Chương 122.2: Vấn tâm tình

Tam Thái Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Không để ý tới những tiếng tranh luận bên ngoài, Lý lân bước nhanh vào hậu đường. Điều khiến hắn kinh ngạc chính là, nơi này lại là một gian khuê phòng của nữ tử. Toàn bộ trong phòng tràn ngập mùi thơm thoang thoảng, thấm vào ruột gan nhưng lại không cho người ta có cảm giác dung tục. Gian phòng cũng không lớn với một chiếc giường màu hồng nhạt, một chiếc bàn dài thấp, trên mặt bàn có đặt một chiếc đàn cổ. Tuy rằng Lý lân không thông âm luật, nhưng cũng có thể cảm nhận được bộ đàn cổ kia bất phàm, không hề thua kém với Nha Phong, được xưng một trong thập đại danh cầm đại lục của Lý Chấn Uy. Ở mặt sau bàn dài, Ny Ny cô nương điềm tĩnh ngồi ngay ngắn, tấm lụa mỏng trên mặt đã được lấy xuống, để lộ ra một kiều nhan không vui không buồn. Khác với tất cả những nữ tử mà Lý Lân đã tiếp xúc qua, khí chất của nàng lành lạnh giống như một đóa hoa Tuyết Liên sinh trưởng ở đỉnh Tuyết Sơn, một mái tóc dài đen nhánh, tản ra mùi thơm ngát mê người; lông mày nhỏ nhắn như lá liễu, giống như trăng lưỡi liềm; mắt to long lanh đầy nước, phảng phất nhìn thấu lòng người; chiếc mũi cao thẳng, yên tĩnh hô hấp; miệng nhỏ tựa như anh đào, lại có đôi môi mê người; da thịt trắng nõn, giống như cây đào mật; tuy là ngồi ngay ngắn, nhưng cung trang trước ngực nâng lên thật cao cho thấy tư thái xinh đẹp, hơn nữa tiếng nói hát giống như hoàng oanh, đủ khiến vô số nam nhân vì vậy mà khuynh đảo.

Lý Lân hơi sửng sốt một chút, không biết có nên bước vào trong hay không.

– Mời công tử!

Ny Ny cô nương hơi đỏ mặt, để một nam tử xa lạ tiến vào khuê phòng của mình, chuyện này đối với nữ tử chưa lấy chồng mà nói đều là một chuyện khá quẫn bách. Ny Ny cô nương tuy không phải là nữ tử bình thường, nhưng đây đúng là lần đầu tiên để cho khuê phòng của mình bày ra ở trước mặt một người nam nhân.

Lý Lân hít một hơi thật sâu, tâm tình khôi phục lại không dao động, rất là tự nhiên đi tới trước bàn cầm rồi ngồi xuống.

– Công tử cử chỉ tùy ý, là khinh thường Ny Ny xuất thân nơi bướm hoa sao?

Ny Ny nhẹ giọng nói ra, âm thanh như hoàng oanh nhập cốc, ẩn chứa một loại giai điệu tự nhiên hợp nhất.

– Không dám, tuy đây là lần đầu tiên bản công tử tới nơi bướm hoa này, nhưng cũng có thể cảm nhận được khí chất cao nhã của Ny Ny cô nương, hiển nhiên là gần bùn mà không nhuộm bùn. Chỉ là bản công tử rất tò mò, trong đại sảnh có rất nhiều công tử trẻ tuổi, luận tướng mạo hay là gia thế thì người mạnh hơn bản công tử có không ít, vì sao cô nương lại chọn ta!

Lý Lân trực tiếp hỏi, câu hỏi này hẳn cũng là nghi hoặc trong lòng của tất cả mọi người trong đại sảnh.

– Công tử có biết xuất thân của Ny Ny không?

Ny Ny gảy nhẹ dây đàn nói.

– Có nghe nói qua!

Lý Lân gật đầu, Luyện Tình Tông là thế lực lớn thứ năm tại Hắc Thủy vương thành.

– Ta là đệ tử của Luyện Tình tông, nói dễ nghe hơn một chút là Thánh nữ hiện tại của Tông môn, nhưng cũng là công cụ của Tông môn. Có thể công tử không biết, Thánh nữ hiện tại của Luyện Tình tông chúng ta không phải chỉ có một người, mà là có tới mười người, chỉ là chúng ta cũng không cùng xuất hiện ở một nơi. Chúng ta cũng không biết hết nhau. Mười vị Thánh nữ đều là Tông môn tuyển chọn tỉ mỉ, đều là thiên tư quốc sắc, thể chất đặc thù, Ny Ny cũng không phải là người xuất sắc ở trong chỗ đó. Mà trong mười người chúng ta chỉ có một sẽ trở thành ứng cử viên cho Tông chủ đời tiếp theo, chín người còn lại chỉ có hai vận mệnh, không phải bị trở thành đệ tử cấp thấp thì chính là trở thành công cụ để Tông phái liên kết với những thế lực khác. Các vị công tử trong đại sảnh sợ rằng không một người thật tình, Ny Ny làm sao có thể chọn bọn họ để giao phó chung thân đây.

Ny Ny nói đầy thương cảm.

– Vì sao Ny Ny cô nương lại cho rằng bản công tử có chứa chân tâm, dù sao ngươi và ta trước đó cũng không quen biết. Bản công tử cũng là lần đầu tiên tới Lăng Tiêu lâu này, chuyện của Ny Ny cô nương đúng là lần đầu tiên nghe nói. Nếu như Ny Ny cô nương cho rằng bản công tử sẽ nhất kiến chung tình với cô nương thì nhầm rồi. Bản công tử không phải chưa từng gặp được mỹ nữ, đối với phiền toái như Ny Ny cô nương, bản công tử cho rằng không chọc đến thì tốt hơn.

Lý Lân bình tĩnh nói, không hề động lòng với dung nhan kiều mị của Ny Ny cô nương. Hắn không phải loại động vật chỉ biết dựa vào nửa người dưới suy tính, huống chi lại vì cô gái mặc áo trắng này mà thiếu nợ phong lưu, Lý Lân cũng không muốn tiếp tục trêu chọc phiền toái lớn hơn nữa.

– Công tử có từng nghe nói tới Thiên Âm thể?

Ny Ny cô nương cũng không vì lời của Lý Lân mà tức giận, trái lại vẻ mặt càng thêm bình tĩnh.

– Chưa từng!banlong chia sẻ đam mê truyện

Lý Lân lắc đầu đáp. Đối với thể chất đặc thù gì đó thì hắn hiểu biết rất hữu hạn. Dù sao trước đây hắn cũng chỉ là một tên Hoàng tử không quyền không thế.

– Thiên Âm thể chính là thân thể trời sinh thân cận âm luật. Theo lời đồn đại thì khai phát đến mức tận cùng là có thể lắng nghe được tiếng của vạn vật. Ny Ny tuy chưa từng có loại năng lực này, nhưng lại có thể lắng nghe một phần tiếng lòng của người khác. Lý công tử tuy rằng lãnh lùng, nhưng cũng nắm giữ được cái tâm nam nhi mềm mại, hơn nữa trong lòng công tử có một đạo tình tổn thương khó có thể vượt qua. Chỉ riêng những điểm này đã đủ để Ny Ny coi trọng công tử.

Ny Ny nhỏ giọng nói, trong giọng nói có chút phiền muộn. Nếu như còn có lựa chọn khác tốt hơn, nàng cũng sẽ không lựa chọn nam nhân như Lý Lân, tuy có chân tâm nhưng dù sao đã từng in dấu của nữ nhân, nàng muốn bước vào nội tâm Lý Lân thì cần phải bỏ ra nhiều nỗ lực hơn nữa.

Lý Lân bỗng nhiên đứng lên, trên mặt loé qua một vệt tàn khốc:

– Ngươi còn nghe được cái gì!

Ny Ny cô nương cũng biến sắc, bình tĩnh lắc đầu, nói:

– Công tử đừng tức giận! Ny Ny chỉ có thể cảm nhận được tâm tình biến hóa của người khác, nhưng cũng không thể dò xét ký ức của người ta.

Lý Lân thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại ngồi xuống.

– Công tử nếu đã vào đây, có thể hay không tiếp tục nghe Ny Ny gảy một khúc?

Ny Ny nhẹ nhàng gảy dây đàn, âm thanh lanh lảnh dễ nghe vang lên.

– Bản công tử không tinh thông âm luật, sợ rằng lãng phí tiên âm của Ny Ny cô nương rồi.

Lý Lân trầm giọng nói, đối với một khúc làm nổi lên ký ức từ đáy lòng kia của Ny Ny, Lý Lân thật sự vẫn còn sợ hãi.

– Nhạc khúc vốn là khiến người ta dùng tâm mà nghe. Công tử sở dĩ từ chối chẳng lẽ là lo lắng lần thứ hai nhấm nháp chuyện tổn thương dưới đáy lòng? Ny Ny có một câu nói muốn khuyên giải công tử, nếu đã trở thành tổn thương thì nên khiến nó mau chóng đi qua, mà không phải ở đáy lòng lưu lại một đạo vết sẹo khó coi mà không dám chạm đến.

– Chuyện của bản công tử không cần cô nương lo lắng.

Lý Lân lắc đầu một cái, không muốn cùng một nữ nhân không quen biết thảo luận bí mật dưới đáy lòng của mình.

– Nếu công tử không muốn vấn tâm, vậy Ny Ny sẽ tặng cho công tử một khúc Minh Nguyệt Vấn Tình.

Nói xong, Ny Ny cô nương giơ ngón tay ngọc gảy lên dây đàn, một đạo khúc lành lạnh lộ ra ý tứ mờ ảo từ từ tràn ra dưới tay nàng.

Lý Lân thấy hoa mắt, dường như trong nháy mắt cả người bị đưa vào trong nơi hoang dã, bốn phía một mảnh tĩnh mịch, chỉ có trên trời cao một vầng trăng sáng to lớn tản ra ánh sáng trong trẻo. Đáy lòng phảng phất bị xúc động, một cảm giác quen thuộc từ bên trong ánh trăng truyền đến.

Sau đó bên trong mang theo một bóng người quen thuộc mơ hồ đạp tới.

– Vãn Tình!

Lý Lân sắc mặt thay đổi, nhẹ nhàng kêu, tuy rằng biết rõ là ảo giác, nhưng Lý Lân vẫn trầm mê tiến vào.

Vãn Tình vẫn hệt lần đầu gặp gỡ, một thân quần dài thanh lịch, đôi mắt tinh khiết lẳng lặng nhìn vào hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp kia là nụ cười hoạt bát lại điềm tĩnh. Nàng chầm chậm đi tới trước người Lý Lân, giơ bàn tay ngọc khẽ vuốt khuôn mặt Lý Lân, trong ánh mắt tràn đầy tưởng niệm.

Lý Lân ngơ ngác nhìn nàng, trong mắt tựa hồ có nước mắt chực trào ra, nhưng hắn vẫn không chịu nháy một cái, sợ chỉ cần chớp mắt thì Vãn Tình sẽ biến mất.

– Em có khỏe không?

Lý Lân khẽ hỏi.

Vãn Tình vẫn cười, dường như chưa từng nghe được câu hỏi của Lý Lân.

– Mối thù của em ta đã thay em báo, hai têncặn bã kia ta đã diệt trừ hoàn toàn. Em có thể ngủ yên dưới Cửu Tuyền rồi.

Lý Lân khẽ nói, si ngốc nhìn chăm chú vào khuôn mặt gần trong gang tấc nhưng khó có thể chạm tới của Vãn Tình.

Giống như thật sự đã nghe được lời của Lý Lân, Vãn Tình nở một nụ cười cảm động, trong chốc lát in dấu thật sâu ở trong trái tim Lý Lân.

Tiếng đàn ở bên người Lý Lân vang lên, vùng hoang dã vẫn ở chỗ cũ, ánh trăng rọi chiếu trái tim. Mà Vãn Tình trước người đã ở vầng sáng rực rỡ giống như cơn mưa ánh sáng tiêu tán đi, chỉ để lại ngác Lý Lân ngơ ngác lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn mang tới tơ tình yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Lý Lân chỉ cảm thấy trên mặt mát lạnh, một giọt lệ nam nhi rơi xuống, nhỏ ở trên mu bàn tay. Cảm giác trong giây lát đó khiến Lý Lân hoàn toàn tỉnh lại.

– Được rồi!

Lý Lân nhỏ giọng nói. Vùng hoang dã bên người, trăng sáng trên không đồng thời biến mất không còn tăm hơi, trước mắt hắn vẫn là khuê phòng tản ra hương thơm của Ny Ny cô nương.

Chỉ thấy Ny Ny cô nương ở phía đối diện sắc mặt tái nhợt, trên người toát ra rất nhiều mồ hôi, khiến cho toàn bộ không khí ám muội trong khuê phòng càng thêm nồng nặc.

– Ngươi đang chạm đến điểm mấu chốt của ta!

Lý Lân sắc mặt khó coi. Liên tục hai lần bị tiếng đàn nhiễu loạn tâm thần, Lý Lân không thể tha thứ loại sơ sẩy này của chính mình, lại càng thêm kiêng kỵ vị Ny Ny cô nương đã tạo ra tất cả kia.

– Ta chỉ là muốn để công tử tự mình nhìn thấu, sau đó buông xuống!

Ny Ny cô nương có chút hư nhược cười nói. Lấy thực lực trước mắt của nàng, biểu diễn khúc Minh Nguyệt Vấn Tình vẫn còn có chút miễn cưỡng.

– Chuyện đã ở trong tim, nếu lúc trước lấy lên được, liền nên gánh chịu. Ngay cả một đoạn tình cảm đều không chịu đựng nổi, tương lai còn có cái gì có thể thừa nhận được.

Lý Lân lắc đầu một cái, không tán thành phương pháp buông bỏ tình cảm của Ny Ny cô nương.

– Nếu công tử không muốn buông bỏ, khả năng này sẽ trở thành một đạo tâm ma trên đường đi của công tử. Công tử không sợ tương lai nó sẽ là rãnh trời trở ngại công tử tiến giai sao?

Ny Ny cô nương nhỏ giọng nói.

– Cuộc đời một con người, ai mà không có gút mắc. Nếu như lãng quên đi những thứ quý báu này, cuộc đời còn có ý nghĩa gì nữa. Cho dù tương lai võ đạo có đạt đến đỉnh cao, đó cũng chỉ là một xác chết di động không có ký ức. Bản công tử kiếp này muốn leo lên đỉnh cao võ đạo, sẽ đứng trên đỉnh cao nhất, tầm mắt nhìn trọn những ngọn núi thấp, mà không phải bước lên đỉnh cao rồi một mình thưởng thức cô độc cùng bi thương. Cho nên ý tốt của Ny Ny cô nương, bản công tử xem ra phải cô phụ rồi.

Lý Lân lắc đầu.

– Công tử chí hướng rộng lớn, nhưng có được tất có mất. Thương Long đại lục vô số năm qua sinh ra vô số thiên tài, bọn họ dùng chính bi thương một đời của mình chứng minh rằng có vài thứ nên thả xuống, mà không phải cứ mãi gánh vác. Công tử chính là người có tình, Ny Ny không muốn công tử khổ sở vì tình mãi như vậy.

– Ha ha…! Ny Ny cô nương đang nói đùa sao? Luyện Tình tông lấy tình nhập đạo, chú ý luyện tình phá tình, mà muốn đạt tới cái này nhất định phải khốn khổ vì tình. Tình càng sâu, loại lao tù này càng thêm kiên cố, lúc phá tình thu hoạch càng lớn. Nếu như hai người nhập tình không thể đồng thời phá tình mà ra, mà là chỉ có một người phá tình, vậy một người khác cả đời sẽ vì tình mà khổ sở. Mà Luyện Tình tông các ngươi vô số năm qua đùa bỡn tình cảm của bao nhiêu người, cũng khó trách các ngươi không biết tình cảm quý giá thế nào. Đối với bản công tử mà nói, cảm tình là thứ quý giá nhất của một đời người, đáng giá quý trọng và khắc ghi, mà không phải trở thành một loại thủ đoạn luyện công. Thứ cho bản công tử không phụng bồi, Ny Ny cô nương hãy lựa chọn người chịu cùng ngươi đùa bỡn tình cảm đi!

Ngừng cười, Lý Lân kiên quyết đứng dậy, không có nửa điểm lưu luyến bước ra khỏi khuê phòng của Ny Ny cô nương.