Chương 412: Khổ vì đi thi

Đại Đường Tiểu Lang Trung

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tả Thiếu Dương vừa mới nhận ra một điều, hạnh phúc là thứ hữu hạn, người này hạnh phúc thi người khác sẽ phải đau khổ, một bên hạnh phúc càng nhiều thì bên kia sẽ càng đau khổ nhiều.

Sau khi ném hôn thư vào mặt Vu đại phu trở về, Tả Quý rủng rỉnh tiền rồi, cùng Bạch Chỉ Hàn, Đinh Tiểu Tam đi sắm sửa hàng tết mang về Hợp Châu, đắt đỏ một chút không sao, phải mang đi xa chút không hề gì, vừa vui lại vừa có tiền, mấy thứ khác chỉ là chuyện vặt thôi.

Giằng co với Vu gia hơn hai tháng trời vậy là kết thúc, Cù lão thái gia thở phào, chuyện kết thúc theo cách chẳng ai ngờ, cũng không thể tốt đẹp hơn nữa, tổ chức bữa tiệc chúc mừng mởi cả Kiều gia, cũng là chúc Tả Thiếu Dương thi cử đỗ đạt. Cù lão thái thái cười có phần kém tươi, cứ nghĩ năm nay có tôn nữ ở lại ăn Tết cùng, lời này không thể nói ra.

Kiều lão gia trong bữa tiệc nhìn Tả Thiếu Dương suốt, như yêu quái nhìn Đường Tăng, làm y sởn gai ốc, Kiều Quan cười ha hả, uống tới say quắc cần câu. Kiều Xảo Nhi không vui ra mặt, bệnh nàng có tiến triển, không cần châm cứu hàng ngày nữa, Tả Thiếu Dương chỉ về hơn một tháng lại lên, nên Kiều Xảo Nhi không cần đi theo, hai tháng trời sớm tối bên nhau, không có gì nhiều nhặn, nhưng cô gái nhỏ biết nhung nhớ rồi.

Nhưng tất cả đau khổ đều không sánh được với Tả Thiếu Dương, Cù lão thái gia nhờ quan hệ lấy về rất nhiều đề thi các năm trước cho Tả Thiếu Dương làm, Bạch Chỉ Hàn phụ trách giám sát y học tập, giám sát y luyện chữ, giám sát cả lời ăn tiếng nói của y, vì đi thi một từ phạm húy thôi cũng sẽ bị đánh trượt.

Toàn thứ sách y thuộc lòng như cháo rồi, lại không thể nói là thuộc rồi, vì nói thế, cha y sẽ đi kiếm ngay cuốn sách về, hoàn toàn là hành vi đốt tiền.

Chẳng có tới thời gian rảnh, vì không học thì cha y sẽ kể cho nghe kinh nghiệm mười mấy năm thi cử của mình, ừ thì cũng coi như cái đó có ích đi, nhưng sao phải kể sáng dậy mấy giờ, phải cúng bái thế nào, ăn cái gì lấy may, bước chân ngoài đường ra sao, tới cống viện đông đúc thế nào, rồi sớ dâng trời trước khi mở cửa cống viện cũng đọc lại luôn, kể hết sức chi tiết, hơn nữa lần sau kể tiếp kỳ thi khác cũng y hệt như vậy, Tả Thiếu Dương cảm tưởng chính bản thân cũng trải qua mấy lần thi trượt rồi vậy, y đếm được cha kể bảy lần, vậy là về nhà sẽ phải nghe thêm gần mưới lần nữa.

Đúng thế, xe đã tới Hợp Châu, cổng thành hiện ra trước mắt rồi, bọn họ xuất phát ở kinh thành vào ngày 17 tháng 11, hôm nay là 29 tháng 11, qua Tết xem ngày đẹp rồi lại lên đường.

Tả Thiếu Dương chẳng ý thức được thời gian qua trôi đi thế nào, đầu óc y lúc nào cũng mụ mị, chỉ cần phản kháng là cha mặt âm trầm như sắp mưa, Bạch Chỉ Hàn mắt chực khóc, thừa biết nàng làm trò, đôi mắt đó khô hơn sa mạc Sahara, y vẫn phải cầm sách lên.

25 tháng 1 mới thi, vậy là còn bị hành hạ gần hai tháng nữa, không biết y có giữ được mình khỏi nổi điên trước lúc đó không nữa.

Trong thành không khác gì cả, chẳng còn nhìn ra được cách đây gần một năm nó suýt biến thành tòa tử thành, người Hợp Châu xưa nay luôn kiên cường, đóng cửa lại, khóc thế nào cũng được, nhưng mở cửa bước ra ngoài thế nào cũng cười thật tươi, Chúc Dược Quỹ là người thể hiện rõ ràng nhất điều này.

Về tới nhà rồi, không ai biết trước, có di động đâu mà báo, mẹ vẫn chẳng biết gì hết, thấy nhi tử mặt mày ủ ê, còn cho là vì không cưới được tức phụ nên hết lời an ủi.

Người vẫn còn bụi bặm đường đất, Tả Quý chẳng nghỉ chút nào, sai Đinh Tiểu Tam, đi gọi nhà Hầu Phổ, Hồi Hương, cùng với Chúc gia, Dư gia, Nghê gia tới nhà ăn cơm, sai thê tử đi giết vài con gà con vịt. Khi khách khứa tới đầy đủ, liền nóng lòng mang tờ văn giải hồi chấp cho mọi người xem, thời gian qua tới đi ngủ ông cũng mang theo bên người, Tả Thiếu Dương không có quyền hạn gì với nó.

Không ngòai dự đoán, Lương thị bật khóc tại chỗ, khóc rõ to, nói đó là nhờ công mình thời gian qua tới chùa Long Tuyền thắp hương khấn bái phật Tổ. Đám Chúc dược Quý đứng cả lên chúc mừng Tả Quý, Tả Quý cười cứ như vừa đắc cử tổng thống Mỹ không bằng, trong khi nhân vật chính là Tả Thiếu Dương lại không được ngó ngàng tới.

Tả Thiếu Dương xác định tư tưởng rồi, y bây giờ chỉ là cái công cụ đi thi lấy vinh diệu về mà thôi.

Càng sướng, nhân lúc không ai chú ý, lẻn xuống bếp làm bát cơm tướng ăn cùng với Thảo Nhi cho thanh tịnh, Thảo Nhi vui vẻ lên nhiều, cũng không còn nhát người như trước nữa.

Mọi người đã nhận ra sự vắng mặt của Tả Thiếu Dương, Đinh Tiểu Tam vừa chạy qua cửa bếp ra ngoài tìm, y đưa tay lên môi Thảo Nhi bảo nó không lên tiếng, cả hai cùng cười khúc khích.

Tả Thiếu Dương vội ăn vàng cho xong bát cơm, kệ cho hưởng niềm vui của mình, đi tìm Miêu Bội Lan, không chạy sớm không được, lát nữa thế nào cũng có hàng xóm sang chúc mừng, mẹ y mà không đi khoe cả phố biết thì không phải là mẹ y nữa rồi.

Theo Thảo Nhi nói thì lúc này Miêu Bội Lan không có ở nhà, nàng ra ruộng khai hoang tưới nước cho cây thuốc rồi. Chúc Dược Quý mang thuốc từ các nơi về, phần lớn được trồng lại thành công, tuy nhiên vẫn còn quá sớm để nói, vì đây mới là năm đầu tiên, cho nên Miêu Bội Lan mỗi ngày đều ra ruộng thuốc, chăm không khác gì chăm trẻ con.

Mấy ngày qua trời đổ tuyết lớn, Miêu Bội Lan sợ thuốc bị lạnh chết, dù sao cũng là mùa đông nông nhàn, cả ngày nàng ra đây chăm sóc cây cối.

Tả Thiếu Dương bảo Thảo Nhi lấy cho đầu đội nón rộng vành, thêm cái áo tơi dùng khi đi mưa, phải thế, ở Hợp Châu này y cũng là danh nhân, người nhận ra không ít.

Tuyết hôm nay rơi không dày, lác đác vài bông, nhưng tuyết mấy ngày trước còn chưa tan, rời thành không ai xúc tuyết nữa, tuyết lún tới mắt cá chân, dẫm lên kêu rào rạo.

Từ xa đã nhìn thấy cái ngọn đồi hoang bọn họ chuyên môn khai hoang để trồng thuốc rồi, một cái guồng nước lắp ở dòng suối giữa lưng đồi, không cao lắm, tránh bị gió thổi đổ, dù sao trồng thuốc cũng không cần nhiều nước. Cả ngọn đổi nhỏ không còn nhận ra nữa, đá và bụi gai bị dọn hết đi rồi, bốn xung quanh dưới bối cảnh đồng tuyết trắng phau phau, trên triền dốc là từng làn đất màu vàng, vô cùng bắt mắt.

Tả Thiếu Dương cúi người thấp, vừa đi rón rén vừa ngó nghiêng, cuối cùng thấy được cái bóng đen di chuyển ở sườn dốc.

Đi tới gần, cuối cùng nhìn rõ được bóng dáng quen thuộc, cũng đội nón, cũng mặc áo tơi che mưa, tay cầm một cái chỗ trúc, dọn tuyết động trong luống cây, còn có một số loại cây cần ấm áp, nàng đắp cỏ khô xung quanh giữ ấm.

Tả Thiếu Dương định dọa nàng sợ một phen, nhưng khi tới gần Miêu Bội Lan chừng mười bước chân, nàng đột nhiên dừng tay, quay ngoắt lại, tay nắm chặt chổi, mắt ác liệt quét qua:

– Kẻ…

Cái nón kéo thấp che mất nửa khuôn mặt Tả Thiếu Dương, nhưng chỉ cần thoáng chốc, nàng nhận ra ngay được bóng hình thương nhớ đó.

Tả Thiếu Dương cũng ngây ra, gọi khẽ:

– Lan Nhi.

– Ca!

Miêu Bội Lan ném chổi trong tay đi, chạy nhanh tới, nhào thẳng vào người Tả Thiếu Dương, tức thì làm Tả Thiếu Dương ngã lăn ra đất, cả hai ôm nhau lăn mấy vòng, may dưới là lớp tuyết dày, nếu không Tả Thiếu Dương sợ mình bị thương không nhẹ, tính cách Miêu Bội Lan không phải như thế.

Miêu Bội Lan không thay đổi chút nào, nói chính xác từ khi gặp nhau lần đầu tới giờ, nàng chẳng hề thay đổi, vì cái gì cần nở đã nở rồi, cái gì cần vểnh cũng vểnh rồi, có lẽ do lao động tay chân sớm, tuy đang ở tuổi lớn, nhưng nha đầu này hết hi vọng cao lên rồi, sẽ mai nhỏ nhắn đáng yêu như vậy.

Tả Thiếu Dương nằm dưới đất, cảm thụ bờ mông tròn trịa của Miêu Bội Lan ngồi trên bụng mình, ôn nhu nói:

– Nhớ ta lắm phải không?

– Nhớ!

Miêu Bội Lan mắt nhìn không chớp, cứ ngỡ như mình đang nằm mơ:

– Ca, có nhớ Lan Nhi không?

– Nhớ!

Tả Thiếu Dương xoay người đè nàng xuống đất, hôn lên môi, má, tai, tay cũng từ ngực chuyển qua mông, mỗi chỗ đều sờ một lượt:

– Nhớ vô cùng, nhớ chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa.