Chương 215: Ngậm bồ hòn làm ngọt (1)

Tam Thái Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiếng răng rắc vang lên, khuôn mặt Lý Huân lộ vẻ vui mừng. Gã biết Lý Lân chẳng thể chống chịu được lực đạo của mình. Hiện giờ toàn bộ cánh tay phải của Lý Lân đã hoàn toàn bị gã đánh nát, mà gã tin rằng lực đạo còn dư kia cũng đủ để đánh bay Lý Lân đi. Lúc này Lý Huân đột nhiên nhận ra trước ngực mình có bàn tay, khiến gã khiếp sợ đồng thời cũng lại kỳ quái vì không cảm nhận được chút lực đạo nào.

– Một cánh tay bị thương thì có thể làm được gì chứ! Hãy xem bản công tử đánh gãy cái tay này của ngươi!

Lý Huân thở phào nhẹ nhõm trong long chuẩn bị điều động chút chân khí còn lại trong cơ thể để đánh văng Lý Lân ra.

Nhưng trong giây lát sau đó, nét mặt thả lỏng trên mặt Lý Huân hoàn toàn cứng đờ lại. Dòng khí sắc bén lao ra từ lòng bàn tay Lý Lân phá vỡ lực phòng hộ của Lý Huân chỉ trong chớp mắt, phá thẳng vào trong đan điền. Dòng khí xoáy màu vàng ảm đảm trong đan điền đã bị ảo ảnh màu đen này cắn nuốt sạch sẽ.

Ánh mắt Lý Huân tràn đầy vẻ khiếp sợ, gã nhìn Lý Lân với ánh mắt sợ hãi và cầu xin.

Cánh tay phải của Lý Lân hoàn toàn vặn vẹo, gấp khúc theo phương hướng quỷ dị vào trong cơ thể, nhưng hắn không có bị đánh bay như Lý Huân tưởng tượng. Nắm đấm ẩn chứa sức mạnh khủng bố của Lý Huân lại dừng trước ngực Lý Lân đúng một xen-ti-mét, cả người gã lập tức cứng ngắc lại.

– Chết đi!

Lý Lân há to miệng, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh gì, khuôn mặt tuấn tú kia không hề lộ chút đau đớn vì cánh tay bị gãy kia, ngược lại là vẻ đắc ý khi thực hiện được âm mưu.

– Rốt cuộc là thứ gì đã giết ta?

Đến tận khi chết, Lý Huân vẫn không biết huyễn ảnh màu đen cắn nuố linh hồn gã kia là thứ gì, gã thậm chí còn chẳng kịp nghĩ xem tại sao mình lại chết ở nơi đây.

Huyễn ảnh màu đen kia đúng là Ma đao chi hồn vẫn bị Lý Lân kiềm chế ở trong không gian huyệt đạo. Tuy rằng Ma đao chi hồn là do linh hồn lực hóa thành, tương thông với tâm ý của hắn, nhưng Ma đao chi hồn hoàn toàn không phải là khôi lỗi đơn thuần, nó dù không có ý thức đầy đủ nhưng lại tự động làm ra một số chuyện, khá là tà dị. Lý Lân vốn không định dùng tới nó, nhưng Lý Huân mạnh hơn những gì hắn nghĩ, hơn nữa cảm nhận được các thế lực khắp nơi bố trí cờ, với tư cách là một quân cờ, Lý Lân quyết tâm muốn phá ván cờ này mà ra. Thủ đoạn duy nhất mà hắn làm chính là hạ sát, khiến cho tất cả đám người tự nhận mình là kẻ chơi cờ ăn thiệt một phen.

Trong khoảnh khắc khi Ma đao chi hồn trở về cơ thể, cả người Lý Lân ầm ầm văng ra ngoài, đánh sập bức tường phía sau người, hệt như Lý Huân bị đánh bay đi vậy. Bức tường phía sau người hắn kia đúng là của Tần gia, Lý Lân bị đánh bay ra ngoài, đương nhiên khiến Tần phủ rối loạn.

Đại quản gia của Tần phủ là lão Lâm dẫn người tới đầu tiên.

– Tam hoàng tử?

Lão Lâm ngạc nhiên, không ngờ mình lại gặp lại cô gia nhà mình trong cái tình cảnh thế này.

– Lão Lâm, cẩn thận người bên ngoài, hắn định giết ta!

Lý Lân đương nhiên nhận ra lão Lâm, quản gia của Tần gia. Hiện giờ cả người hắn suy yếu, trước ngực đầy máu tươi, trông vô cùng thê thảm.

– Kẻ nào dám ở trước cửa Tần phủ ta truy sát cô gia của Tần gia! Nhị Đầu, tập kết vệ đội trong phủ theo lão phu ra giết địch.

Lâm quản gia rung thân mình, dáng vẻ hiền lành trên người đã biến mất, thay vào đó là sát khí mãnh liệt. Biến hóa chỉ trong chớp mắt hệt như biến sắc mặt này khiến Lý Lân gần như trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc. Hiện giờ lão Lâm đâu còn giống đại quản gia của Tần phủ nữa, cả người trông giống như một vị chiến tướng bách chiến đang khát vọng xông pha chiến trường.

– Rõ!

Một tên hán tử cường tráng lớn tiếng đáp, tuy kẻ này mặc trang phục gia đinh nhưng bước đi lại như quân nhân.

– Cừ thật, Tần gia đúng là biến nhà mình thành binh doanh rồi, xem dáng vẻ này thì gia đinh Tần gia mà lên chiến trường là sẽ thành một chi tinh nhuệ bách chiến bách thắng.

Lý Lân đương nhiên nhìn ra được khí tức của đám gia đinh đó đầy sát phạt khí.

– Tam điện hạ, ngài bị thương sao?

Lão Lâm thấy cánh tay bị vặn cong của Lý Lân kia, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Lão chưa từng thấy ai lại ngang nhiên xông ra, không hề kiêng nể mà truy sát Hoàng tử trong Yến Kinh này, bại lộ còn không chịu lui, chỉ có thể chứng tỏ thân phận kẻ này phi phàm, Tần gia không thể không kiêng kỵ. Hiện giờ Yến Kinh đã khác xưa kia, so với những vương phủ Đại Đường kia thì Tần gia thật sự quá nhỏ bé. Lão Lâm có thể thay Tần Mục tọa trấn Tần gia không chỉ vì lão là thuộc hạ cũ của Tần Mục, mà còn vì ánh mắt lão bất phàm, biết khi nào thì nên làm thế nào.

– Không sao, chỉ bị gãy tay mà thôi, không phải vết thương trí mạng gì!

Lý Lân trầm giọng nói, hắn giơ tay trái nắm lấy tay phải rồi vặn lại như cũ, sau đó một gã gia đinh của Tần phủ lập tức bẻ gãy cây gậy trong tay rồi cố định cánh tay cho Lý Lân.

Rắc rắc rắc…..

Từng đội gia đinh phó dịch nhanh chóng tạo thành hàng ngũ xông tới khu vực này rồi bao quanh Lý Lân lại, bảo vệ hắn. Tần gia tuy không chủ động gây chuyện, nhưng nếu cô gia nhà mình bị đuổi giết thì sẽ không có chuyện lãnh đạm thờ ơ, nếu quả thật là như vậy thì Tần gia đã không có ý nghĩa để tồn tại nữa. Từng chiếc trường cung, nỏ, đao, kiếm sắc bén chĩa thẳng tới Lý Huân, kẻ đang đứng bất động ở ngoài phủ kia.

– Ngươi là loại người nào, giữa thanh thiên bạch nhật mà cũng dám hạ độc thủ với Tam hoàng tử của Đại Đường, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?

Lão Lâm quát lên, hiện giờ hành vi của lão là thể hiện thái độ của Tần gia, dù lão vô cùng tức giận trong lòng nhưng lão không thể không cẩn thận ứng xử.

Bên ngoài tường thành vẫn im hơi lặng tiếng, Lý Huân vẫn mỉm cười như đắc thủ, chỉ là vẻ sợ hãi đọng trong ánh mắt kia thì không ai phát hiện ra.

– Điện hạ, tình hình có vẻ không đúng!

Khuôn mặt lão Lâm hiện lên vẻ cổ quái, tuy người bên ngoài vẫn không hề động đậy, trông có vẻ khá bá đạo hiên ngang, nhưng lão Lâm lại chẳng hề cảm nhận được chút sinh khí nào trên người gã, dường như đây không phải là người sống nữa mà là một khối tử thi lạnh lẽo như băng.

– Lão Lâm, đừng xem thường hắn, hắn là con trai trưởng của Vũ vương, là cao thủ Cửu phẩm Võ tông đó!

Lý Lân ngưng sắc mặt lại, trầm giọng nói.

– Con trai trưởng của Vũ vương? Cửu phẩm Võ tông?

Sắc mặt của lão Lâm cũng ngưng trọng lại. Thế lực của Vũ vương không ai là không biết, hơn nữa Lý Huân có tu vi Cửu phẩm Võ tông, dù không bước vào Tiên Thiên nhưng đã đủ sức để quét sạch khoảng trăm tên hộ viện của Tần gia này.

– Bày trận!

Vì đề phòng Lý Huân nhảy vào Tần gia giết người, lão Lâm bố trí quân trận, bày ra tư thế phòng ngự hoàn toàn.

Víu….

Ngay khi tình hình vô cùng căng thẳng, một người trung niên mặc hoa phục vàng sáng bỗng nhiên xuất hiện bên người Lý Huân, trên khuôn mặt người này đầy vẻ phẫn nộ.

– Huân nhi! Là kẻ nào, là kẻ nào đã hạ thủ!!!

Người trung niên quét mắt về phía hư không, trong chớp mắt đã cắt đứt hơn mười đạo thần niệm rình mò, đồng thời y cũng hét lớn một tiếng, khuôn mặt hơi tái nhợt đi. Xem ra làm như vậy khiến y phải chống chịu không nhỏ, thần sắc y trở nên vô cùng âm trầm, không ngờ chẳng những không tiến hành theo kế hoạch mà tiểu nhi tử của y lại mất mạng ở đây.

Sau cùng y nhìn về phía Lý Lân ở giữa tầng tầng lớp lớp bảo vệ.

– Tam hoàng tử Lý Lân, ngươi đáng chết…

Người trung niên nói với khuôn mặt đầy sát khí.

– Ngươi chính là Vũ vương phải không! Ngươi cho con ngươi đến ám sát bản hoàng tử, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản hay sao?

Lý Lân không hề sợ hãi. Hắn chỉ bị gãy tay, những chỗ khác không bị thương gì, bởi vậy trông hắn khá thảm hại nhưng lời nói vẫn trung khí mười phần.

– Tạo phản?

Vũ vương nở nụ cười lạnh lùng, đột nhiên vung tay phải ra. Một bàn tay năng lượng màu vàng chớp mắt chụp tới Lý Lân, lực đạo kinh khủng đó dường như muốn bóp chết Lý Lân luôn.

– Càn rỡ! Vũ vương, ngươi thật sự muốn tạo phản hả?

Một bàn tay màu xanh đột ngột phóng ra từ hậu viện của Tần phủ, trực tiếp đánh tan bàn tay chân khí của Vũ vương.

– Tần Tĩnh, là lão già ngươi hả, ngươi cuối cùng không nhịn được mà ra! Nói đi, có phải ngươi giết con ta hay không?

Sắc mặt Vũ vương cực kỳ khó coi.

– Hừ! Lão phu muốn giết thằng nhãi nhà ngươi mà còn phải lén lút sao? Đừng có ồn ào ở chỗ của lão phu, nếu ngươi muốn khai chiến thì lão phu sẽ tiếp ngươi!

Tiếng nói phát ra từ hậu viện Tần phủ nghe bá đạo dị thường, không hề coi trọng vị Vũ vương có quyền thế ngập trời kia.

Sắc mặt Vũ vương âm tình bất định, dường như muốn ra tay nhưng lại còn cố kỵ.

– Vũ vương, hãy lui đi! Chuyện hôm nay lão tổ tông cũng biết, Lý Huân tự mình tìm chết, không thể trách người khác!

Một người trung niên oai hùng mặc hoàng bào xuất hiện, tu vi võ đạo của ông ta còn xa mới có thể sánh được với Vũ vương và lão tổ Tần gia, nhưng cho dù là Vũ vương thì cũng không dám coi thường người này.

– Tham kiến Đường hoàng bệ hạ đời thứ ba!

Lão Lâm dẫn mọi người của Tần gia hành lễ. Vị trung niên mặc hoàng bào vừa xuất hiện này chính là Hoàng đế Đại Đường đời thứ ba, kẻ đã một tay bày ra tiết mục Đại Đường tách ra từ Đại Diễn tông.