Chương 413: Trùng phùng mùa đông

Đại Đường Tiểu Lang Trung

Đăng vào: 2 năm trước

.

Âu yếm thỏa thuê một hồi, Tả Thiếu Dương dùng cả hai tay chà gò má đỏ bừng sắp lạnh cứng của nàng, giọng có chút trách móc:

– Băng thiên tuyết địa thế này, muội ở ngoài làm gì, lạnh chết đi được.

Nhắc tới cây cối, Miêu Bội Lan ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, tối nay thế nào cũng có tuyết to, lo lắm:

– Thuốc bị tuyết đè lên rồi, muội phải quét tuyết, nếu không chúng chết lạnh mất.

– Không cần đâu, thuốc có quy luật sinh trưởng riêng của nó, nếu không thích hợp trồng ở đây, dù cố trồng thì tốn công mà hiệu quả lại không được tốt. Còn nếu thích hợp, muội không cần bảo vệ nó như bảo vệ trẻ con như thế, không nghe nói gió xuân thổi liền sống lại sao? Năm sau khai xuân nó sẽ tự mọc lại.

– Thật à?

– Đương nhiên rồi, nghe ta, trời lạnh lắm, muội còn ở đây thì phải lấy thuốc trồng cho muội dùng trước đó.

Tả Thiếu Dương nhéo mũi nàng một cái, trở mình muốn kéo Miêu Bội Lan đứng lên.

– Không về.

Miêu Bội Lan vặn mình làm nũng:

– Về nhà toàn người là người, muốn nói chuyện với ca cũng không có cơ hội.

– Được.

Thấy vẻ đáng yêu của nàng, Tả Thiếu Dương không kìm lòng được thi triển ma thủ lên bộ ngực mềm và bờ mông căng tròn của Miêu Bội Lan, nếu không phải đang giữa trời tuyết, đã cởi áo nàng ra làm thịt rồi.

Miêu Bội Lan mặc áo rất dày, bàn tay Tả Thiếu Dương nàng làm ngứa hơn là kích thích, cười khanh khách, nép vào lòng y kể chuyện thời gian qua, nhất là thu hoạch được bao nhiêu là lúa, nàng cũng không ngờ, lại còn sớm hơn cả một tháng, năm con trâu trong nhà huy động hết mới mang được hết lúa về nhà, trong khi lùa nhà người khác vẫn còn chín ương ương, ai nấy đều ghen tị, nói đợi Tả Mẫu Mực về sẽ nhất định tới học cách trồng cấy mới.

Lý gia thu hoạch lớn, trừ tiền tô trả Tả gia, đủ tiền cưới tức phụ cho Lý Nhị Tráng và Lý Tam Tráng, tuy chỉ là cô nương nông hộ, nhưng đều rất xinh xắn, cả hai đắc ý lắm trêu ghẹo Lý Tứ Tráng suốt, mãi sau này Lý Tứ Tráng mới đắc ý nói, cứ theo đà này nhà họ chẳng mấy chốc có của ăn của để rồi, trong nhà còn mỗi mình hắn, lúc đó kiếm được thê tử xinh đẹp hơn nhiều, không cần vội.

Lý Đại Tráng từ khi làm guồng nước thì coi nó là thành tựu to lớn nhất đời, suốt ngày chỉ tìm cách cải tiến guồng nước, làm được cả mô hình nhỏ đưa nước lên cao, chỉ tiếc là gặp đúng mùa đông, đành phải chờ khai xuân thử nghiệm.

Tả Thiếu Dương vuốt ve mai tóc Miêu Bội Lan, nghe nàng tận tình thổ lộ, cũng kể đơn giản ba lần tương thân bị hối hôn, cùng với trị bệnh cho Kiều Xảo Nhi, cuối cùng nói tới chuyện quan trọng nhất:

-.. Viên quan đó viết thư tiến cử ta, vì thế ăn tết xong ta lại lên kinh tham gia khoa cử.

Miêu Bội Lan nghe tới đó nụ cười cứng lại, đầu cúi xuống.

– Sao thế? Muội không thích ta tham gia khoa cử à?

– Không, không!

Miêu Bội Lan vội lắc đầu, gắng gượng làm tan chảy khuôn mặt đông cứng bằng nụ cười, nhưng cười rất miễn cưỡng, nhìn Tả Thiếu Dương một lúc không cười được nữa, rầu rĩ nói:

– Ca thi đỗ rồi sẽ ở lại kinh thành làm quan, vậy sau này Lan Nhi không gặp được ca ca nữa rồi.

Đây là điều Miêu Bội Lan sợ từ khi Tả Thiếu Dương lên kinh thành, y càng ngày càng xuất chúng, nàng càng nhận ra khoảng cách xa vời vợi của bọn họ, nếu y làm quan rồi ở lại kinh thành, làm sao còn nhớ tới cô gái quê mùa như nàng.

Tả Thiếu Dương hôi lên đôi môi giá băng của nàng:

– Ngốc ạ, lần này muội sẽ theo ta lên kinh, nếu ta thực sự thi đỗ làm quan, cũng không chắc sẽ làm quan kinh thành, nhưng ta đi đâu sẽ đưa muội đi tới đó.

Đôi mắt Miêu Bội Lan bừng sáng:

– Thật sao?

– Đương nhiên là thật rồi. Không phải lo cho mẹ muội và đám Đại Tử, ta sẽ có an bài ổn thỏa, hơn nữa vẫn còn mẹ ta ở lại Hợp Châu mà.

– Nhưng lão gia có đồng ý không?

Tả Thiếu Dương ngẩn người, cha cực kỳ coi trọng lần này mình vào kinh tham gia khoa cử, bất kỳ điều gì có khả năng ảnh hưởng tới chuyện này sẽ dứt khoát phản đối không cần thương lượng. Hơn nữa Miêu Bội Lan còn chưa phải là thiếp thất của y, nếu cùng lên kinh thành sẽ sống với nhau, người lớn ở thời hiện đại còn chưa chấp nhận chung sống trước hôn nhân nữa là thời Đường, điều này chắc chắn không được cha cho phép.

Phải nghĩ cách giải quyết khác, nhất thời chưa biết làm thế nào, nhưng Tả Thiếu Dương vỗ ngực nói:

– Không sao, muội cứ để ta giải quyết.

– Vậy còn Tiểu Muội thì sao?

– Ta sẽ hỏi ý kiến muội ấy, nếu chúng ta có thể ở cùng nhau tất nhiên là tốt nhất.

Miêu Bội Lan đưa mắt nhìn cánh đồng thuốc nàng mất bao công chăm bón:

– Thuốc của chúng ta thì sao?

Tiếp đó Miêu Bội Lan hỏi tới đồng ruộng, tới hiệu thuốc, tới lũ gà vịt, nha đầu này giống mẹ, cả đời không bao giờ hết lo, kéo nàng vào lòng vỗ về:

– Đừng lo, mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi.

Miêu Bội Lan không lo sao được, tới kinh thành rồi, không có đồng ruộng, không có cây cối, nàng biết làm gì đây, may vá nàng không thạo, nấu nướng nàng chẳng thông, chả lẽ cả ngày ăn không ngồi rồi, đó không phải cuộc sống nàng muốn, nhưng nàng càng không muốn xa rời Tả Thiếu Dương, nàng cảm giác sắp mất y rồi, nghe nói ở kinh thành rất phồn hoa náo nhiệt, Hợp Châu không cách gì so sánh được, các cô nương ở kinh thành cũng xinh đẹp quyến rũ, niềm vui trùng phùng chưa trọn đã thay bằng nỗi lo lắng, song nàng không lộ ra.

Trời lạnh, chẳng thể nằm im một chỗ, hai người tay nắm tay ra về, vừa đi vừa nói mãi không hết chuyện, đi ra tới quan đạo, có người khác, mới đành buông tay ra.

Tả Thiếu Dương chưa về nhà, chuyến này về nhà sẽ bị đốc thúc học tập gắt gao, khó mà đi đâu được, thế nên cùng Miêu Bội Lan đi qua quán trà Thanh Hương.

Quán trà lại thay đổi rồi, cánh cửa lớn biến thành ba lớp rèm lụa dầy dầy, sân uống trà cùng với chiếc ô che đơn sơ trước kia không còn, mặt tường gần với đường toàn bộ thay bằng cửa sổ sát đất, giảm sổ lượng song cửa sổ, dán bằng lụa trắng vừa kín gió lại giúp ánh sáng xuyên qua, như thế đại sảnh vừa ấm áp lại vẫn cứ sáng.

Bọn họ vén rèm đi vào đại sảnh, tức thì thấy toàn thân ấm áp, ngay chính giữa đại sảnh đào một cái bếp, củi cháy soi hồng bốn phía. Một cái ống từ nhà bếp vươn ra, vòng qua bốn phía đại sảnh, sau đó chĩa ra ngoài, có vẻ là óng khói bếp, dùng hơi nước dư thoát ra để đun trà.

Tiểu Muội nghĩ ra cách này khiến Tả Thiếu Dương cũng phải kinh ngạc.

Chả trách mà khách khứa đông như thế, lúc ở kinh thành Tả Thiếu Dương còn nghĩ cách giúp Tiểu Muội, xem ra y lo nghĩ thừa rồi, Tiểu Muội hoàn toàn không cần y giúp.

Hoàng Cầm đang cầm ấm nước lớn rót nước trò chuyện với khách, nỗi đau lớn kia không đánh gục được nàng, trái lại làm thiếu phụ này càng thêm mặn mà đằm thắm. Ở sau quầy, Tang phụ cúi đầu lật xem sổ sách, râu tóc nhiều sợi bạc hơn, song tinh thần vẫn tốt lắm.

Có điều không thấy Tiểu Muội đâu.

Hoàng Cầm thấy có người vén rèm đi vào thì đi lên chào:

– Khách quan uống trà ạ, mời ngồi… Tả công tử? Là cậu sao?

Tả Thiếu Dương lưng xoay về phía cửa sổ, Hoàng Cầm bị ngược sáng mắt hơi lóa, cho nên không dám xác định lắm.

Vốn định lén lút đi tìm Tiểu Muội, không ngờ giơ tay lên ra dấu im lặng đã không kịp nữa rồi, Tả Thiếu Dương đành bỏ nón xuống mỉm cười:

– Cầm tẩu, là ta đây, vừa mới từ kinh thành về.

Đại sảnh vốn từng bàn nói chuyện với nhau không chú ý tới người khác, nghe một tiếng gọi của Hoàng Cầm, tất cả đều quay đầu lại, phần lớn đứng dậy chắp tay, thế là đủ loại xưng hô “Tả công tử”, “Tả công tử”,” Tả Mẫu Mực” vang lên không ngớt, những người mới tới không biết y thấy vậy cũng đứng dậy chắp tay thi lễ, chàng thanh niên này còn trẻ lắm, râu chả có, xem cách ăn mặc thì không hẳn là công tử nhà phú quý, quần áo dính bùn đất như mới ở ruộng về, làm sao được nhiều người chào hỏi như bậc lão giả đức cao trọng vọng như thế.

Tang phụ cũng bỏ sổ sách vui mừng chạy ra.