Chương 228: Lại tới Hắc Thủy vương thành (2)

Tam Thái Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Kẻ lấy mạng ngươi!

Thanh niên này có sắc mặt vàng như nghệ, đúng là không phải bộ dáng ban đầu.

Thích sát Lý Lân mà còn phải dịch dung cải trang, hơn nữa thân hình chật vật đầy vẻ phong trần kia, tất nhiên là đã đuổi theo một đoạn đường dài, Lý Lân lập tức hiểu được lai lịch của kẻ này.

– Ngươi là người của Vũ vương phải không! Lão già đó đúng là vẫn không cam lòng nhỉ!

Thần sắc Lý Lân dần dần được vẻ ngưng trọng thay thế, đối phương tuy trông thảm hại là thế nhưng khí tức trên người lại được điều tức rất nhanh, một luồng khí thế không hề yếu từ thân thể người này dâng lên. Theo công kích vừa rồi thì kẻ này có cảnh giới võ đạo cao siêu hơn mình, nếu không cẩn thận thì sợ là hắn cũng phải ăn khổ.

– Hãy bớt sàm ngôn đi! Xem ngươi có thể chạy được xa như vậy dưới sự truy kích của bản đại gia, bản đại gia có thể cho ngươi nói một lời trăng trối.

Tác Mộc ngạo nghễ nói. Nhắc tới thì gã cũng cảm thấy bẽ mặt, gã với Lý Lân đều dựa vào tu vi mà chạy, Lý Lân tuy chạy sớm hơn gã mấy canh giờ nhưng dọc đường không phải lúc nào cũng chạy, theo mấy đống lửa để lại kia thì hắn từng ung dung nghỉ ngơi mấy bận. Nhưng mặc dù như vậy, mãi cho tới trước Hắc Thủy vương thành, Tác Mộc mới đuổi kịp Lý Lân. Vì không để cho Lý Lân tiến vào Hắc Thủy vương thành khiến mình lãng phí gần hai tháng, Tác Mộc đã bất chấp tất cả mà vội vã ra tay. Với thực lực Tam phẩm Vương Tọa của gã, đánh lén một tên Nhất phẩm Vương Tọa như vậy thì sẽ không có gì sai sót, dù sao thì không phải ai cũng biết là Lý Lân nắm giữ thần thông không gian trong tay.

Người biết chuyện đó chỉ cho là Lý Lân may mắn có được Không Gian thần phù, bởi vì đại lục truyền thừa vô số năm mà chưa từng nghe nói ai dưới Hoàng cấp mà lại có thể nắm giữ được thần thông không gian cả, đương nhiên là ngoại trừ mấy huyết mạch giả có thiên phú dị bẩm. Mà Lý Lân là huyết mạch hoàng thất thì không thể nào có được loại thiên phú huyết mạch này, vì thế mà dù Vũ vương biết Lý Lân có con át chủ bài thì cũng chưa từng nhắc Tác Mộc.

– Lão già Vũ vương đó còn chẳng làm gì được bản hoàng tử, chỉ bằng ngươi?

Lý Lân nói đầy khinh thường.

– Hừ! Nếu ngươi đã không biết điều như thế thì đại gia ta đành phải tiễn ngươi lên đường.

Tác Mộc không muốn tiếp tục dong dài nữa, ở trong mắt gã thì Lý Lân đã là người chết, cần gì phải so đo với người đã chết.

Trong chớp mắt toàn thân Tác Mộc được bao phủ bởi một bộ chiến giáp chân khí màu đen sì, gã dù nắm chắc là có thể giết chết Lý Lân, nhưng đó khong có nghĩa là gã sẽ sơ ý. Hơn nữa nơi này là phía Đông Hắc Thủy hành tỉnh nơi cao thủ nhiều như mây, cách đó không xa lại là vương thành trung tâm nơi náo động, nếu toàn lực xuất thủ sẽ dễ khiến kẻ khác chú ý, biện pháp ổn thỏa nhất chính là tốc chiến tốc thắng, giết chết Lý Lân rồi lập tức thoát thân, sau đó dù phủ Tổng đốc Hắc Thủy có truy cứu thì gã đã ở ngoài trăm dặm, một khi gã về Yến Kinh thì chuyện này sẽ chẳng giải quyết được gì nữa.

Lý Lân căng thẳng, cả người phát ra những tiếng lách cách, khí tức hùng hồn bùng phát ra từ trên người hắn.

– Tu vi chân khí thật mạnh! Tin tức lúc trước sai lầm rồi, tu vi của Tam hoàng tử hơn xa cảnh giới võ đạo này, hiện giờ xem ra là không yếu hơn ta bao nhiêu.

Tác Mộc ngẩn ra, sự ngưng trọng ép ở trong lòng lại càng tăng thêm vài phần.

– Đến đi!

Trên người Lý Lân lượn lờ chân khí Tiên Thiên màu nhũ bạch, hắn chưa ngưng tụ chiến giáp chân khí là vì cảnh giới võ đạo kém Tác Mộc, nhưng điều khiến Tác Mộc không dám khinh thường là thực lực mà Lý Lân thể hiện ra kia lại không hề phẳng như gương, mà trải đầy lốc xoáy, bảo vệ cả người hắn rất nghiêm mật. Đối với loại tình huống quỷ dị này, Tác Mộc dù có cảnh giới võ đạo cao hơn nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay.

– Đến đi! Chân khí tu vi có mạnh thì cũng không đại diện cho sức chiến đấu mạnh mẽ, cảnh giới võ đạo có chênh lệch lại càng không thể dùng chân khí để bù lại.

Tác Mộc quát to một tiếng, khí tức trên người đột ngột tăng vọt. Gã không lựa chọn dùng vũ khí mà trực tiếp tập trung chân khí vào hai nắm tay. Linh khí tuy tốt nhưng chưa chắc đã tương hợp với bản thân, chỉ có hai nắm đấm kia mới có thể phát huy ra uy lực của bản thân một cách hoàn mỹ nhất.

– Tới tốt lắm!

Lý Lân mỉm cười. Sau khi Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh đột phá tầng thứ nhất, hắn vẫn chưa từng có cơ hội kiểm nghiệm trình độ thân thể mình, mà xem phương thức chiến đấu của Tác Mộc kia thì tất nhiên cũng tinh thông bí kỹ luyện thể, thật đúng là lúc buồn ngủ lại có kẻ đưa gối.

Một tiếng ầm vang lên, hai đấm đụng vào nhau. Lý Lân lùi lại mấy bước liền, chân khí màu vàng bắt đầu tuôn ra giữa các ngón tay, nhanh chóng chữa trị chút tổn thương trên bàn tay. Mà Tác Mộc thì lắc lư thân mình, tuy không lui ra sau nhưng chân khí màu đen bao phủ trên nắm tay lại bị quyền kia đánh nát, máu tươi chảy ra trên lòng bàn tay.

– Không thể nào!

Tác Mộc không thể tin tưởng nổi. Cảnh giới võ đạo của gã cao hơn Lý Lân hẳn hai cảnh giới, cảnh giới võ đạo trên Tiên Thiên hoàn toàn khác với dưới Tiên Thiên, chênh lệch giữa mỗi một phẩm là rất lớn. Nhất là khi hai nắm tay của Tác Mộc được bao bọc bằng chiến giáp chân khí, sức phòng hộ vốn rất mạnh. Lần đụng vào nhau này, trông thì có vẻ là Lý Lân thua kém, nhưng kết quả thực tế là không có chịu thiệt gì.

– Không có gì là không thể cả! Đến nào, hôm nay bản hoàng tử sẽ thu chút lãi từ lão già Vũ vương kia.

Lý Lân không kinh sợ mà còn mừng rỡ. Một quyền vừa rồi hắn chỉ dùng chân khí màu vàng bảo vệ kinh mạch của cánh tay chứ chưa điều động chân khí gia trì, tuy không mạnh như Tác Mộc nhưng không bị lùi quá xa. Kết quả này khiến niềm tin của Lý Lân tăng lên rất nhiều. Hai nắm tay hắn được bao phủ bởi Thuần Dương chân khí màu trắng ngà, nếu phía sau mà có người cẩn thận quan sát thì sẽ thấy bên ngoài chân khí của Lý Lân luôn được phủ một tia hắc khí như có như không, đó là ma khí tràn ra ngoài từ trong cơ thể Lý Lân. Giai đoạn hiện nay, Tiên Thiên Thuần Dương chân khí không bài xích với ma khí nữa, nhưng ma khí lại tương khắc với chân khí màu vàng của Kim Cương Bất Phôi Thần Công, bởi vậy chẳng thể đồng thời sử dụng ba loại chân khí này.

Rầm rầm rầm!

Kèm theo tiếng nổ vang chói tai là hai bóng người không ngừng đụng vào nhau. Lý Lân càng đánh càng hăng, toàn bộ một trăm lẻ tám khiếu huyệt đã ngưng tụ ra khí xoáy chân khí được vận chuyển, không ngừng tẩm bổ mở rộng kinh mạch của hắn trong lúc chiến đấu, khiến hắn càng đánh lại càng hăng, càng đánh lại càng linh hoạt. Trái lại, Tác Mộc lại ở trong cái tình cảnh không được tốt cho lắm, những nắm đấm không ngừng đánh đến kia khiến hai nắm tay của gã đau đớn như muốn nứt gãy ra. Từ lúc bắt đầu giao thủ với Lý Lân, chân khí trong cơ thể gã bắt đầu vận chuyển ì ạch không thông thuận, thậm chí từ từ ngưng trệ, Tiên Thiên chân khí lúc đầu có thể linh hoạt sử dụng kia dường như giống binh lính âm phụng dương vi, càng lúc càng khó điều khiển. Cho dù chân khí trong đan điền khí hải của gã có phong phú cỡ nào, không phát ra được ngoài kinh mạch cũng là uổng phí. Từ lúc đầu gã hoàn toàn áp chế Lý Lân, đến bây giờ Lý Lân hoàn toàn dựa vào sức mạnh cơ thể cứ đề gã ra mà đánh, điều này khiến Tác Mộc tràn ngập một loại cảm giác sợ hãi trong lòng. Đối với một võ giả, nhất là cao thủ Vương Tọa đã bước qua bức tường Tiên Thiên cản trở kia, mất mạng thì không đáng sợ, nhưng mất đi tu vi lại có thể khiến y sống không bằng chết. Hiện giờ Tác Mộc chính là đang ở trong tình huống như này, chân khí không chút thay đổi khiến gã sợ hãi vô cùng.

Một tiếng ầm vang lên, nắm tay được bao phủ bởi chân khí màu trắng của Lý Lân đánh vỡ hàng phòng ngự của Tác Mộc và nện mạnh lên ngực gã. Chiến giáp do chân khí màu đen ngưng tụ kia bị lõm xuống, không ngờ lại khó có thể phòng ngự được công kích cận thân ẩn chứa chân khí này của Lý Lân.

– A…..

Trên khuôn mặt Tác Mộc đầy vẻ khó tin.

– Thối Thể quyền của Vũ vương điện hạ, sao ngươi lại học được!

Có thể bỏ qua chiến giáp chân khí của gã mà trực tiếp công kích vào lục phủ ngũ tạng ở trong cơ thể, theo gã biết thì chỉ có Thối Thể quyền mà Vũ vương tự mình sáng tạo ra mới có thể làm được. Mà bộ quyền pháp có phẩm chất không thấp này là tuyệt học của Vũ vương, không dễ truyền cho người khác, Vũ vương lại càng không truyền cho tên Lý Lân vốn là đối thủ của mình.

– Tiếc quá, bản hoàng tử tu luyện trong thời gian quá ngắn, nếu không thì quyền này đã đủ để ngươi mất đi sức chiến đấu rồi.

Lý Lân nói với vẻ tiếc hận.

Thối Thể quyền là do Vũ vương hỗn hợp các loại quyền pháp trong sách rồi ra sức thăng hoa sáng chế, là kẻ địch, Lý Lân đương nhiên không thể nào được Vũ vương truyền cho, mà trong thế giới này kẻ biết bộ quyền pháp này tất nhiên là người thân cận của Vũ vương. Nhưng mà Lý Lân đã từng giao thủ với Lý Huân, con của Vũ vương, hiểu rõ Túy Thể quyền, mà linh hồn Ma đao trong cơ thể hắn ăn linh hồn của Lý Huân, linh hồn Ma đao với Lý Lân là một thể nên Lý Lân cũng có được một phần trí nhớ của Lý Huân. Tiếc là mật địa của Đại Đường, nơi Lý Lân cực kỳ để ý kia thì Lý Huân lại không có nhiều trí nhớ về nó, gã chỉ hoạt động trong khu vực chỉ định ở mật địa, hơn nữa thời gian cũng không lâu.