Chương 226: Rời khỏi đế đô

Tam Thái Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đứng ở ngoài thành Yến Kinh, Lý Lân quay người nhìn về Yến Kinh khí thế hào hùng kia, thần sắc càng thêm kiên định.

– Bản hoàng tử sớm muộn gì rồi cũng trở lại, đến lúc đó tất cả nỗi nhục kia ta sẽ hoàn trả lại hết!

Đúng lúc này, phía cửa thành truyền đến tiếng vó ngựa, một đội Ngự Lâm quân rầm rập lao ra từ trong Yến Kinh, người dẫn đầu không phải là tướng quân của quân Ngự Lâm, mà là một vị văn sĩ trung niên, chính là Lâm Văn Viễn, mưu sĩ thân tín của Đường hoàng đương thời Lý Chấn Viễn.

– Điện hạ xin hãy dừng bước!

Thấy Lý Lân, Lâm Văn Viễn hô to.

Lý Lân cũng ngạc nhiên nên dừng bước lại, lẳng lặng đứng chờ.

– Điện hạ, thần phụng ý chí của bệ hạ giao thánh chỉ này cho ngài.

Lâm Văn Viễn không để Lý Lân tiếp chỉ là trực tiếp đưa cho hắn.

Lý Lân mở thánh chỉ ra, khuôn mặt đầy kinh ngạc.

– Lâm tiên sinh, phụ hoàng có đưa nhầm thánh chỉ không? Đem toàn bộ địa vực phía đông Hắc Thủy hành tỉnh làm đất phong cho bản hoàng tử, lại còn để ta nắm giữ quân chính đại quyền của đất phong, trong toàn bộ lịch sử Đại Đường này chưa hề có chuyện Hoàng tử được phong vương mà còn được ban cả đất phong!

– Xin điện hạ hãy yên tâm, đây không chỉ là ý của bệ hạ mà lão tổ tông cũng đã đồng ý. Nhưng có một điểm thần phải nói cho điện hạ, phủ tổng đốc Hắc Thủy ở Hắc Thủy vương thành kia cùng các cao thủ Tiên Thiên lệ thuộc sẽ rút khỏi đó sau khi ngài đến được hai tháng, những vị cao thủ này đều bị điều đến biên quan phía Bắc. Điện hạ chỉ có hai tháng để thu dọn thế lực ở Hắc Thủy vương thành, có thể đứng vững ở đó hay không, hai tháng này là quan trọng nhất.

Lâm Văn Viễn trầm giọng nói.

– Hai tháng? Phụ thân và lão tổ tông có ý gì?

Lý Lân nhíu chặt mày lại, phủ tổng đốc Hắc Thủy của Đại Đường tuy không có thực lực cao nhất, nhưng chắc chắn là một thế lực không hề kém, cao thủ Tiên Thiên không chỉ có một mình Lý Chấn Uy. Huống chi còn có vị Hoàng tử đời thứ ba Lý Hoành, Cửu phẩm Vương tọa trấn giữ, nếu lực lượng này có thể để cho Lý Lân dùng thì hắn có thể chắn chắn đứng vững ở Hắc Thủy vương thành hơn.

– Điện hạ, đó là ý của Trưởng lão viện, bệ hạ khó có thể bác bỏ.

Lý Văn Viễn nói với hàm ý.

– Là tên Vũ vương kia giở trò quỷ sau lưng! Lão già này đúng là chưa từ bỏ ý định đây mà!

Lý Lân trầm giọng nói.

– Vũ vương có địa vị tôn quý, nhân mạch trong Trưởng lão viện cực lớn, không loại trừ khả năng trong chuyện này có bóng dáng của ông ta. Điện hạ hãy cẩn thận.

Lâm Văn Viễn nói.

Lý Lân gật đầu, cảm ơn Lâm Văn Viễn rồi cứ thế đi bộ lên đường. Khi võ đạo đột phá tới Tiên Thiên rồi, tốc độ toàn lực của hắn đã hơn xa tuấn mã, huống chi thúc giục chân khí còn có thể tăng độ thuần thục với chân khí, ở mặt này thì Lý Lân đã nắm giữ chiến lực cấp Tiên Thiên.

Trong phủ Vũ vương, sắc mặt Vũ vương khá khó coi, y đã biết chuyện Lý Lân thụ phong làm Hán vương, cũng được ban thưởng địa vực phía Đông của Hắc Thủy hành tỉnh làm đất phong, loại sắc phong phá vỡ lệ thường của Đại Đường này đã khiến Vũ vương cực kỳ không thoải mái trong lòng. Vũ vương là Hoàng tử đời thứ nhất, có thể nói là đã nhìn toàn bộ Đại Đường phát triển mấy trăm năm, lại cống hiến rất nhiều vào sự phát triển và ổn định của Đại Đường. Dù có công lao lớn như vậy, y vẫn chỉ là một tên Vương gia không mũ, trong khi tên tiểu bối vô lễ Lý Lân kia lại có thể được ban cho một khối đất phong. Địa vực phía Đông của Hắc Thủy hành tỉnh là vùng đất hỗn loạn nổi tiếng của Đại Đường, không đề cập đến tên tiểu tử thò lò mũi xanh vừa bước vào Tiên Thiên kia, ngay cả y, kẻ đã coi là bước vào Nửa bước Võ hoàng, cũng không dám tùy tiện đặt chân vào địa vực này. Mấy trăm năm qua, ở địa vực này đã có vô số cao thủ vẫn lạc, mà cao thủ cấp Võ hoàng chân chính lại không chỉ có một. Vũ vương tuy tự phụ, nhưng lại chưa có vì thực lực mà không biết trời cao đất rộng, dù không thể thay đổi được quyết định của hoàng huynh nhưng y vẫn có thể lợi dụng thế lực của mình ở viện Trưởng Lão để ra sức can thiệp vào chuyện này, rút đi cao thủ Tiên Thiên ở phủ Tổng đốc Hắc Thủy, như vậy thì Lý Lân cho dù có mạnh hơn đi chăng nữa cũng khó có thể làm gì.

– Vương gia!

Một lão già bước vào tháp lầu nơi Vũ vương luyện công, lão ta cao chừng một mét chín, nhưng toàn thân lại gầy đét như không có tí thịt nào, da mặt thì dính sát vào hộp sọ, hốc mắt lõm sâu, đôi mắt u tối kia như ngập trong nước, cả người trông gầy gò đến đáng sợ.

– Tháp La, ông hãy ra tay xử lý Tam hoàng tử Lý Lân đi! Hãy làm sạch sẽ vào, đừng để lại nhược điểm!

Vũ vương trầm giọng nói.

– Thưa Vương gia, hiện giờ là thời khắc quan trọng, ta rời khỏi Yến Kinh như thế liệu có thích hợp không?

Tên trung niên gầy gò kia trầm giọng hỏi với giọng nói khá khàn khàn, dường như là hai chiếc cồng chiêng cọ sát mạnh vào nhau.

– Bản vương luôn cảm thấy tên Lý Lân này sẽ là mối họa lớn, giờ một mình nó rời khỏi Yến Kinh, đúng là cơ hội tốt để tiêu diệt. Bỏ lỡ cơ hội này thì e là trong thời gian ngắn nữa khó có thể tìm được cơ hội thứ hai.

Vũ vương trầm giọng nói.

– Chỉ một tên võ giả vừa mới bước vào Tiên Thiên kia thì không cần một kẻ có tu vi Bát phẩm Vương tọa như ta ra tay! Hãy để đệ tử của ta đi đi! Tác Mục đã đạt tới Tam phẩm Vương tọa, thực lực hơn xa Tam hoàng tử, đủ để hoàn tành nhiệm vụ mà Vương gia giao phó.

Tháp La không muốn ra tay, dù sao thì Vương tọa cấp cao như lão lại đuổi giết một tên võ giả vừa bước vào Tiên Thiên thì quá mất mặt. Hơn nữa thân phận của lão không thể để lộ ra ngoài, nếu để người ta phát hiện ra thì lại phải bỏ qua một chỗ ẩn thân khó lắm mới tìm được này.

– Tháp La, chuyện này rất quan trọng, không thể sơ suất được.

Vũ vương lại nói.

– Vương gia xin hãy yên tâm, Tác Mục đã có được chân truyền của ta, thực lực còn mạnh hơn Tam phẩm Vương tọa bình thường. Chỉ đối phó một tên vừa tiến giai Nhất phẩm Vương tọa chẳng phải là dễ như trở bàn tay. Cùng lắm là ba ngày, Tác Mục có thể lấy đầu Lý Lân về.

Tháp La vô cùng tự tin nói.

– Nếu ngươi đã nắm chắc như vậy thì bản vương an tâm! Nói cho đệ tử của ngươi, không cần phải vội vã ra tay, chờ Lý Lân rời khỏi Yến Kinh được trăm dặm thì hãng động thủ. Mà cần phải một kích giết luôn!

Vũ vương trầm giọng nói.

Tháp La gật gật đầu, nhưng vẫn không đồng ý với kiểu hưng sư động chúng như Vũ vương này, cho dù lúc Lý Lân tiến giai Tiên Thiên đã dẫn tới không ít dao động, nhưng Tháp La đã sống mấy trăm tuổi, trình độ võ đạo cực cao thì chút tu vi của Lý Lân kia chẳng là cái gì với lão. Đến tu vi Tiên Thiên Vương tọa, mỗi một phẩm sẽ có chênh lệch tuy không tới mức một trời một vực, nhưng cũng khá là lớn, rất ít người có thể phá vỡ sự hạn chế cấp bậc mà chiến đấu vượt cấp được. Bởi vậy một kẻ có tu vi Tam phẩm Vương tọa đi giết một kẻ có tu vi Nhất phẩm Vương tọa đúng là nhiệm vụ đơn giản.

Trong thạch tháp ở sâu trong hoàng cung, Đường hoàng đời thứ ba đang kính cẩn ngồi trước mặt Đường hoàng đời thứ hai.

– Phụ hoàng, người quá phóng túng cho tên nhóc kia rồi. Với tính cách của Vương thúc, ăn thiệt lớn như vậy sao có thể thờ ơ được. Lần này tiểu tử kia một mình đi tới Hắc Thủy vương thành, trên đường đi nhất định là sẽ gian truân. Huống chi người còn chia địa vực phía Đông Hắc Thủy hành tỉnh cho nó làm đất phong, đây không phải là người đang đặt nó trên lửa để nướng sao?

Đường hoàng đời thứ ba mở miệng nói.

Đường hoàng đời thứ hai lắc lắc đầu, vẻ mặt khá là thâm thúy, nhất là đôi mắt kia, tràn đầy sự cơ trí thấu hiểu toàn bộ thế gian.

– Lão Cửu, thực lực của con còn chưa đạt tới bước này, đương nhiên là không nhìn rõ. Tiểu tử kia không có đơn giản như vậy, ngay cả lão phu còn không nhìn thấu nó. Theo lão phu thấy, tiểu tử này có lẽ không có năng lực làm lãnh tụ của toàn bộ Đại Đường hoàng triều, nhưng rất có thể trở thành lực lượng chiến đấu tối cao của Đại Đường. Lão phu đồng ý cho nó tới Hắc Thủy vương thành chính là hy vọng nó có thể giữ vững được thế tiến giai điên cuồng này, nhanh chóng tạo nên một vị siêu cấp cao thủ cho Đại Đường ta. Hiện giờ dù Đại Đường có vài vị cao thủ Nửa bước Võ hoàng, nhưng so với những thế lực siêu cấp như Thần Lang hoàng triều hay Đại Diễn tông, thì lực lượng này quả là quá mỏng yếu. Nếu Đại Đường ta lại có thêm một vị cao thủ Hoàng cấp, như vậy bất kỳ thế lực nào cũng không dám khinh thường Đại Đường, trở thành hoàng triều cao cấp cũng sẽ vô cùng thuận lợi.

Đường hoàng đời thứ hai nói.

– Nhưng thưa phụ hoàng, nếu Lý Lân thật sự là thiên tài võ đạo nghịch thiên, với mối thù giữa nó và Vương thúc lúc này đây, e là lúc nó trưởng thành thì cũng là lúc Vương thúc ngã xuống, chẳng lẽ ngài định trơ mắt nhìn Đại Đường ta tổn thất chiến lực cao cấp ư?

Đường hoàng đời thứ ba không hiểu, thế cục của Đại Đường không cần phải đi đến bước này, nếu Đường hoàng đời thứ hai mà phát ra xá lệnh, cho dù Vũ vương thì cũng không dám làm càn. Mà Lý Lân dù bất mãn với sự bá đạo của Vũ vương, nhưng cũng không đến mức quyết sống quyết chết như thế này.