Chương 325: Hoàng cấp hiện, Vương thành loạn (1)

Tam Thái Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hống….!

Tiếng hổ gầm vang lên, Hổ Tích thân tựa như một ngọn núi, lao thẳng tới phía Ny Ny…

Trường kiếm bay lượn kín không một kẽ hở, ngăn lại công kích của Hổ Tích.

Một âm thanh bén nhọn từ miệng vang lên, Ny Ny tấn công càng thêm mạnh mẽ. Hổ Tích đang đến với thế công mạnh như vũ bão chợt cứng đờ toàn thân, trong chớp máy như biến thành kẻ ngu ngốc, ngơ ngẩn.

Xoạt..!

Thừa dịp Hổ Tích đang ngẩn người, Ny Ny đâm thẳng vào chỗ yếu hại của nó. Thấy con quái vật to lớn ngã xuống, tuy nàng cảm thấy ghê tởm muốn chết, nhưng lại vui sướng tận đáy lòng.

– Mặc dù có thể đánh bại tam cấp linh thú, nhưng xem ra như vậy vẫn còn quá kém.

Ny Ny cũng chưa cảm thấy vừa lòng với thực lực hiện tại của bản thân.

Trong Hắc Thủy vương thành, nhất là khoảng thời gian này, thường thường có những tiếng rống giận vang trời. Vì phòng ngừa vạn nhất, Tam đại thế lực khi phái ra cao thủ Tiên Thiên đều bắt bọn họ phong ấn một tia thần thức vào bản mạng bài, đặt ở trong tông môn, đây cũng là truyền thống từ xưa truyền lại. Khi Đế Thí Thiên giết chết đám cao thủ này thì đám bản mạng bài liên tiếp nát vụn. Tình huống dị thường như vậy khiến cho Tam đại thế lực sợ hãi không thôi, tất cả đám Cửu phẩm Vương Tọa muốn đi vào Hắc Thủy tùng lâm nhằm tra xét vấn đề này. Thế nhưng bọn họ vẫn không dám đặt chân vào rừng dù chỉ nửa bước.

Cuối cùng bọn họ phát hiện ra Hạc vương với một cao thủ Cửu phẩm Vương Tọa thần bí đang quyết chiến.

– Đó là Cửu phẩm Vương Tọa của Phách Vương môn, muốn làm hoàng tước, nhưng không ngờ cũng bị hãm vào chuyện này. Chuyện chết tiệt này rốt cuộc là sao đây. Tại sao Hạc vương của Hắc Thủy tùng lầm lại ra tay đây, đám cao thủ Tiên Thiên của chúng ta rốt cuộc tại sao lại ngã xuống chứ?

Sắc mặt Dư Thương Hải vô cùng âm trầm, tuy muốn biết tại sao đám Tiên Thiên cao thủ của mình cứ liên tiếp ngã xuống, nhưng Dư Thương Hải không có dũng khí để bước vào đó.

– Lần này chúng ta tổn thất thảm trọng vô cùng. Có thể ngăn cản thần thức chúng ta chỉ có thể là do Hoàng cấp cao thủ quấy nhiễu, trong tình huống này chỉ có thể mời cao thủ Hoàng cấp như lão tổ ra tay thì mới biết được tình huống thế nào.

Phượng Vô Lương nói, sắc mặt hắn âm trầm vô cùng, bởi hắn phát hiện đệ đệ Phương Vô Ưu của hắn cũng đã vẫn lạc. Tình nghĩa huynh đệ mấy trăm năm, cho dù tâm tư có cứng rắn thì hắn cũng không phải là sắt đá không tình cảm.

– Trưởng lão Lâm Giai của tông môn chúng ta cũng chết, xem ra kẻ ra tay hẳn là linh thú không sợ kịch độc.

Sắc mặt Dư Thương Hải còn xấu hơn nữa. Độc công rất khó luyện, huống chi Lâm Giai còn là Thất phẩm Vương Tọa, thêm một thân độc công thì Bát phẩm đỉnh phong cũng không phải đối thủ. Đây là vì sao Thần Lang giáo vẫn luôn để cho tu vi Thất phẩm dẫn đội.

– Hiện giờ cũng chỉ có thể mời lão tổ ra tay dò xét Thiên cơ mà thôi, ta cảm thấy Hắc Thủy tùng lâm dường như đang khẩn trương lên nhiều, chưa nói đến chiến tranh Tiên Thiên đỉnh phong, có lẽ còn có thể xuất hiện chiến đấu của Hoàng cấp cao thủ. Tuy rằng lần hành động này thất bại thảm trọng, nhưng không phải là không có thu hoạch. Chí ít chúng ta cũng biết Hán vương phủ của Đại Đường cũng không dễ chọc vào.

Phượng Vô Lương hơi do dự rồi nói.

Tam đại thế lực gióng trống khua chiêng như thế thực đã chấn động toàn bộ Hắc Thủy vương thành, ngay sau đó, tin tức một trăm cao thủ Tiên Thiên bị diệt trong Hắc Thủy Tùng Lâm thoát ra, toàn bộ ánh mắt mọi người nơi này đều tập trung vào Hán Vương phủ Đại Đường.

Một tiếng nổ vang, đại môn Hán vương phủ bị một đại thủ đánh cho thành bột mịn.

– Kẻ nào dám tới Hán vương phủ ra oai?

Ngụy Duyên trong trang phục đen bước ra, toàn thân đầy mồ hôi. Hắn còn đang so chiêu cùng Mạc Phi Linh, nào ngờ địch nhân đang đánh tới tận cửa rồi.

– Hán vương phủ lớn như thế lại chỉ để lại một hai con mèo nhỏ các người sao, hôm nay Hán vương phủ ắt phải bị diệt.

Một tên trung niên thần sắc âm trầm bước tới, phía sau cũng có hai vị trung niên khác, khí thế mạnh mẽ. Ba cỗ khí thế bất phàm, hiện rõ là kẻ nắm binh quyền.

– Thần Lang giáo Dư Nhân Hào, Kim Mã đường Phượng Tê Cung, Đại Diễn tông Tần Đoan, không nghĩ tới lại là truyền nhân tam giáo như các ngươi đích thân ra tay, Hán vương phủ thực là vinh hạnh quá.

Ngụy Duyên tất nhiên biết được ba người thừa kế của các thế lực lớn này, bọn họ đều là Bát phẩm Vương Tọa, trông có vẻ trẻ, nhưng thực chất đã hơn trăm tuổi rồi. Ngụy Duyên co gan đứng trước mặt mà gọi thẳng tên, dũng khí quả là có thừa.

– Ngươi chính là dư nghiệt của Ngụy gia, Ngụy Duyên sao? Chẳng qua chỉ là chó nhà có tang mà thôi, thật sự là kẻ không biết sống chết là gì.

Dư Nhân Hào nhướng mắt lên, ra vẻ khinh thường.

– Hừ! Mối thù hủy gia này một ngày nào đó Ngụy Duyên này sẽ đòi lại từ các người!

Ngụy Duyên biến sắc, trong đôi mắt đầy vẻ hận thù.

– Ha ha ha…! Chỉ bằng ngươi sao? Thực là chết cười đấy! Nhưng ngươi cũng được coi là nhân tài, nếu như gia nhập Thần Lang giáo chúng ta bản tọa có thể bỏ qua chuyện cũ, còn đưa người hàng đệ tử hạch tâm luôn.

Dư Nhân Hào cười lớn, vẻ mặt như bố thí. Ngụy Duyên tuy chỉ là đệ tử Ngụy gia, nhưng cũng được gọi là thiên tài, nếu như có thể tiến vào được Thần Lang giáo, nhận được sự dạy dỗ thì chí ít cũng biến thành một cao giai Vương Tọa.

– Nằm mơ đi!

Ngụy Duyên nói rõ ràng từng chữ.

– Dư huynh, cần gì phải dong dài với tiểu tử này, mục tiêu của chúng ta là phá tan Hán vương phủ, bắt sống Lý Chấn Uy. Bản tọa đã sớm nghe nói Tam hoàng tử Lý Lân này có quan hệ tốt với Lý Chấn Uy, bản tọa không tin bắt hẳn rồi mà Lý Lân không chịu xuất hiện.

Tần Đoan âm độc nói, từ khi tiến vào Hán vương phủ, bọn hắn đã điều động thần thức tra xét toàn bộ vương phủ. Theo như hiểu biết của bọn họ, nơi này chí ít vẫn còn một tên Cửu phẩm Vương Tọa không đi theo Lý Lân vào Hắc Thủy Tùng Lâm. Ba người khi tiến tới phá cửa, đã phải kiêng kị cỗ uy áp trong sân đang dần dần dâng lên. Nếu không thì ba người lại thừa hơi đi nói chuyện với cái tên tiểu nhân vật như là Ngụy Duyên đây.

– Không sai, tiểu kia, ngươi dám bước ra thì cũng có chút đảm lượng. Hôm nay bản tọa sẽ cho người Ngụy gia các người được đoàn tụ.

Dư Nhân Hào lên tiếng. Chân khí màu vàng phập phồng, uy áp khủng bố bao phủ lấy Ngụy Duyên, một bàn tay thổ hoàng sắc to lớn đánh thẳng về Ngụy Duyên.

Thần sắc Ngụy Duyên đại biến, hắn chẳng qua mới chỉ là Tiên Thiên Nhất phẩm Vương Tọa mà thôi, đối phương đã là Bát phẩm đỉnh phong, chênh lệch có thể nói là một trời một vực. Tuy hắn tràn đầy dũng khí, nhưng đối đầu với thực lực tuyệt đối thì không hề có chút tác dụng nào.

Một tiếng nổ vang lên, một đạo kim sắc năng lượng hình đại thủ phóng ra, đánh thẳng về ba người Dư Nhân Hào.

Lần này lại tới phiên ba người hoảng hốt, nhưng bọn họ không có chạy trốn, mà thu hồi chân khí muốn dùng để đối phó Ngụy Duyên.

Đại thủ của Ngao Kim vừa phóng tới, phía sau lưng ba người cũng xuất hiện một đại thủ khác ngạnh kháng với nó. Tiếng rạn vỡ không ngừng vang lên, đại thủ màu xám xuất hiện vết rạn không ngừng. Tuy có chút thua thiệt, cuối cùng cũng thành công đánh bay đại thủ màu vàng trở lại.

– Hử?

Một âm thanh kinh ngạc truyền tới, một thân ảnh màu xám xuất hiện sau lưng ba người Dư Nhân Hào. Đó là một lão giả dáng vẻ tang thương, tướng mạo xa lạ, không phải là một cao thủ nổi danh của Tam giáo, cho nên Ngụy Duyên không có ấn tượng gì về người này.

– Đạo hữu, xin hãy hiện thân đi!

Lão già bước tới kia thần sắc bình tĩnh hướng tới sân sau mà nói, thần thức cũng phóng tới hậu viện để tra xét.

– Ngươi không phải là đối thủ của bản tọa, cút!

Một thanh âm già nua truyền tới, đúng là thanh âm của Ngao Kim sau khi biến đổi. Bởi giọng của hắn quá mức non nớt, không mang theo khí thế của Cửu phẩm Vương Tọa. Ở thế giới nhân loại cũng được hai tháng, Ngao Kim cũng chịu ảnh hưởng khá nhiều, cũng biết làm thế nào để che giấu thân phận của bản thân mình.

– Đạo hữu cũng quá cuồng vọng rồi đó!

Lão giả sắc mặt âm trầm, tuy vẫn kiêng kị thực lực của Ngao Kim cho nên không lập tức động thủ.

– Không phải chỉ là một tên Cửu phẩm Vương Tọa thôi sao? Ba người chúng ta liên thủ, không tin không làm gì nổi hắn.

Lại xuất hiện thêm hai thân ảnh già nua nữa. Hai người kia lúc mới xuất hiện thì không ai cảm thấy gì, chỉ khi ba người đứng cạnh nhau mới đem lại cho những người ở đây cảm giác rét lạnh.

– Những người này là ai, tại sao trên người họ lại có mùi mục nát? Chẳng lẽ bọn họ không phải người sống sao?

Ngụy Duyên khó hiểu, tò mò đánh giá ba lão bất tử này, lúc này hắn nhận được truyền âm thần thức của Ngao Kim.

– Tiểu tử kia, không mau chạy về đây, ngươi muốn chết hả?

Thần sắc Ngụy Duyên chợt đổi, không dám chậm trễ, cả người phóng thẳng về phía sâu bên trong hậu viện. Trong mắt Dư Nhân Hào hiện lên vẻ tàn khốc, nhưng cũng không vội ra tay. Trong mắt hắn thì Ngụy Duyên chẳng qua chỉ như một kiến mà thôi, tùy tiện có thể gạt bỏ được. Còn cái tên Cửu phẩm Vương Tọa thần bí kia vẫn chưa ra tay, cho nên vẫn cần phải bình tĩnh xem xét tình hình đã.

– Nếu đạo hữu không chịu hiện thân thì ba người lão phu đành phải dùng vũ lực mời các hạ ra mà thôi.