Chương 292: Đêm khuya trên núi

Đại Đường Tiểu Lang Trung

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bá Đào vừa ra ngoài thì thấy Liễu Thiện ôm chăn đệm đi tới, đi lên đón lấy:
– Đại sư đưa ta được rồi.

Lão già và Vượng Tài đều ngồi không phát chán trong phòng, quấn chăn nói chuyện phiếm, Bá Đào đi vào vỗ vai bọn họ:
– Có lạnh tới mức đó không, trông các ngươi co ro quấn chăn thật khó coi. À phải, chúng ta tới chùa miếu được cho ăn cho ở, nên tham bái Phật tổ tạ ơn.

Lão giả vội nói:
– Ngay trong đại điện đối diện , cả chùa chỉ có một pho tượng Bồ Tát, hôm qua lão tới đã đi rồi.

Bên ngoài trời đã tối hẳn, tuyết lơi lất phất, mặt đất trắng phau phau.

Trong đại điện Miêu Bội Lan đang trải chăn đệm, nàng và Tả Thiếu Dương ngủ ở mé trái, còn hai nữ tử kia ngủ ở mé phải, bàn cúng giữa đại điện đặt một cái đèn dầu, ngọn lửa leo lét bé như hạt đậu, đột nhiên cửa đại điện mở ra, gió cùng tuyết ùa vào, đèn tối sầm.

Miêu Bội Lan phản ứng rất nhanh, đi tới dùng người chắn gió, đèn mới sáng trở lại, quay đầu thấy Bá Đào thì trừng mắt lên.

Bá Đào vội quay người đóng cửa, cười áy náy:
– Mọi người chưa ngủ sao, đang làm gì thế?

Thúy Nương hậm hực:
– Đang đói chết đây, ngủ sao nổi, ngươi tới đây làm gì?

– Hắc hắc, ta nghe hai người tới trước nói ở đây mỗi ngày hai bữa, có banh bao lẫn đậu hũ, vị đại sư đó đúng là lòng dạ bồ tát. Cho nên ta tới bái Phật tổ, cảm tạ đệ tử ông ấy cứu mạng chúng ta.

Bá Đào đặt đơn đao xuống, ngẩng đầu nhìn tượng Phật, đèn quá kém, nhìn vốn mờ mờ, tượng phật còn phủ lụa đen, chả rõ là thần phật gì, cũng chẳng quan tâm, quỳ trên bồ đoàn cỏ, cung kính khấu đầu ba cái:
– Phật tổ lão nhân gia, cầu xin người phù hộ độ trì cho con qua được cái họa này, có cơm ăn, có rượu có thịt …
Đọc tới đây liếc nhìn hai nữ tử bên cạnh, nói thêm:
– Có ruộng có đất, có nữ nhân để ngủ.

Lòng thầm nhủ, e là mình còn phải ở trên ngọn núi này lâu đây, nơi này ngoài tuyết thì cũng chỉ có đá, chẳng lẽ cả ngày chỉ biết ngồi chờ ăn rồi ngủ, phải kiếm nữ nhân giải sầu. Nha đầu da đen kia tuy nhỏ con, song trông kháu khỉnh lắm, có điều ánh mắt đó không đùa được, còn hai nữ tử kia tuy dung mạo kém hơn, vóc dáng ăn đứt, ít nguy hiểm hơn.

Nghĩ thế Bá Đào đi sang bên hai nữ tử kia, cười hì hì:
– Chúng ta người nam kẻ bắc, vậy mà ở cùng một chùa, có câu ngồi thuyền ba trăm năm gì đó mới có duyên gặp mặt, chúng ta đúng là có duyên.

Hai nữ tử lập tức nghiêm mặt, làm ra vẻ thần thánh không thể xâm phạm, chuyên tâm trải chăn đệm, không thèm ngó ngàng tới.

Bá Đào cũng tay có kinh nghiệm, mặt dày, đưa tay ra sờ chăn:
– Trời, chăn đệm mỏng thế này, núi cao đêm lạnh, hai cô nương sao chịu nổi, hay để ta mang thêm chăn của ta qua.

Hai nữ tử vẫn kệ hắn.

Bá Đào thu lại nụ cười, giọng như xa như gần nói:
– Thực ra lạnh chưa phải đáng sợ nhất đâu, lão hòa thượng kia là đệ tử Phật gia cho nên được phật bảo hộ, chứ nói này có ma quỷ thật đấy. Hai cô nương không biết phải không? Những thợ săn lên đây săn bắn không may ngã chết, mây mù không tìm thấy đường đầu thai, suốt ngày phiêu đãng trong mây, kêu gào … Trả … mạng …lại … đây …

Vừa nói tới đó cửa đại điện cạnh một tiếng mở ra, gió thổi vù một cái, ngọn đèn tắt ngúm, hai nữ tử vốn bị tên binh sĩ dọa sợ tái mặt, ôm nhau hét lớn.

Bá Đào cũng giật mình, cầm đao quát:
– Ai?

Lão giả lắp bắp nói:
– Quân gia … Đại sư bảo cơm xong rồi, mọi người đi ăn ..

– Khốn kiếp, lần sau đi vào gõ cửa nghe chưa?

– Vâng, vâng.

Bá Đào bực bội đứng dậy đi tới bếp, nhóm Tả Thiếu Dương đi theo, thực ra Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan không đói, vì họ mang theo lương khô, nhưng có đồ ăn miễn phí không nên bỏ.

Có ánh tuyết phản quan vẫn nhìn rõ bóng người ở gần, ra ngoài không cần đèn đuốc.

Nhà bếp vốn là chỗ tăng nhân chùa ăn cơm, một cái bàn dài chạy dọc phòng, đặt đèn dầu, lồng hấp và một bát canh rau đậu hũ nóng, hai hàng bát gốm, Liễu Thiện đang múc canh vào bát, những người khác đều tới đủ.

Mị Nhi chạy lên giúp Liễu Thiện, chợt nhìn thấy cổ Liễu Thiện đeo một chuỗi hạt, mắt sáng lên:
– Đại sư, chuỗi hạt đẹp quá, cho tiểu nữ xem được không?

Liễu Thiện thoải mái cởi ra :
– Thí chủ cứ xem.

Mị Nhi đón lấy cực kỳ cẩn thận, chỉ thấy hạt châu đều đặn, tròn, bóng lưỡng, bên trên có những lỗ nho nhỏ, cực đẹp:
– Đại sư, phật châu làm bằng gì vậy?

– Làm bằng một thứ quả Tây Vực, tên là ngũ nhãn lục thông, nó có năm cái lỗ nhỏ bên trên giống năm đôi mắt, vừa với ngụ ý nhục nhãn, thiên nhãn, tuệ nhãn, pháp nhãn và phật nhãn. Lục thông là thần túc thông, thiên nhĩ thông, thiên nhãn thông, tha tâm thông , túc mệnh thông. Biểu đạt lục chủng vô ngại của Bồ Tát.

– Oa, thật thần kỳ, đây hẳn báu vật vô giá.

Liễu Thiện luôn bình đạm lúc này cũng có chút tự hào:
– Lão nạp mất mười năm mới tìm được đủ quả ngũ nhãn lục thông để làm đấy, có nó rồi, lão nạp cảm thấy như được chính đạo, vạn Phật trong lòng, không cần câu nệ ở chùa hay tượng nữa …

Mị Nhi nuốt nước bọt:
– Không ngờ đại sư lại có báu vật quý giá thế này, đại sư không cất trong rương ở hầm lại đeo trên người thế này, không sợ bị lấy mất à?

– Phật châu chẳng qua là thứ trợ giúp tu Phật pháp, khuyên người hướng thiện, nếu bị người khác lấy mất, người ấy qua đó mà cảm ngộ Phật pháp, cũng là một chuyện công đức.

Tả Thiếu Dương thầm lắc đầu, lão hòa thượng ngày quá máy móc Phật huấn, không thoáng đạt như Trí Không.

Mị Nhi quyến luyến trả lại chuỗi hạt:
– Đại sư nói đúng, tiểu nữ thụ giáo rồi.

Tổng cộng mười một người, đúng mười một cánh bánh bao, mọi người chắp tay cảm tạ Liễu Thiện rồi mới ăn.

Không khí bữa ăn không tốt, Liễu Thiện không giới thiệu, những người khác cũng không có hứng thú, chăm chú ăn, Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan ăn xong đầu tiên, cáo từ rời thiện phòng.

– Lan Nhi, chúng ta lên đỉnh núi đi, đã tới nơi này rồi, hẳn cách đỉnh Quỷ Cốc phong không còn xa nữa, nếu không đi xem thử thì tiếc quá.

Miêu Bội Lan xưa nay luôn nghe lời y, gật đầu.

Từ chùa lên đỉnh núi hẳn phải có đường, chỉ là bây giờ mặt đất phủ tuyết, không nhìn thấy nữa, ánh tuyết không đủ nhìn xa, không biết phải đi bao lâu.

Tuyết lún tới tận gối, phải dùng gậy dò đường trước, tránh bước hụt, thi thoảng gió núi thổi qua khe tạo thành âm thanh như tiếng than khóc, nghe rất rợn người.

Miêu Bội Lan sợ hãi nhìn quanh, Tả Thiếu Dương thừa cơ ôm vai nàng kéo sát vào lòng, Miêu Bội Lan cựa mình lấy lệ một cái, ngoan ngoãn nép vào lòng y, còn chưa hết sợ, ôm chặt lấy cánh tay Tả Thiếu Dương, mặt đỏ dừ.

Đây gọi là hiệu ứng xem phim kinh dị, Tả Thiếu Dương thầm đắc ý trong lòng, hai người tựa vào nhau đi lên tới đỉnh núi, chỉ thấy cỏ cao tận hông, bốn phía tối om om chẳng thấy gì, gió lạnh rợn người, tuyệt đối chẳng có cái cảm giác lên đỉnh Thái Sơn, thấy ngọn núi khác đều nhỏ bé.

Tả Thiếu Dương hạ tay từ vai xuống eo Miêu Bội Lan, áp má và má nàng, thì thầm:
– Lan Nhi, có biết vì sao giữa đêm khuya ta lại gọi muội lên đỉnh núi hóng gió không?

Miêu Bội Lan làm sao không biết, xấu hổ nhắm mắt lại, hàng mi rung động, vừa đáng yêu vừa quyến rũ.

Không phải nụ hôn đầu của hai người, song mấy lần trước đều vì nguyên nhân này nọ mà không được trọng vẹn, Tả Thiếu Dương nín thở, chầm chậm tiến tới, hôn lên cánh môi lạnh giá vì gió, cái cảm giác mềm mềm ươn ướt đó khiến người ta ngất ngây. Miêu Bội Lan ngửa cổ nhón chân, dũng cảm nghên tiếp nụ hôn của Tả Thiếu Dương, thế nhưng nàng mới chỉ biết một nửa về nụ hôn mà thôi, khi hai cánh môi bị tách ra, cái lưỡi bị tóm gọn, cuối lấy, dòng điện li ti lan tỏa làm nàng không ngừng run rẩy, cả người mất hết sức lực, dựa hẳn vào lòng Tả Thiếu Dương.