Chương 467: Bái sư nhập môn (1)

Đại Đường Tiểu Lang Trung

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tôn Tư Mạc thở dài, ban đầu ông cũng nghĩ như vậy nên không thể trách nhi tử:

– Ngươi có biết Hứa lão nói gì về chuyện này không?

Hứa lão trong miệng phụ thân chắc chắn chỉ có thể nói về một người, Tôn Thủ Nhiên rất tò mò, không biết ông cụ chửi mắng kẻ làm bại hoại danh dự y giả đó ra sao:

– Hứa lão nói gì ạ?

– Ông cụ nói đó là đứa trẻ ngoan, cần giữ gìn. Các ngươi đừng bình luận linh tinh, đến tai ông cụ, ông cụ tới nhà đánh cho không ai cứu nổi đâu, ta cũng chẳng bênh.

Tôn Tư Mạc cũng lười giải thích, trực tiếp đem ông cụ ra dọa:

Hứa Dận Tông đã ở cái tuổi giết người giữa đường cũng không phạm pháp rồi, tất nhiên khi đó con cái phải chịu tội thay, đó là đạo hiếu. Còn ông giáo huấn ai, đó là may mắn của người đó.

Tôn Thủ Nhiên không khép miệng lại được, ông cụ là trưởng bối toàn bộ người dân Đại Đường, ai dám cãi lời trưởng bối?

– Không chỉ thế, ta đã quyết định thay sư phụ nhận đệ tử, thu y vào sư môn của ta.

Tôn Tư Mạc như sợ người ta chưa đủ kinh hãi, tiếp tục nói:

Tôn Tư Mạc bây giờ đã vang danh thiên hạ, mới chỉ thu có tám đồ đệ, làm đồ đệ của ông đã là vinh dự cực lớn, dù ông thu Tả Thiếu Dương làm đồ đệ cũng quá lắm rồi, bây giờ còn thay sư phụ thu đệ tử, phải nói không thể tin nổi, Tôn Thủ Nhiên đầu óc ù ù, như có đàn muỗi bay trong đó:

– Phụ thân, người vừa nói cái gì ạ?

Tôn Tư Mạc ngồi xuống ghế, hừ một tiếng:

– Ta còn chưa điếc mà ngươi đã điếc rồi sao?

Một ông già tóc bạc, gọi một người tóc đen là phụ thân đã đủ quái dị, giờ gọi một người đáng tuổi cháu mình làm sư thúc, nó sẽ thành cái gì? Mà không đơn giản như vậy, Tôn Thủ Nhiên không giống cha mình, có thể ngó lơ nhiều phép tắc thế tục, cười khổ:

– Phụ thân, chuyện này từ từ hãy tính được không?

– Hử, tính cái gì, chuyện ta làm còn cần ngươi góp ý à? Hay ngươi sợ tiểu tử họ Tả làm sư thúc của mình, nhục cho vị đại thần y như ngươi.

Tôn Tư Mạc hiền hòa với người người, nhưng với nhi tử và đệ tử lại khá nghiêm khắc.

– Không phải ạ.

Tôn Thủ Nhiên rối rít lắc đầu, thực ra đó đúng là điều ông ta nghĩ, hơn trăm đồ tử đồ tôn của phụ thân tuyệt đại đa số nhiều tuổi hơn Tả Thiếu Dương, phải gọi một chàng trai trẻ hai mấy tuổi là sư thúc, sư thúc tổ thậm chí là thái sư thúc tổ, truyền ra không phải thành trò cười sao? Hơn nữa bối phận dễ lẫn lộn. Có điều lời này không tiện nói thẳng, kiếm lý do khác:

– Phụ thân, nếu người thay sư phụ thu đồ đệ, truyền thụ đạo thuật, vậy bọn con không thể thay phụ thân chỉ dạy sư thúc, phụ thân phải tự mình chỉ dạy, sức khỏe của người….

Tôn Tư Mạc cười nhạt:

– Ý ngươi nói, sức khoẻ ta kém ngươi hả?

Tôn Thủ Nhiên xấu hổ lắm:

– Con lo tuổi cha đã cao vất vả thêm thôi ạ.

– Ngươi lo cho sức khỏe của bản thân đi, bảo ngươi đặt thêm tâm tư vào tu đạo, điều dưỡng thân thể, ngươi không tin, nhìn ngươi xem, già hơn cả cha ngươi. Đến ta cũng xấu hổ không muốn cùng ngươi đi ra ngoài.

Tôn Thủ Nhiên đỏ mặt ngượng ngùng, khom người vâng dạ, một ông già hơn sáu chục tuổi đầu còn được cha răn dạy, người ngoài sẽ nói đó là phúc, chỉ là người trong cuộc mới rõ, cái phúc này không dễ tiếp thụ.

Hai cha con nói chuyện, những bệnh nhân trúng phong lục tục tới, Tôn Tư Mạc đích thân chẩn bệnh, bệnh nhân ai nấy cảm kích vô cùng, nhất là những người bệnh nhiều năm thấy có hi vọng khỏi bệnh càng khóc như mưa.

Chuyện này ý nghĩa quá mức trọng đại, Tôn Tư Mạc không chỉ tự xem bệnh mà còn tự mình bốc thuốc, vô cùng cẩn thận, Tôn Thủ Nhiên theo sát bên cạnh trợ giúp, thuốc cho mỗi người tuy liều lượng điều chỉnh khác nhau, song cơ bản là dựa trên phương thuốc mà ông cho là lừa gạt kia, như thế thực sự có hiệu quả sao? Có bài học lúc nãy, không dám ý kiến nữa, giao cho từng người, đều đủ uống ba ngày.

Người nhà bệnh nhân ra quầy tính tiền, mừng rỡ khi hỏa kế nói chỉ mất ba mươi đồng, so với trước kia mỗi thang tận ba bốn nghìn đồng, thực sự khác nhau như trời với đất. Khoản tiền này đa phần mọi người chi trả được, dù là nhà nghèo khổ đay vượn một chút không phải là quá khả năng, quỳ xuống cảm tạ liên hồi.

Bây giờ chỉ còn chờ kết quả nữa thôi.

Ngày hôm sau vừa hết giới nghiêm, trời còn tờ mờ sáng, không khí bao phủ màn sương mù dày đặc làm người ta chẳng nhìn rõ quá mười bước chân, Tả Thiếu Dương ăn mặc chỉnh tề cưỡi Tiểu Hoàng rời nhà, đám Kiều Xảo Nhi tiễn chân ra tận cửa, phu quân hôm nay sẽ thành sư đệ của Tôn thần tiên, nghĩ thôi đã thấy phấn chấn, đây là xuất thân cực tốt, nói gở, cho dù Tả gia sau này suy bại, phải đi ăn mày cũng có thể ưỡn thẳng ngực, cần phải viết thư về cho công công bà bà ngay.

Nơi Tả Thiếu Dương tới không phải là Tôn thị y quán, mà là Tôn phủ, y cùng Bạch Chỉ Hàn tới khi mới lần đầu đến Trường An, ông lão trông cửa lần này từ sáng sớm đã đứng trước cửa chờ đợi, đi tới nhận dây cương, khom người nói:

– Tả đại nhân, lão thái gia đang đợi người.

Lần trước tới đây chỉ đứng ở cổng nhìn vào, lần này mới mới vào bên trong, lãng đãng trong sương sớm là không gian rộng lớn, rất rộng, nhưng nhà cửa lại ít, cũng không có gì đặc biệt, nhà gạch mái ngói, đơn giản mà chắc chắn.

Theo như ông lão trông cửa giới thiệu, trạch viện này chỉ có phu thê Tôn Tư Mạc và nhà Tôn Thủ Hành ở, đại nhi tử Tôn Thủ Nhiên ở y quán.

Đi qua khoảng sân tiền viện, liền thấy một lão giả tay râu tóc bạc trắng phất phơ, cầm mộc kiếm, chân đạp thất tinh, thân hình chớp ẩn chớp hiện trong sương, như khung cảnh thần tiên.

Ông lão thấy Tả Thiếu Dương hứng thú nhìn, liền nhỏ giọng nói:

– Đây là nhị công tử của lão thái gia nhà tiểu nhân, tên Tôn Thủ Hành.

Tôn Thủ Hành đã nhìn thấy bọn họ, múa kiếm thêm vài vòng rồi thu công, đi nhanh tới chắp tay chào:

– Tả công tử đã tới, xin mời qua bên này, gia sư cùng vác vị huynh đệ đang đợi.

– Xin chào.

Tả Thiếu Dương có chút lúng túng, đây là nhi tử của Tôn Tư Mạc, tức là chỉ một lúc nữa thôi y sẽ thành sư thúc của ông già hơn tuổi cha mình, tự nhiên thoải mái được mới là lạ, nên chào theo cách người hiện đại.

Tôn Thủ Hành dẫn Tả Thiếu Dương tiếp tục đi sâu vào trong, Tôn phủ chia làm hai phần trong ngoài, tiền viện là chính đường, hội khách sảnh, đạo trạng nơi Tôn Tư Mạc giảng kinh, và nơi ở của cả nhà Tôn Thủ Hành, hậu viện là chỗ ở của phu thê Tôn Tư Mạc.

Lúc này trong một thảo đường rộng rãi đứng xếp hàng rất đông người, có già có trẻ đã đành đi, Tả Thiếu Dương thấy cả nữ tử nữa, đều khẽ gật đầu chào y, ánh mắt đủ loại thần thái kỳ lạ, có vài đứa bé tám chín tuổi cứ tròn mắt nhìn y không chớp.

Tôn Tư Mạc có tám đồ đệ, người cao tuổi nhất đã ngoài sáu mươi, ngươi thấp nhất là bốn mươi, bọn họ đều đã nhận đồ đệ, thậm chí đồ đệ của họ cũng đã có đồ đệ, cho nên tính hết vào đồ tử đồ tôn của Tôn Tư Mạc đã tới hơn trăm người, đứng đây cả thảo đường.

Thảo đường ánh sáng rất tốt, cửa sổ bố trí bốn xung quanh, tường gỗ sàn gỗ, không có mấy đồ đạc, phía trước treo bức tranh lớn, bút họa đơn sơ mà đầy thần vận, đó là ông già gầy gò đang luyện đan.

Tôn Tư Mạc mặt mày trang trọng, gọi Tả Thiếu Dương đứng bên cạnh mình, tay nắm ba thẻ hương, cung kính nói:

– Tôn sư ở trên, hôm nay đệ tử lớn gan thay người nhận Tả Trung Thiếu Dương người huyện Thạch Kính Hợp Châu làm đồ đệ.

Rồi chuyển hương cho Tả Thiếu Dương:

– Dâng hương khấu đầu với sư phụ đi.

Tả Thiếu Dương nhận hương đi tới vài bước, ngẩng đầu lên nhìn bức tranh, chỉ thấy vài chữ Triện, gần một năm khổ luyện thư pháp, các loại chữ đều học qua, cho nên nhận ra được sư phụ mình tên là “Bão Hư Tử”.

Cắm ba nén hương vào lò, lùi về sau hai bước:

– Sư phụ, xin nhận lễ của đệ tử.

Nói xong quỳ xuống lạy ba cái.