Chương 211: Dã tâm

Tam Thái Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Thái tử nhà vi thần mời Tam điện hạ!

Chỗ tốt của xuất thân từ hoàng thất Đại Đường chính là những vị cao thủ Yến Kinh tự cho mình là siêu phàm kia khi gặp Lý Lân thì đều phải đối đãi cẩn thận. Dù sao hoàng thất Đại Đường đã khác xưa rất nhiều, tất cả các thế lực trong Đại Đường có hợp lại chưa chắc đã là đối thủ của hoàng thất Đại Đường.

Lý Lân hơi ngẩn ra, Thừa Càn thái tử tìm mình là có chuyện gì. Đại Đường tuy sắp tiến giai, nhưng mục tiêu hiện tại của các vị Hoàng tử vẫn là các thế gia triều đình, mượn lực của Hoàng tử khác là cực kỳ hữu hạn. Huống chi là loại Hoàng tử không đắc thế như Lý Lân.

Lý Lân hơi do dự rồi đứng dậy theo thanh niên võ giả đi ra khỏi quán rượu. Mà ông chủ quán rượu thì đã sớm sợ tới ngây cả người ra khi Lý Lân nói ra thân phận của mình, thân hình mập mạp kia đổ mồ hôi như mưa, lại lâm vào trạng thái mất nước hoàn toàn trong mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi.

– Lý Lân bái kiến Đại hoàng thúc!

Lý Lân chắp tay hành lễ ở trước xe ngựa. Trong năm vị Hoàng tử thì Thừa Càn thái tử xếp thứ nhất, là đại ca của Lý Chấn Viễn. Ông là huyết mạch trực hệ của hoàng thất, năng lực bản thân lại rất bất phàm, kế thừa ngôi báu tất là chuyện định sẵn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà cuối cùng lại xảy ra chuyện ngôi vị hoàng đế đổi chủ.

– Miễn lễ, ngươi chính là tên tiểu tử mà bệ hạ hay nhắc tới à! Lên đây, để hoàng thúc nhìn nào.

Một giọng nói ôn hòa mà không mất đi uy nghiêm truyền ra từ sau lớp màn che.

Lý Lân không chút do dự mà nhấc mành xe ngựa rồi thoải mái đi vào. Hắn lại không hề lo rằng Thừa Càn thái tử sẽ đối xử bất lợi cho hắn, dù sao rất nhiều người đều thấy hắn bước lên xe ngựa của Thừa Càn thái tử. Nếu hắn thật sự gặp chuyện không may, Thừa Càn thái tử chắc chắn cũng phiền toái.

Không gian trong xe lớn hơn Lý Lân tưởng, trang trí bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có một chiếc bồ đoàn và một cái đỉnh đồng. Hiện tại một gã trung niên mặt trắng không râu đang ngồi trên bồ đoàn, người này có tướng mạo tương tự Lý Chấn Viễn hai phần, đó chính là Thừa Càn thái tử.

– Tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi võ đạo như thế, bất phàm, thực sự là bất phàm!

Thừa Càn thái tử cẩn thận quan sát hắn, khuôn mặt tuấn tú kia hiện lên nụ cười rất ôn hòa, nói.

Thừa Càn thái tử thoạt trông tuổi chừng ba mươi, còn trẻ hơn vị Đường hoàng đương thời Lý Chấn Viễn rất nhiều. Tướng mạo ông có bảy phần tương tự với Lý Chấn Viễn, khí tức trên người tuy rất bình thản, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy áp lực còn hơn cả Đường hoàng Lý Chấn Viễn. Hơn nữa điều khiến Lý Lân chấn động là từ đầu tới cuối Thừa Càn thái tử chưa từng thể hiện ra tu vi võ đạo của mình, nói cách khác thì áp lực phả đến kia hoàn toàn là từ khí phách của ông mà ra.

– Bản cung khi tán gẫu với Tiểu Lục Tử có nhắc tới ngươi, có thể giấu diếm được ánh mắt của mọi người, tiểu tử ngươi cũng tinh thông thuật ẩn nhẫn ha!

Thừa Càn thái tử chỉ chỉ trước người, ra hiệu cho Lý Lân cứ thoải mái an vị.

– Tiểu Lục Tử?

Lý Lân ngạc nhiên.

– Ngươi không biết?

Trên khuôn mặt anh tuấn uy vũ của Thừa Càn thái tử hiện lên nét cổ quái.

– Không biết!

Lý Lân lắc đầu rất dứt khoát.

– Tiểu tử này, ngươi thật là, chẳng lẽ ngươi không biết phụ hoàng của ngươi đứng hàng thứ sáu trong các Hoàng tử ở thế hệ ta sao, lại là huynh đệ cùng mẹ với bản cung?

Lý Lân ngây ngẩn cả người, hắn thật sự không biết gì về chuyện này. Về Thừa Càn thái tử thì hắn chỉ biết ông chính là Thái tử trong lớp hoàng tử đời trước, chỉ là không biết vì sao mà lại không kế thừa ngôi Hoàng đế mà là để đương kim Đường hoàng Lý Chấn Viễn kế vị. Đối với chuyện này, Lý Lân, kẻ trùng sinh này, chỉ cho rằng Lý Chấn Viễn thắng Thừa Càn thái tử trong cuộc tranh đấu quyền lực kia, nhưng hiện giờ e rằng trong chuyện đó còn có ẩn tình khác.

– Ngươi còn ấn tượng gì về mẫu thân mình không?

Thừa Càn thái tử đột nhiên hỏi.

– Mẫu thân của ta? Đại hoàng thúc biết mẫu thân của ta ư?

Lý Lân tò mò hỏi.

– Không nhớ cũng tốt, ngươi cứ coi như ngươi chưa từng có mẫu thân đi!

Thừa Càn thái tử liếc Lý Lân một cái, cuối cùng bình tĩnh nói.

– Đại hoàng thúc, người có biết về chuyện mẫu thân của ta sao? Kính xin Đại hoàng thúc nói cho ta biết.

Đối với mẫu thân của cơ thể này, Lý Lân vốn cho rằng bà đã chết đi trong đấu đá quyền lợi chốn hậu cung, nhưng lời của Thừa Càn thái tử vừa rồi khiến Lý Lân nhận ra chuyện không hề đơn giản như vậy. Với thân phận của mình, Thừa Càn thái tử không thể nào mà nhắc tới mẫu thân của hắn, người ngay cả Hoàng phi cũng không phải.

– Chuyện đã qua rồi, tìm tòi làm gì nữa. Ngươi chỉ cần biết rằng mẫu thân của ngươi đã chết là được!

Thừa Càn thái tử nhìn hắn một cái, ý tứ trong ánh mắt đó khiến Lý Lân nhìn không thấu.

Lý Lân cảm thấy tâm trầm xuống, không tiếp tục mở miệng hỏi tiếp nữa, nhưng để chuyện này lại trong lòng.

– Tiểu tử, giờ Tần gia đã bước lên chiến xa của ngươi, ngươi có tin tưởng là sẽ mang theo gia tộc này đi lên đỉnh cao không?

Thừa Càn thái tử hỏi.

– Thứ như lòng tin không phải nói có là có được. Tần gia bước lên chiến xa của ta, chỉ cần bản hoàng tử còn hơi thở cuối cùng thì đương nhiên sẽ không để Tần gia bị đoạn truyền thừa.

Lý Lân nói mà không chút do dự.

– Ngươi thật quá ngây thơ! Chẳng lẽ ngươi cho rằng truyền nhân trực hệ của Tần gia gả cho ngươi là ngươi có thể hoàn toàn nắm giữ được Tần gia? Cho dù gia chủ đương thời của Tần gia là Tần Mục kia quyết định thì cũng chưa chắc đã đại diện cho toàn bộ ý chí của Tần gia. Tiểu tử, ngươi sẽ không cho rằng Tần gia với mấy trăm năm kế thừa và lưu truyền kia lại chỉ có chút thực lực như vậy chứ!

Thừa Càn thái tử mở miệng nói.

– Ý của Đại hoàng thúc là Tần gia còn che dấu lực lượng?

Sắc mặt Lý Lân trầm xuống, Tần gia là lực lượng trọng yếu nhất để hắn có thể bước vào loạn cục hiện nay. Nếu quả thật như lời của Thừa Càn thái tử, Tần Mục không thể đại diện cho ý chí của Tần gia, như vậy thì hắn cũng hơi bị lạc quan một cách mù quáng với thế cuộc rồi.

– Gia tộc truyền thừa mấy trăm năm mà không hề suy yếu, ngươi sẽ không cho là hoàng ân mênh mông chứ! Tiểu tử, ở phương diện này thì ngươi còn non lắm!

Thừa Càn thái tử lắc đầu. Có lẽ Lý Lân biểu hiện ngoài dự đoán của mọi người, nhưng hôm nay tiếp xúc, Thừa Càn thái tử lại phát hiện ra ở phương diện tâm cơ, Lý Lân còn chưa đủ. Mà trên nhiều khía cạnh thì hắn lại biểu hiện ra vô cùng ngây thơ, đương nhiên tất cả đều có liên quan đến chuyện hắn thiếu kinh nghiệm. Dù sao năm đó Thừa Càn thái tử đã đánh bại hoàn toàn đám hoàng đệ hoàng muội, ngồi yên trên ngai vàng Thái tử.

– Vì sao Đại hoàng thúc lại nói cho ta biết chuyện này?

Lý Lân trầm giọng hỏi, vô sự hiến ân cần, không phải trộm thì cũng là cướp. Đối với các vị Hoàng tử Đại Đường, Lý Lân chưa từng tin tưởng ai bao giờ. Những vết thương trên thân thể do hoàng cung để lại kia có ảnh hưởng không hề nhỏ với Lý Lân.

– Xem ra ngươi coi bản cung thành đối thủ cạnh tranh rồi! Mục tiêu của ngươi là Thái tử Đại Đường hay là Đường hoàng sau này?

Thừa Càn thái tử trừng đôi mắt hổ kia, một luồng uy áp mãnh liệt kéo tới. Lần này Thừa Càn thái tử điều động tu vi, khí thế vốn mênh mông lại càng mênh mông hơn.

Lý Lân giật mình, không ngờ Thừa Càn thái tử đã đột phá tới cấp Tiên Thiên, thảo nào ông ta trông lại trẻ tuổi đến như vậy. Đương nhiên với tuổi thọ của Thừa Càn thái tử, dù đột phá tới Tiên Thiên thì cùng lắm cũng chỉ xấp xỉ Kim trưởng lão của Thần Lang giáo. Nhưng Tiên Thiên tam phẩm, thực lực như vậy cũng đủ để Lý Lân phải kiêng kỵ, nhưng vẫn chưa đến mức khiến Lý Lân không dám đối mắt.

– Thái tử thì sao? Ngôi vị Hoàng đế thì thế nào? Người khác tranh được, ta sao không thể tranh.

Lý Lân trầm giọng nói. Hắn không có khí thế mênh mông do tôi luyện từ kinh nghiệm thượng vị của Thừa Càn thái tử kia, nhưng hắn có được sát khí tinh thuần phát ra từ linh hồn, bởi vậy so đấu khí thế thì Lý Lân tuy ở tình thế bất lợi nhưng không phải là không có lực hoàn thủ.

– Tiểu tử! Ở trong mắt bản cung, Thái tử vị kia không đáng để nhắc tới, vị trí Đường hoàng đó cũng chỉ là tầm thường. Thương Long đại lục này rộng lớn vô cùng, Đại Đường chẳng qua chỉ là một hạt sát trên sa mạc mênh mông, so với Thương Long đại lục, Đại Đường vốn chẳng là gì. Mục đích của bản cung là biến Đại Đường thành đế quốc thượng cổ, trở thành kẻ khai sáng của đế quốc thượng cổ được truyền tụng muôn đời.

Thừa Càn thái tử tự tin nói, khí thế toàn thân vì thổ lộ ra dã tâm mà càng thêm cuồng bạo.

– Đế quốc thượng cổ?

Lý Lân hơi khiếp sợ, nuốt ực nước miếng một cái. Bốn chữ này không phải tùy tiện là nói được, nó đại diện cho quyền uy tối cao. Đế quốc thượng cổ uy áp bốn phương, hiệu lệnh đến đâu là nơi đó không dám không theo. Hiện giờ cao thủ cấp Võ Hoàng mà đại lục tôn kính là thần nhân kia ở trong đế quốc thượng cổ cũng chỉ là thần tử cấp thấp, chiến lực nòng cốt của đế quốc chính là cao thủ cấp Thần Ma chân chính.

Mà tin tức về đế quốc thượng cổ thì cũng không phải bí mật gì, toàn bộ đại lục này phàm là nơi có con người sinh sống thì đều ca ngợi truyền tụng về nó, dù sao thì đế quốc thượng cổ đại biểu cho thời kỳ cao nhất của nhân tộc. Sở dĩ loài người có thể chiếm cứ địa vị chủ đạo trên toàn đại lục này có liên quan chặt chẽ đến chuyện thượng cổ luân phiên xuất hiện đế quốc vô thượng trấn áp khắp nơi.