhất là tam phẩm Võ Hoàng, nếu cùng với ả so sánh, ả không biết đã ngâm bạc bao nhiêu năm nhãn hiệu Võ Hoàng lâu đời, so sánh với Lý Lân cũng không phải là một cái cấp bậc.

– Ôi! Trương trưởng lão, mặc kệ ngươi nắm cái bí mật gì ta hiện tại đã không phải là một người tác chiến, ngươi đã đau khổ bức bách hôm nay sẽ lưu lại chứ.

Triệu Ngọc Oánh trẩm giọng nói, ngay sau đó hơi thở trên thân người bắt đầu phát ra.

– Nhất phẩm Võ Hoàng cao nhất, không nghĩ tới trong tình huống như vậy ngươi vẫn còn có thể tinh tiến được như thế.

Trong mắt Trương trưởng lão hiện lên một chút tinh quang, sắc kiêng kị đã bị Lý Lân thu vào trong đáy mắt, điều này làm cho thần sắc của hắn lại ngưng trọng thêm vài phần. Nửa năm thời gian, đột phá đến nhất phẩm Võ Hoàng cao nhất, thiên phú của Triệu Ngọc Oánh quả thực phải làm cho người ta phải ngước mắt nhìn. Đương nhiên, nếu so với Lý Lân cái đồ biến thái này thì vẫn kém xa, dù sao thì người ta vẫn là người xuyên việt, là nhân vật chính số mệnh gia thân, không lập tức thành thần được ngay xem ra đã là rất chậm.

– Nếu ngươi đã hồ đồ không sáng suốt thì ta cũng chỉ có thể để ngươi hoàn toàn ở lại chỗ này, ngươi chớ trách lòng dạ ta độc ác, tất cả đều là do ngươi lựa chọn.

Triệu Ngọc Oánh thấp giọng nói.

– Ha ha! Rất dõng dạc, cho dù ngươi là nhất phẩm Võ Hoàng cao nhất thì đã như thế nào, bản tọa là bát phầm Võ Hoàng đối phó với ngươi thì cũng không khác gì bóp chết một con kiến.

Trương trưởng lão cười run rẩy hết cả người, mặc dù ả lúc còn trẻ cũng từng được sưng tụng là một đại mỹ nhân, hiện tại vẫn được sưng tụng do phong vận vẫn còn tồn tại, nhưng tính cách của ả lại làm cho Lý Lân có cảm giác cực kỳ chán ghét.

– Trương trưởng lão, không trách được ngươi ở trong tông môn mấy trăm năm vẫn nhàn tản ở cái chân trưởng lão, đối với nội bộ cao thủ trong tông môn ngươi hiểu được bao nhiêu? Tông môn có những công pháp gì? Linh bảo gì? Chỉ sợ rằng ngươi cũng chẳng biết, như vậy mà ngươi lại định nhúng chàm quyền lực cao nhất trong tông môn, không thể không nói ngươi thật không có mắt.

– Nói nhảm ít thôi, ngươi bây giờ chỉ có thể có một lựa chọn, bằng không đối với ngươi không phải chỉ có thân bại danh liệt, ngay cả người ở sau lưng ngươi cũng sẽ gặp sui sẻo lớn.

Trương trưởng lão trầm giọng nói.

– Ngươi nói không sai, nhưng mà loại trừ việc phục tùng ngươi thì vẫn còn có một biện pháp nữa, đó là giết chết ngươi.

Triệu Ngọc Oánh nói xong, trong tay xuất hiện một cái chuông nhỏ màu vàng.

– Đây là?

Trên mặt Trương trưởng lão lộ ra một sắc hồ nghi, cái chuông nhỏ màu vàng trong tay Triệu Ngọc Oánh với ả có một cảm giác cực kỳ quen thuộc, chỉ là nhất thời nhớ không ra là đã nhìn thấy ở nơi nào.

– Ngay cả đến điều này mà ngươi cũng không biết, ngươi có tư cách gì mà định nhúng chàm quyền lực cao nhất tông môn.

Triệu Ngọc Oánh khẽ quát lên, cái chuông nhỏ trong tay đột nhiên kim quang đại phóng, từ trong chiếc chuông nhạc cổ du dương phong cách cổ xưa truyền ra, chung quanh không có bất kỳ một dị thường gì, giống như tiếng chuông không có bất kỳ một lực công kích nào.

Đối diện với Triệu Ngọc Oánh, thân thể mềm mại của Trương trưởng lão đột nhiên cứng đờ, trên nét mặt đắc ý biểu hiện hoàn toàn sơ cứng, trong mắt có một chút hiểu ra cùng một vẻ cực kỳ sợ hãi.

– Mau một chút động thủ sử lý ả, Định Hồn Chung chỉ có tác dụng đối với ả trong một thời gian hữu hạn.

Triệu Ngọc Oánh cất tiếng nói, trong giọng nói lộ ra một chút suy yếu, xem ra thúc giục cái chuông màu vàng này nàng phải chịu một áp lực thật lớn.

Lý Lân không dám chậm chễ, quán chú chân lực thúc dục ma đao, hào quang ma đao trước nay chưa có mãnh liệt như thế bao giờ, sau đó ma đao đột nhiên chém vào đầu vai của Trương trưởng lão.

Oành một tiếng, ma đao chém vào đầu vai Trương trưởng lão nhưng mà đã bị chân khí hùng hậu đích thực ngăn trở, chỉ thấy nơi ma đao công kích vào trào ra chân khí màu tím nồng đậm ngăn trở ma đao một bước công kích cùng cắn nuốt.

– Chân khí thuộc tính Lôi!

Lý Lân nhướng mày lên đã hiều được chuyện gì đã xảy ra, thuộc tính Lôi cương cứng, đối với loại ma khí này có tác dụng khắc chế rất mạnh, hơn nữa cảnh giới của hai người lại kém rất nhiều, ma đao tuy rằng rất khủng bố nhưng thực lực Lý Lân có thể phát huy ra thỉ lại chỉ hữu hạn.

Rắc rắc một tiếng, cái chuông màu vàng trong tay Triệu Ngọc Oánh xuất hiện một cái khe mờ mờ, nguyên bản Trương trưởng lão bị giam cầm hơi có chút giật giật.