Chương 408: Bí mật

Tam Thái Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Vì sao bọn họ lại muốn hội tụ vào đời này? Chẳng lẽ đời trước có gì bất đồng sao?

Trí nhớ Độc Nhãn cự nhân bị người ta thay đổi quá nhiều, rất nhiều thượng cổ bí tân đều không nhớ.

– Không biết được, thế giới này có nhiều tồn tại vượt qua tưởng tượng của chúng ta, như là Thương Long đại lục, người ta đồn đại đó chính là Thương Long cường giả may mắn sống sót sau Thần Ma chi chiến, vì ngăn lại tận thế, cho nên hóa mình thành một đoàn long mạch, cứu lấy đại lục đã tổn hại. Giúp cho đại lục lại một lần nữa bừng lên sức sống, cách nghĩ này thực sự là quá buồn cười rồi. Thương Long chính là một trong tổ long của long tộc, đã ngã xuống thời thượng cổ rồi. Còn về cách nói về Thương Long đại lục thì cũng là chuyện về sau, đằng sau nó che dấu chuyện gì thì ta cũng không đoán nổi. Độc nhãn, sau khi ngươi xuất thế hãy điều tra nghe ngóng tình hình, đừng vội mang thần binh về, bởi chúng cần phải bổ sung lại cũng mất một quá trình, thần binh tổn hại thì không hề có ý nghĩa gì với chúng ta.

Lão già dặn dò.

– Ý ngươi là ta đi tìm thần binh, sau đó tìm người có thể phục hồi chúng sao? Tìm kiểu gì chứ?

Độc Nhãn cự nhân trợn mắt lên, tìm được thập đại thần binh tuy khó nhưng không phải là không có khả năng. Dù sao thì cho đến nay chúng vẫn được truyền xướng trong nhân gian, nhưng tìm người có thể phục hồi thần binh thì có chút vô nghĩa. Thập đại thần binh nếu có thể tu bổ thì đã sớm được tu bổ từ lâu rồi, cũng không phải cái trạng thái tàn phá như giờ, còn chưa hề nghe đến có thập đại thần binh cùng xuất thế.

– Chỉ cần tìm được thập đại thần binh là được, còn lại không cần ngươi động tâm. Mười thần binh có linh sẽ tự động đi tìm chủ nhân của mình, ngươi chỉ cần chú ý, chờ thần binh xuất thế hết, mang về một hai kiện là được. Thượng cổ Diễn Thiên tông có thể sẽ không thể tiếp tục tồn tại được nếu như không có thần binh.

Lão già khàn khàn nói.

– Cho dù ngươi nói thế thì ta cảm thấy sự tình cũng không dễ như vậy, có thể tu bổ được thần binh thì không ai không phải là nhất đại thiên kiêu. Đừng có nói tới chuyện ta có thể cướp được thần binh không, dù cho ta có thể cướp được thì đám lão bất tử thời thượng cổ đó thì sao. Ở thượng cổ Diễn Thiên tông cũng mới chỉ ở bài danh ba mươi, những siêu cấp thế lực thì làm sao dễ dàng mà tiêu vong như vậy được. Nếu như không cẩn thận đụng phải thì sao? Mà nhân tộc đế quốc dần xuất hiện sau thời kỳ thượng cổ khiến cho ta thấy không đơn giản như thế. Thời đại chúng ta thì quân lâm thiên hạ là sẽ gây ra thần tích.

Độc nhãn cự không vui vẻ gì nhìn lão già, dù sao thì hành động này đâu khác gì mò kim đáy bể, tỷ lệ thành công chả khác gì mò kim đáy bể đâu.

– Mang thần binh cũng đâu cần phải cướp đoạt! Ngươi cần phải có cơ duyên, đồng thời điều tra xem còn có bao nhiêu thượng cổ tông môn truyền thừa xuống. Chuyện tình về thượng cổ vạn tộc thì có thể tạm thời không nhắc tới nữa, nhân tộc đã thành nhân vật chính của thế giới này rồi, thời đại vạn tộc đã qua rồi, mặc dù có xuất thế lại thì cũng không thể ảnh hưởng đến đại cục được.

Lão già trầm giọng nói.

– Được rồi, nếu như ngươi đã nói như thế. Bản tọa sẽ đi thử vận may. Cũng không biết độc nhãn bộ tộc của ta còn truyền thừa xuống không.

Trong con mắt tinh hồng của Độc Nhãn cự nhân hiện lên vẻ chờ mong, Độc Nhãn cự nhân thời thượng cổ cũng là một chủng tộc cường đại. Nhưng chiến tranh vạn tộc đã khiến cho bọn họ mai một dần đi, đến thượng cổ hậu kỳ, nhất là sau Thần Ma đại chiến, Độc Nhãn cự nhân dần biến thành thủ hộ giả cho các tông phái thế lực quật khởi. Thượng cổ Độc Nhãn cự nhân cũng dần theo sự suy biến của thượng cổ tông môn, cũng dần biến mất khỏi lịch sử. Đến giờ còn có tộc nhân khác còn sống hay không thì cũng khó nói.

– Sau trăm năm nữa ngươi cần quay về, nếu không mang được thần binh về thì cũng chỉ có thể bồi dưỡng người thừa kế tông môn mà thôi. Trách nhiệm của chúng ta vô cùng lớn, cần phải cẩn thận.

Lão già khô quắt nói, trong giọng nói khó nghe cũng nhận ra được một chút ý tứ ngưng trọng.

– Trăm năm mà thôi, ta sẽ cẩn thận mà tìm.

Nói xong Độc Nhãn cự nhân xé rách hư không mà biến mất.

Trong một núi nhỏ ở gần Già Thiên đại trận, trong lòng núi bị đào thành một cái thạch động, Lý Lân mang một thân chiến giáp màu đen đang ngồi đó điều tức. Nơi gọi là nguy hiểm nhất cũng chính là chỗ an toàn nhất, mọi người đều biết Già Thiên đại trận có một thủ hộ giả siêu cấp, Hoàng cấp đỉnh phong cũng không dám tới gần, sợ làm cho lão bất tử bên trong tát cho một phát mà mất mạng. Lý Lân chọn nơi này đã giảm tỷ lệ bị Hoàng cấp cao thủ phát hiện tới mức thấp nhất rồi. Hiện giờ hắn cũng không rõ ràng tình huống bên ngoài, nhưng cũng có thể đoán được một hai. Bản thân cướp đi Huyền Vũ khải của Hắc Sát, tên đó khẳng định sẽ điên lên, lấy thực lực và sức ảnh hưởng của hắn, chỉ sợ toàn bộ những người trong không gian này sẽ truy đuổi minh, bởi vậy, hắn phải trốn, không thể để bản thân lộ diện ra ngoài.

Thần thức chìm vào bên trong lục mang tinh, mảnh không gian này có thể để cho sinh vật sống vào, Lý Lân là chủ nhân lại không thể vào được. Điều này khiến cho hắn buồn bực không thôi, nhưng thân thể không thể đi vào, thì thần niệm vào.

Hiện tại năng lực của lục mang tinh vẫn luôn tăng trưởng theo Lý Lân, không gian cũng đã khuếch trương lên không ít, phạm vi lên chừng mấy ngàn thước. Phiến thiên địa này đã bị hắn phân ra mấy cái khu vực, trong đó nơi có nguyên khí nồng đậm nhất là một thạch quan có phong cách cổ xưa. Ở một chỗ khác là nơi mà đám Hoàng cấp man thú đang ngơ ngẩn. Vì để bọn chúng không gây phiền toái, trước khi đưa vào không gian lục mang tinh thì Lý Lân đã dùng Thiên Thư luyện hóa bọn chúng một lần. Tất cả đều nghe theo hắn, hiện giờ đám man thú này đều nằm ngủ ở khu vực chỉ định.

Thần thức ngưng lại thành thật thể, Lý Lân ngưng trọng đến trước thạch môn.

– Không biết ở sau thạch môn là vị tiền bối nào, vì sao lại chỉ dẫn vãn bối lấy đi Huyền Vũ khải?

Lý Lân cung kính hô lên.

Cửa đá vẫn im lặng, không hề có chút khí tức, tựa như thứ trao đổi với hắn không phải là sinh linh mà là ảo giác vậy.

– Tiền bối nếu như đã chỉ điểm cho Lý Lân, vì sao giờ lại không chịu ra, còn có Huyền Vũ khải này nên cởi ra như thế nào, mong tiền bối cho biết. Nếu như để ta mặc như vậy thì cũng không được, hơn nữa rất dễ bị người ta phát hiện.

Trên mặt Lý Lân đầy vẻ chua xót, lúc thu Huyền Vũ khải hắn cũng không để ý lắm, nhưng giờ mới biết bản thân đã gặp phải phiền toái lớn rồi. Huyền Vũ khải mặc vào rồi thì không thể cởi ra, tuy mình có một tia liên hệ với nó nhưng muốn dùng ý niệm để cởi nó ra thì lại bị cự tuyệt.

Chủ nhân bị vũ khí cự tuyệt, Lý Lân coi như là trường hợp đầu tiên trên Thương Long đại lục rồi.

Thạch môn vẫn im ắng như cũ, Lý Lân thì buồn bực không thôi, hận không thể một cước đá nát cái cửa đá ra, sau đó lao vào hành hung cái lão bất tử trong đó ba phút. Làm gì có ai làm việc kiểu đầu voi đuôi chuột như thế chứ, chỉ người ta cách thu Huyền Vũ khải, đến khi có phiền toái thì lại mặc kệ, Lý Lân đang nghi ngờ cái kẻ phía sau cửa đá có khi không biết nên cởi Huyền Vũ khải ra thế nào mất.

Lý Lân chờ đợi một hồi, cũng không hề có chuyện gì xảy ra, hắn liền bước tới trước cánh cửa, dùng sức cố đẩy cửa đá ra. Kết quả vẫn phí công, cửa đá từ đầu chí cuối cũng chỉ có một khe hở như vậy mà thôi.

Lại kêu vài lần, cũng không ai phản ứng lại, Lý Lân bất đắc dĩ phải lui thần thức ra ngoài.

– Mẹ nó, lần này không thể mang cái Huyền Vũ khải này ra ngoài rồi!

Lý Lân cười gượng, vuốt ve áo giáp trên người. Huyền Vũ khải hình thức cổ xưa, mặc vào người thì cảm thấy trầm trọng vô cùng, nhưng từ khi hợp với chân khí của Lý Lân thì sức nặng của nó dường như giảm đi, mà lực phòng hộ lại tăng cao vô cùng. Lý Lân từng kiểm tra qua, phòng ngự của Huyền Vũ khải có thể so sánh với thập bội Kim Cương pháp thân. Trừ bỏ cái việc không cởi ra được khiến cho Lý Lân khó chịu ra thì còn cái lỗ hổng lúc trước kia, lúc hiện lên áo giáp thì càng rõ hơn. Không hiểu tại sao nó lại dính đúng vào trái tim, Lý Lân hoài nghi phải chăng chủ nhân trước kia của nó đã bị người ta đâm thủng ngực mà chết.

Xoạt một tiếng, Thanh Long đao và Bạch Hổ kiếm từ trong người hắn vọt ra, đối với Huyền Vũ khải rung động không ngừng, một cỗ ý cảm kiêng kị truyền vào trong lòng Lý Lân.

– Con mẹ nó, các người cũng đừng quấy rối chứ! Lão tử không có thời gian mà xem thần binh đánh nhau!

Lý Lân tức giận nói, hắn biết Thanh Long đao với Bạch Hổ kiếm giao chiến sẽ chả khác gì ánh đèn chiếu sáng cả Diễn Thiên tông không gian hết, nếu không cản chúng lại thì hành tung của mình sẽ bại lộ đẹp.

Ò ò ò…!

Một tiếng rống thê lương vang lên, tựa như Huyền Vũ khải không chịu nổi khiêu khích, quang mang áo giáp phóng ra, đột nhiên thoát khỏi người Lý Lân, hóa thành một cái mai rùa chừng một thước, một cỗ khí tức bất động khiến cho hai thanh thần binh càng thêm kịch liệt.

Trên mặt Lý Lân lộ ra vẻ vui mừng, Tiên Thiên chân khí phóng ra, biến ảo thành một bàn tay cực đại bắt lấy ba kiện thần binh kéo vào trong đan điền, sau đó hạ thẳng tới không gian trong lục mang tinh.

Ông….!

Lục mang tinh phóng ra thanh quang, ba kiện thành binh cũng dần phải thành thật xuống, tựa như lão thử gặp lão miêu vậy, cũng không dám dị động chút nào, thanh thành thật thật trôi nổi bên trong khí toàn của Lý Lân.

Lý Lân thở ra, đừng lên thay đổi võ sĩ trang đã vỡ vụn của bản thân. Hắn không biết Hắc Sát đã nhìn rõ tướng mạo mình chưa, nhưng vẫn phải phòng trừ vạn nhất, hắn vẫn phải đi tìm hiểu tin tức. Võ sĩ trang màu xanh của bản thân quá bắt mắt, đành phải lấy thứ khác, tuy thanh trang của hắn nhiều như trong không gian giới chỉ cũng có nhiều thứ quần áo khác, chúng được chuẩn bị cho dịch dung, không nghĩ bây giờ đã có công dụng rồi.

Sau nửa canh giờ, tên thiếu niên Lý Lân non nớt đã không còn nữa, ở trong huyệt động chỉ còn một vị nữ tử tướng mạo xinh đẹp nhu mì, tầm ba mươi tuổi.

Khẽ ho khan vài tiếng, đem âm thanh chuyển về giống nữ tử, Lý Lân rất hài lòng với bộ dáng của mình bây giờ.