Chương 346: Hành hung Hỏa Viên (1)

Tam Thái Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Nhìn là biết ngươi không có kiến thức. Nước bọt của rồng chỉ là hình tượng so sánh. Chính là nói loại dịch thể ẩn chứa tinh khí này đủ để so sánh với nước bọt của thần long, tuy rằng không thể sánh bằng nước suối sinh mệnh trong truyền thuyết, nhưng cũng là linh dịch hiếm có. Trong tay ngươi còn có bao nhiêu, giao hết ra đây.

Hương Lân sắc mặt hưng phấn nói.

– Cô nói thẳng là được rồi, so sánh làm cái gì. Chỉ cần không phải nước bọt của rồng là được rồi! Nhưng cô cũng không bị thương, cần thứ này làm gì.

Lý Lân khó hiểu hỏi.

– Đương nhiên là dùng để luyện đan rồi. Đây là thứ tốt, có thể đề cao xác suất luyện đan thành công!

Hương Lân chớp chớp mắt, làm bộ dạng vì chuyện công.

– Được rồi! Cho dù cô nói dối ta cũng nhận.

Lý Lân là người gì. Cá tính của Hương Lân trước mặt hắn trực tiếp không che giấu được. Hắn lấy ra một vò rượu không, rót vào chừng bốn năm lít, đưa cho Hương Lân.

– Đúng là phung phí của trời, linh dịch thế này sao có thể dùng bình rượu. Phải dùng bình ngọc!

Hương Lân nhảy dựng lên như bị lửa đốt. Nhanh chóng từ giới chỉ không gian lấy ra một bình ngọc cực lớn, đem toàn bộ linh dịch rót vào. Bộ dạng cẩn thận kia khiến Lý Lân cực kỳ buồn cười.

Ny Ny uống Long Đản dịch, sắc mặt khôi phục màu hồng nhuận, rồi được Lý Lân đưa ra khỏi Hỏa Diệm Sơn. Dựa theo cách nói của Hương Lân, Hỏa Viên chính là Hỏa linh thuần túy nhất, ác linh hình thành từ địa hỏa sát khí như Hỏa Nha không thể nào sánh được. Đối phó với Hỏa Viên, Thiên Âm công của Ny Ny đương nhiên là không có tác dụng.

Sau đó hai người đi một mạch vào trong, trên đường liên tiếp gặp được các loại Hỏa linh, nhưng phần lớn đều tồn tại theo cá thể, điều này khiến Lý Lân và Hương Lân giảm đi không ít khí lực.

– Giờ đã không sai biệt lắm rồi, chúng ta thâm nhập hơn hai trăm dặm, đi nữa sẽ tới khu vực trung tâm mất.

Lý Lân trầm giọng nói.

– Không vội, chúng ta còn phải tiếp tục vào trong, chỉ có gặp được con Hỏa Viên kia thì mới coi là đạt thành mục đích.

Hương Lân không chút nghĩ ngợi mà nói.

– Vì sao phải đi gặp nó. Không phải chúng ta chỉ cần một nơi nhỏ bên ngoài là được sao? Sao phải phiền phức như vậy?

Lý Lân khó hiểu hỏi.

– Ngươi cũng thấy rồi đó, Hỏa linh trên Hỏa Diệm Sơn này đã hình thành đẳng cấp rõ rệt, sợ là con Hỏa Viên ở khu vực trung tâm đã sinh ra linh trí rồi. Hỏa linh đó có quan niệm về lãnh địa còn mạnh hơn cả linh thú, không được nó cho phép, ngươi cho rằng chúng ta có thể bình yên bình yên trải qua khu vực này sao?

– Được nó cho phép? Cô có lầm không? Chẳng lẽ cô muốn đàm phán với con Hỏa Viên kia?

Lý Lân kinh ngạc nói. Căn cứ theo những gì hắn biết, loại khả năng này gần như bằng không. Hai trăm năm trước, Ngao Vô Tình từng tới nơi này định giải quyết tai họa ngầm ở đây, kết quả là đã đánh một trận với Hỏa Viên. Ngao Vô Tình tuy thắng, nhưng lại khó giết được con Hỏa linh chi hoàng chiếm cứ trong Hỏa Diệm Sơn này, cuối cùng nơi đây trở thành cấm địa của Hắc Thủy Tùng Lâm. Đám linh thú thuộc tính hỏa cũng chỉ dám hấp thu hỏa linh lực ở ngoài cùng, tên nào xui xẻo thì còn bị hỏa linh công kích.

– Không thử sao biết được. Bản cô nương cũng muốn xem Hỏa Viên Hoàng cấp là cái dạng gì.

Sắc mặt Hương Lân ngưng trọng, nói thật trong lòng nàng là không để, nhưng đến nơi này như vậy thì lại không cam lòng. Bởi vì nàng càng đi càng thấy nơi này là một nơi luyện đan rất tốt. Tám trăm dặm Hỏa Diệm Sơn này quả đúng là khu vực luyện đan thiên nhiên, có sông Địa hỏa ổn định do thiên nhiên hình thành đủ hấp dẫn tất cả các Luyện Dược sư.

– Ngươi không sợ chịu thiệt thì bản vương sẽ phụng bồi.

Lý Lân nhún vai, không có gì đáng kể. Lúc trước Ngao Vô Tình sớm nói cho hắn biết rồi, con Hỏa linh này thực lực tuy cường hãn, nhưng cũng chỉ khoảng Hoàng cấp sơ cấp mà thôi, giao chiến chính diện thì không phải đối thủ của Lý Lân, chỉ là cái thân thể bất tử kia lại khó giải quyết. Hơn nữa Hỏa Viên đã tiến hóa ra trí tuệ thì linh hồn lại không phải điểm yếu của nó. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy trăm năm qua Ngao Vô Tình phải bó tay chịu thua.

Hương Lân kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói:

– Ta rất tò mò về thực lực của ngươi đấy. Rõ ràng là Bát phẩm Vương Tọa, vì sao dường như ngươi từ đầu tới cuối đều không coi trọng Hỏa Viên Hoàng cấp kia, thứ như vậy chỉ cần một ngón tay là ấn chết ngươi rồi.

Hương Lân cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi. Dọc đường đi nàng không chỉ một lần đánh giá tu vi võ đạo của Lý Lân, kết quả đều là Bát phẩm Vương Tọa đỉnh phong, thấy thế nào cũng không giống như ẩn dấu thực lực.

– Không phải có cô, cao thủ Hoàng cấp bảo vệ đó sao! Có cô ở đây, ta còn phải lo lắng gì nữa.

Lý Lân nhìn nàng với ánh mắt vô cùng tin tưởng. Không biết sự tín nhiệm của hắn như vậy khiến Hương Lân cười khổ trong lòng không thôi, nhưng vì mặt mũi nên nàng không thể nói mình là không được như vậy.

Cuối cùng Hương Lân liếc hắn một cái, khẽ nói:

– Bản cô nương tuy lợi hại, nhưng cũng không thể chiếu cố ngươi chu toàn được, nếu ngươi thấy tình thế không ổn thì lập tức chạy!

– Biết rồi! Liên quan tới mạng sống thì ta hiểu được mà.

Lý Lân cảm thấy buồn cười, lại không có vach trần Hương Lân đang ra vẻ miệng hùm gan sứa kia. Nói thật là hắn cũng muốn xem con Hỏa Viên do hỏa linh hình thành này rốt cuộc trông như thế nào. Nếu có thể thì cũng là một chiến lực không tệ để thu cho mình dùng.

Ông….

Hai người dường như hãm vào trong bùn, nhưng loại cảm giác này chỉ lướt qua trong chớp mắt, ước chừng một hai giây là hai người lại khôi phục năng lực hành động.

– Đây là?

Hương Lân kinh hãi. Vừa rồi rõ ràng còn là Hỏa Diệm Sơn dung nham nóng rực, nay trước mặt mọi thứ đã trở thành vùng sông nước Giang Nam tiểu kiều lưu thủy, xa xa là điểu ngữ hương hoa, cực kỳ chân thật.

– Ảo giác phải không!

Lý Lân không xác định nói. Loại biến hóa đột ngột này khiến hắn nhất thời không kịp phản ứng.

– Không đúng, đây không phải là ảo giác, đây… nơi này là một tiểu không gian độc lập!

Hương Lân tra xét một lúc, sau đó lấy một chiếc độc giác màu đen ra thí nghiệm rồi khẳng định.

– Không gian độc lập? Khi nào thì không gian độc lập lại không đáng giá như thế này!

Lý Lân lắp bắp kinh hãi. Hắc Thủy Tùng Lâm có một Long cốc không gian không giống thường đã đủ khiến Lý Lân giật mình, không ngờ trong Hỏa Diệm Sơn mà Địa hỏa tung hoành này lại có một không gian nhỏ hoàn toàn tương phản như vậy.

– Nếu ta không nhầm, đây là tiểu không gian khi võ giả Võ Tôn tam phẩm tọa hóa rồi để lại. Ngươi xem, trong tiểu không gian này chỉ có ba dãy núi sắp hình chữ phẩm, điều này thể hiện nguyên chủ của tiểu không gian là Võ Tôn tam phẩm.

Hương Lân chỉ vào tiểu sơn mạch cao trăm mét đằng xa.

– Phân chia như vậy ư? Chẳng lẽ sơn mạch trung ương càng nhiều thì chứng tỏ chủ nhân của không gian càng mạnh sao? Loại không gian độc lập này hẳn là có thể di chuyển núi vào trong nhỉ.

– Không, núi non được chuyển vào từ bên ngoài hoàn toàn khác với núi non ở trong không gian. Bởi vì tuy không gian độc lập vẫn ỷ lại vào sự tồn tại của đại không gian bên ngoài, nhưng ở bản nguyên thì lại có nhiều điểm khác nhau, nếu dụng tâm cảm thụ là có thể nhận ra được những khác biệt rất nhỏ ấy.

Hương Lân nói, rồi quay mặt nhìn về trung tâm ba rặng núi kia, nơi đó có một tòa miếu nhỏ trông cổ kính.

– Quả là vậy, ngọn núi cùng tòa miếu nhỏ này khiến người ta cảm thấy hoàn toàn khác biệt!

Lý Lân phân thần thức ra, lập tức cảm nhận được chút khác biệt giữa tòa miếu nhỏ và sơn thể bên dưới.

– Không xong! Là con Hỏa Viên kia!

Hương Lân biến đổi sắc mặt, nhanh chóng lùi ra sau một bước.

– Nếu đã đến đây thì còn định đi đâu!

Một giọng nói bén nhọn mà kiêu ngạo truyền tới. Ngay sau đó một bàn tay thò ra từ tòa miếu nhỏ, nháy mắt tăng vọt lên vô số lần, cũng là bắt tới Lý Lân và Hương Lân.

– Đáng chết! Con Hỏa Viên này đã luyện hóa tiểu không gian này, chúng ta gặp rắc rối rồi!

Hương Lân biến sắc, trước khi bàn tay kia sắp bắt được thì nàng nhanh chóng né ra.

Nhưng Lý Lân lại không may mắn như vậy. Hắn vung trường đao bổ ra, Thuần Dương chân khí màu trắng ngà tuôn trào, trông thật uy thế bất phàm.

Keng…

Trường đao và bàn tay lông xù kia vừa đụng vào nhau đã phát ra tiếng leng keng. Lý Lân biến sắc, lúc này muốn tránh ra thì đã chậm, cuối cùng bàn tay kia bắt lấy Lý Lân rồi kéo về trong miếu nhỏ ở ngọn núi trung tâm.

– Lý Lân!

Hương Lân biến sắc, nhanh chóng lao lên định nhân lúc bàn tay khổng lồ hoàn toàn thu hồi thì cứu Lý Lân ra.

– Ngươi cũng ở lại đi!

Giọng nói kiêu ngạo lại vang lên, một bàn tay khác đột nhiên lao ra, chỉ là trên bàn tay này hừng hực lửa cháy.

– Hỏa diễm màu tinh hồng, uy lực với bàn tay kia hoàn toàn không cùng cấp bậc. Chẳng lẽ…

Sắc mặt Hương Lân trở nên vô cùng ngưng trọng, theo bản năng định phá vỡ không gian bỏ chạy.

– Đáng chết!

Sắc mặt Hương Lân biến đổi, không gian này không ngờ lại chắc chắn như vậy, nàng nhất thời không thể mở thông đạo không gian ra được…

– Vào lĩnh vực của bản vương mà còn muốn chạy… Ai u! Tiểu tử nhân loại cũng dám chơi khăm ta!

Một tiếng hét thảm vang lên trong tòa miếu nhỏ, ngay sau đó bàn tay màu lửa đỏ kia nhanh chóng thu nhỏ rồi rụt về.