Chương 300: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng

Đại Đường Tiểu Lang Trung

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tả Thiếu Dương cùng Miêu Bội Lan về đại điện, Miêu Bội Lan tuy giết nhiều phản quân, nhưng đó là hoàn cảnh ngươi sống ta chết, không còn cách nào, bây giờ một đêm chết liền mấy người như thế, lại còn ở nơi toàn truyền thuyết yêu ma quỷ quái, sợ tới người run lên bần bật, có chút gió lay cỏ động là bật dậy kinh hoàng nhìn quanh, Tả Thiếu Dương chùm chăn quá đầu nàng, ôm chặt lấy, thì thầm bên tai nói chuyện cho nàng bớt sợ.

Nói là ngủ nhưng chẳng ngủ được, cứ khi nào Tả Thiếu Dương ngừng nói thì chỉ chốc lát sau Miêu Bội Lan giật mình gọi y, thế là Tả Thiếu Dương đành ngồi đó thì thầm tới khi trời sáng, mà kể cả không vì nàng, y cũng chẳng yên tâm mà ngủ, huống hồ trong đầu đầy chặt suy nghĩ.

Khi Tả Thiếu Dương đi ra, Vượng Tài đã ở ngoài nóng ruột chờ đợi, hắn đã dậy từ rất lâu rồi, đứng ngoài không dám gọi, mắt toàn tơ máu do thiếu ngủ.

Bầu trời âm u, mây ngăn cản hầu hết ánh mặt trời rồi, chỉ có vài tiếng chim lích rích đâu đó của chim đi kiếm ăn buổi sáng mới biết được bây giờ đã sáng rồi.

Thi thể Bá Đào vẫn nằm giữa sân, tuyết phủ lấp chỉ còn thấy một đống tuyết nhô lên. Sáng sớm sương mù cùng mây bao phủ, người đứng cách chục bước chân là khó nhìn rõ được nữa rồi, chẳng ai còn tâm trạng nào di chuyển thi thể hay đem chôn cất, lòng thương hại hay đồng tình cũng không nốt, lúc này ba bọn họ chỉ chung một suy nghĩ, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Lão giả và Thúy Nương chẳng biết có ngủ hay là dậy sớm, hai người đó đứng cạnh nhau nhìn Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan với vẻ dè chừng, vị họ có cung có đao, nếu chẳng may đổi ý muốn số lương thực tài vật kia thì ai cản nổi, lão giả khom người chạy tới cười giả lả:
– Hai vị ngủ ngon chứ ạ?

Tả Thiếu Dương gật đầu:
– Cũng được, bây giờ bọn ta hái thuốc rồi xuống núi ngay, hai người không thay đổi ý định sao?

– Lão quyết định ở lại đây rồi.
Lảo giả thấy Tả Thiếu Dương không hỏi gì tới lương thực thì mừng vô kể, hăng hái nói:
– Để, để lão hái giúp.

Tả Thiếu Dương đi ra ngoài tường bao, tử thiên bối mọc thành mảng lớn, nó là loại cây chuyên sống ở núi cao, thời tiết khắc nghiệt thế này chẳng những không ảnh hưởng gì, còn tạo điều kiện cho nó phát triển tươi tốt, liền hái một cây mẫu cho xung quanh xem:
– Mọi người hái đi, ta vào nhà bếp hấp ít bánh bao làm lương khô đi đường ăn.

Thúy Nương sợ Tả Thiếu Dương nhìn thấy lương thực lại sinh liên tưởng thì nguy, nhanh nhảu nói:
– Lý công tử, để tiểu nữ làm cho, mọi người cùng ăn.

– Không cần, hôm qua đại sư đã làm xong rồi, ta chỉ cần cho vào lồng hấp là được.
Nói rồi Tả Thiếu Dương đi vào bếp.

Tử thiên bối rất nhiều, có thêm hai người nhiệt tình giúp đỡ, chẳng mấy chốc đã bọn họ hái được cả gùi, bánh bao cũng hấp xong, được Tả Thiếu Dương cho vào giỏ.

Tả Thiếu Dương chắp tay cáo biệt, nhờ hai người ở lại an táng cho người chết, hai người kia rối rít hứa hẹn, sau đó dẫn Miêu Bội Lan và Vượng Tài xuống núi.

Nhìn ba người kia biến mất trong mây mù, lão giả thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trở nên dâm dật, đi tới bên Thúy Nương kéo ngay ả vào lòng, bày tay già nua khẳng khưu sờ soạng khắp người.

Thúy Nương chẳng những không phát kháng, còn phát ra tiếng kêu như mèo động tình, người uốn éo cọ vào thân thể lão giả, mắt khép hờ, thỏ thẻ:
– lão ca, tiểu muội hầu hạ huynh thì sẽ được cái gì?

– Cứ yên tâm hầu hạ lão ca cho tốt, ta không phải người keo kiệt, số tiền bạc của đôi phu thê kia ta đã xem rồi, mười mấy lượng đấy, cho muội hết, cùng toàn bộ y phục nữa, được chưa?
Lão giả bị Thúy Nương làm dục hỏa ngùn ngụt, hôn hít tai cổ Thúy Nương, tham lam như chó gặm xương, tay cởi áo ả, tới khi lộ ra yếm màu hồng hạnh bên trong.

Da thịt lộ ra ngoài trời, Thúy Nương rùng mình vì lạnh, nhưng cười càng thêm ngọt:
– Hảo ca ca thật tốt, vậy chuỗi vòng, cả lương thực, và rương tiền kia, muội đều không tranh.

– Được, được.
Lão giả góa bụa lâu năm, khi còn ở thôn là bậc trưởng giả đức độ, được mọi người trọng vọng, nên luôn giữ gìn, bây giờ ở cô phong tuyệt đỉnh ngoài hai bọn họ chẳng còn ai nữa, không có bất kỳ ràng buộc gì, như con ngựa thoát cương, chẳng mấy chốc cởi cả váy Thúy Nương xuống, nuốt nước bọt nhìn vóc dáng uốn lượn mê người của thiếu nữ xuân thì, đặc biệt là bầu ngực chất ngất, hồn vía bay lên mây, bế xốc ả lên chạy vào thiện phòng.

Thúy Nương vòng tay qua cổ lão giả cười khúc khích:
– Hảo ca ca, trông vậy mà còn rất mạnh mẽ nha.

– Hà hà, lão ca bao năm qua chăm chỉ rèn luyện công phu dưỡng sinh, gân cốt còn vững lắm, đám thanh niên chỉ được mẽ ngoài chẳng bì nổi, lát nữa tiểu muội sẽ hiểu.
Lão giả vừa thả Thúy Nương xuống giường liền ghé mồm tới, ngậm lấy núm vú săn cứng, bú mút ngấu nghiến, nơi đó có thứ hương vị làm người ta ngây ngất điên cuồng, không sao dứt ra được.

Thúy Nương phát ra tiếng rên mê hồn, âm thanh đó giống như ngọn lửa ném vào đống cỏ khô, lão giả càng thêm phấn khích, môi tìm lên trên, hôn cặp môi non mềm thiếu nữ, như có nước cam lộ chạy qua miệng xuống tới đan điền, thoáng cái cởi sạch quần áo cả hai, nhào tới như sói đói, hai tấm thân trần truồng quấn lấy nhau, lăn lộn trên giường, vị trí thay đổi liên hồi, tiếng thở nặng nề, tiếng rên siết kéo dài, tiếng va chạm vang lên từng đợt .

Lại nói ba người Tả Thiếu Dương đi thẳng một mạch không hề quay đầu, chẳng mấy chốc tới được bên vách núi, nhưng trước mắt chỉ có vách đá cheo leo, mây mù cuồn cuộn giữa hai khe núi, nào thấy bóng dáng cầu treo đâu.

– Không, cầu đầu rồi, cái cầu đâu rồi?
Vượng Tài hốt hoảng chạy tới sát mép vực, còn thò đầu nhìn xuống dưới:

Miêu Bội Lan cũng hoảng sợ không kém, nhìn quanh:
– Hay là chúng ta nhầm chỗ?

– Không thể nhầm được, đúng chỗ này mà, chính cái cây kia được đại sư treo cầu lên, ta còn nhớ rõ lắm.
Tả Thiếu Dương lại khá trấn tĩnh:
– Hay là bị gió thổi đi mất rồi?

Vượng Tài đứng dậy thẫn thờ:
– Chắc chắn là vậy rồi, hiện giờ chúng ta phải làm sao? Tả công tử, chúng ta làm sao đây?

– Còn làm gì được nữa, chặt cây làm cầu thôi, dù sao thì trên núi có cây,

Vượng Tài nhìn biển mây mênh mông, vách núi đối diện chỉ là cái bóng mờ mờ:
– Xa, xa thế này, dù chặt được cây cũng làm sao bắc qua được?

– Thì cứ chặt cây trước rồi tính sau.
Vượng Tài không thấy phương án này khả thi chút nào, nhưng cũng không thể trơ mắt ngồi nhìn, thấy Tả Thiếu Dương bắt đầu dùng đao chặt củi rồi, nói:
– Công tử để ta làm cho, ta quen việc nặng rồi …
Còn ngần ngừ:
– Hay là gọi thêm hai người kia giúp?

– Không cần, một ông già với một thiếu nữ thì làm được gì, có khi còn thêm loạn.
Tả Thiếu Dương thấy Vượng Tài chặt cái cây to bằng cổ tay thì lắc đầu:
– Chặt cây nhỏ như thế thì sao chịu được lực, phải kiếm cây to hơn, cây bên vách núi nhỏ quá, đi thôi, trên kia có cây đủ lớn.

Hai người nghe theo, đi lên dốc một đoạn, tìm thấy cây to bằng một vòng ôm, rất thẳng, Tả Thiếu Dương dừng lại:
– Chặt mấy cây này đi.

Miêu Bội Lan và Vượng Tài bắt đầu chặt cây.

Đơn đao không so được với rìu, đem chặt cây còn kém hơn cả dao chặt củi, cho nên Vượng Tài rất vất vả, Miêu Bội Lan thì lại chặt lúc lại nghỉ, chậm chạp lề mề, mãi mới chặt được một cây.

Ba người đồng tâm hiệp lực lăn cây đã chém hết cành lá bên vách núi, nhưng vách núi quá xa, không thể bắc qua được, loay hoay nửa ngày trời còn làm cái cây lăn xuống vực.

Nhụt chí vô cùng.

Ngồi thở một lúc, Tả Thiếu Dương nói:
– Phải nghĩ cách khác thôi.

Vượng Tài đề nghị:
– Hay là chúng ta lột vỏ cây làm thừng, sau đó ném qua, xem có quấn được vào cây đối diện không, sau đó leo thừng qua?

– Cách này hay lắm, thử xem, biết đâu lại được.