Chương 225: Phong vương

Tam Thái Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khiêu khích Vũ vương một phen, Lý Lân cảm thấy trút ra được nỗi bực tức trong lòng không ít. Hắn chỉnh lại tâm tình rồi bước thẳng tới Ngự thư phòng trong hoàng cung.

Đường hoàng Lý Chấn Viễn dường như đã sớm biết rằng Lý Lân sẽ tới, nên đã chờ hắn ở trong thư phòng. Bên cạnh ông ta còn có vị mưu sĩ trung nhiên Lâm Văn Viễn.

– Lão Tam, ngươi tiến giai Tiên Thiên thành công rồi?

Lý Chấn Viễn không che giấu nổi vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt mình. Mặc dù lúc trước đã nhận được tin, nhưng giờ chứng thực nó vẫn khiến ông ta thấy chấn động không thôi. Chỉ trong vòng nửa năm, từ một kẻ bình thường không thông võ đạo trưởng thành thân thể Tiên Thiên, tốc độ tu luyện này khiến mọi người khiếp sợ, huống chi Đường hoàng là cha ruột của Lý Lân, tình trạng luôn không biết những gì xảy ra trên người Lý Lân khiến ông ta vô cùng buồn bực.

– May mắn mà thôi, phụ hoàng, lần này nhi thần đến là có chuyện quan trọng muốn nhờ!

Lý Lân thấp giọng nói.

Đường hoàng nhìn hắn một cái thật kỹ, cả người lại khôi phục dáng vẻ uy nghiêm của vị Hoàng đế Đại Đường.

– Nói đi! Giờ ngươi đã đột phá Tiên Thiên, dựa theo quy củ của hoàng thất là có thể phong vương rồi!

Lý Chấn Viễn trầm giọng nói.

– Phong vương?

Lý Lân ngạc nhiên, hắn lại không từng nghĩ tới chuyện đó. Trong các hoàng tử đương thời thì chưa có người nào được phong vương, trước khi các Hoàng tử không xuất thế thì ít khi gặp được, nên Lý Lân cũng không rõ tiêu chuẩn phong vương của hoàng thất là như thế nào.

– Thưa Tam điện hạ, hoàng thất quả đúng là có quy củ như vậy! Tu vi võ đạo đạt tới Tiên Thiên là có thể phong làm vương, đương nhiên đây chỉ là phong hào chứ không có đất phong.

Lý Văn Viễn mở miệng nói. Đại Đường thi hành chế độ quận huyện, các thứ như đất phong kia chỉ là làm cảnh, không có gia tộc thì sẽ không để ý tới đất phong, bởi vì dù là người thụ phong thì cũng không có tư cách quyết định đại sự của đất nước, ngược lại không bằng hoàng thất ban cho đất đai và vàng bạc châu báu hay tài nguyên tu luyện. Mấy trăm năm qua, tuy có không ít người được phong vương, nhưng lại chưa từng có vị Vương gia Đại Đường nào có đất phong. Đây cũng là phòng bị chuyện Vương gia vì có đất phong ở Yến Kinh mà kiêu căng ngạo mạn, uy hiếp nền móng của toàn bộ hoàng triều.

Lý Lân nghĩ thế thì mở miệng nói:

– Nhi thần nghĩ tới một phong hào, phụ hoàng thử coi có được không?

– Nói đi!

Đường hoàng ngạc nhiên, từ trước đến nay Hoàng tử được phong vương đều là do Đường hoàng quyết định, chưa từng có vị Hoàng tử nào tự chọn Vương hiệu cho mình. Nhưng tình huống của Lý Lân lại đặc thù, hơn nữa Đường hoàng cũng đang ở trong vị thế không tốt cho lắm, nghe lựa chọn của hắn cũng là không tệ.

– Vi thần muốn lấy một chữ Hán cho phong hào của mình, xưng là Hán vương có được không?

– Hán vương?

Đường hoàng nhướng mày, không tự chủ mà cùng Lâm Văn Viễn liếc nhau một cái.

– Không được sao?

Lý Lân khó hiểu hỏi.

Đường hoàng cau mày, hơi khó xử:

– Không phải là không được, có thể nói cho trẫm ngụ ý của ngươi khi lựa chọn xưng hiệu Hán vương này được không?

– Ngụ ý? Cái đó thì không có, chỉ đơn thuần thích chữ Hán này thôi!

Lý Lân đương nhiên không thể nói kiếp trước hắn là một người Hán điển hình, lấy chữ này chẳng qua chỉ là một loại lưu luyến với kiếp trước mà thôi.

Đường hoàng không tin tưởng lắm, nhưng cuối cùng lại chẳng hề phản đối.

– Ngươi đã thích thì trẫm phong ngươi làm Hán vương, lát nữa trẫm sẽ nghĩ chỉ báo cho Tông Nhân phủ. Ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Tần phủ, ta tin rằng Tông Nhân phủ cũng hiểu rõ thực lực của ngươi, chuyện phong vương sẽ không quá khó khăn.

Đường hoàng trầm giọng nói.

– Đa tạ phụ hoàng!

Lý Lân cung kính hành lễ. Cho dù những gì Đường hoàng làm trong thời gian này là cam chịu hay là bù đắp lại áy náy trong lòng, đó cũng giúp ích cho Lý Lân rất nhiều. Nếu Lý Lân không phải kẻ xuyên việt thì có lẽ trong lòng còn có khúc mắc thời thơ ấu, nhưng hắn không sinh ra và lớn lên ở đây nên Lý Lân đương nhiên chẳng có gì phải oán hận Đường hoàng. Mà về chuyện sinh ra tình cha con với Đường hoàng thì đây lại là chuyện vô cùng khó với Lý Lân. Từ xưa nhà Thiên tử vốn không có tình thân, Đường hoàng có địa vị đặc thù, cho dù muốn thể hiện tình cha con thì cũng sẽ bị tình hình không ổn định của Đại Đường ảnh hưởng, cuối cùng lại chỉ là hình thức. Bởi vậy Lý Lân vẫn luôn duy trì thái độ không thân cận cũng chẳng bất hòa với Lý Chấn Viễn, nếu đã có thân phận hoàng tử đương đại của Đại Đường thì hắn sẽ làm hết trách nhiệm, những chuyện vụn vặt khác không xen vào thì tốt hơn.

– Chuyện của Vũ vương kia, trẫm đã biết, ngươi có năng lực bảo mệnh, trẫm cũng yên tâm. Nhưng so với Vũ vương, ngươi còn là thế đơn lực cô, hiện giờ rời khỏi Yến Kinh chính là lựa chọn tốt nhất. Ý đồ của ngươi khi đến đây trẫm biết rõ, đây có một tờ thánh chỉ đủ để ngươi danh chính ngôn thuận rời khỏi Yến Kinh.

Đường hoàng mở miệng nói.

– Tạ ơn phụ hoàng! Nhi thần đúng là có ý định rời khỏi Yến Kinh, nhưng không muốn trở lại phương Bắc.

Lý Lân trầm giọng nói.

– Điện hạ chẳng lẽ không muốn giao thủ với cao thủ Tiên Thiên của Thần Lang hoàng triều?

Lâm Văn Viễn mở miệng hỏi.

Lý Lân lắc đầu, nói:

– Trong khoảng thời gian ngắn, có lẽ Thần Lang hoàng triều sẽ không triển khai trận đại chiến cao thủ Tiên Thiên với Đại Đường ta, mục tiêu của bọn họ vốn không phải là tiêu diệt Đại Đường ta, mà là có mưu đồ khác.

– Ngươi nói là đại vực phía Đông của Hắc Thủy hành tỉnh sao! Trẫm với Lâm tiên sinh cũng từng nghiên cứu, chỉ là Hắc Thủy hành tỉnh là nơi mấy phương thế lực dây dưa không rõ, Thần Lang giáo thuộc Thần Lang hoàng triều kia dù cũng là thế lực đệ nhất, nhưng cũng không thể thâu tóm các thế lực các mà chiếm lấy cửa vào Hắc Thủy tùng lâm! Cho dù Thần Lang hoàng triều thật sự có dã tâm này, sợ là khó có thể hoàn thành nó chỉ trong một sớm một chiều.

Đường hoàng lắc đầu, ông ta đương nhiên là không khó để nhìn ra mục đích của Thần Lang hoàng triều, nhưng lão tổ tông của Đại Đường đã tự mình lên tiếng lệnh cho lực lượng Đại Đường trấn thủ biên quan, dốc sức ủng hộ thế cục xung quanh Hắc Thủy vương thành, đồng thời phải hạn chế sự tăng lên về lực lượng của phủ Tổng đốc thuộc Đại Đường kia. Nếu không với địa vị gần đài Thuỷ Lâu của Đại Đường, cho dù ép Thần Lang giáo rồi trở thành thế lực đệ nhất trong Hắc Thủy vương thành, chạy song song với các thế lực siêu cấp khác cũng là chuyện không thành vấn đề.

– Nhi thần muốn đi Hắc Thủy vương thành, nắm thế cục của Hắc Thủy vương thành trong tay!

Lý Lân mở miệng nói.

– Ngươi?

Đường hoàng cau mày lại.

– Đúng vậy! Hắc Thủy vương thành có vô số cao thủ, so với biên quan thì đó mới là nơi tốt để tôi luyện bản thân. Huống chi nhi thần từng tới Hắc Thủy vương thành một lần, nên cũng có hiểu biết về chuyện ở nơi đó.

Lý Lân nói.

– Lân nhi, ngươi nên hiểu rõ, Hắc Thủy vương thành là một cái động không đáy, tuy tài nguyên phong phú nhưng đó cũng là một nơi rắc rối, cho dù ngươi có trở thành cao thủ Tiên Thiên thì đi đến đó chưa chắc dã được hoan nghênh. Huống chi trẫm còn nghe nói ngươi gây ra không ít nhiễu loạn ở Hắc Thủy vương thành, ngươi không lo rằng đi tới đó thì Thần Lang giáo sẽ không đến tìm ngươi sao?

Đường hoàng trầm giọng nói. Chuyện Lý Lân giết tôn tử của Chưởng giáo của Thần Lang giáo ở Hắc Thủy vương thành kia, Đường hoàng đương nhiên là biết rõ, bởi vì biết rõ cho nên mới lo lắng cho sự an nguy của Lý Lân.

– Không gặp nguy hiểm thì chẳng có ý nghĩa tôi luyện gì, nhi thần không phải kẻ đoản mệnh, Hắc Thủy vương thành cũng không phải đầm rồng hang hổ gì. Lại nhắc tới uy thế của Đại Đường chúng ta hiện nay, cho dù là Thần Lang giáo thì cũng chưa chắc đã dám ra tay.

Lý Lân tự tin nói.

Đường hoàng và Lâm Văn Viễn liếc nhau một cái, Lâm Văn Viễn khe khẽ gật đầu. Sắc mặt Đường hoàng trở nên ngưng trọng, ông nhìn chăm chú vào Lý Lân:

– Lân nhi, con thật sự nghĩ kỹ rồi?

– Nhi thần đã quyết rồi!

Lý Lân đáp vô cùng kiên định.

– Được rồi! Trẫm cho phép ngươi tới Hắc Thủy vương thành. Nhưng dù sao Hắc Thủy vương thành cũng là một mảng loạn cục, ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói, chỉ cần trẫm làm được thì sẽ thỏa mãn ngươi.

Lý Lân nghĩ nghĩ rồi nói:

– Phụ hoàng, nhi thần cầu người điều Vệ Quốc quân tới Hắc Thủy vương thành! Có vài chục vạn đại quân, cho dù thế lực lớn như Thần Lang giáo thì cũng phải kiêng dè, như vậy sự an toàn của nhi thần cũng có đảm bảo.

– Vệ Quốc quân, Lân nhi, con phải hiểu rõ, Vệ Quốc quân dù có sức chiến đấu nhưng cũng chỉ là quân đội thế tục, đến nơi nhiều cao thủ như Hắc Thủy vương thành sợ rằng sẽ không thành trợ lực mà ngược lại sẽ là vướng bận.

Đường hoàng cảm thấy khá khó hiểu.

– Biển lớn đãi cát, thứ còn lại chính là hoàng kim! Hiện giờ chiến sự phương Bắc đã tạm ổn, Vệ Quốc quân ở lại phương Bắc cũng chẳng còn ý nghĩa gì, ngược lại không bằng bước vào chiến trường khác để rèn luyện. Nhi thần tin tưởng khi Vệ Quốc quân đứng vững trong Hắc Thủy vơng thành, đó sẽ thành một đội quân vô địch mà ai nấy cũng phải ngước nhìn.

Lý Lân có dáng người cao lớn kiên cường, nói ra những lời này lại càng đanh thép.

Lúc đến Yến Kinh thì là Ám Ảnh chở hắn và Nam Cung Tiểu Vũ phi hành tới, lúc rời đi lại chỉ có một mình hắn. Nam Cung Tiểu Vũ vốn muốn đi theo nhưng lại bị Lý Lân từ chối, sau đó phái gã trở về biên cương phía Bắc. Nam Cung Tiểu Vũ thuộc về Tần gia chứ không phải thuộc hạ của hắn, huống chi thân phận Kim Giáp tướng quân của gã cũng không phù hợp để đi đến Hắc Thủy tùng lâm đầy rẫy nguy hiểm kia.